Chương 3

【"chuyện gì thế này??"

"Khuôn mặt này ... thực sự là Giản Tử Yến?"

"Chết tiệt, tôi nhớ rằng anh ấy trông rất ...?"

"Chờ đã, đừng đánh nháo như vậy, để ta xem một chút."

Đồng thời, có một tin nhắn thông báo: giá trị tha thứ +50.

419: ? ? ?

Giản Tử Yến:? 】

Giang Chi Viễn nhìn người trước mặt, bởi vì phía sau là vực sâu độ cao hai mươi tầng, cậu không có đường lui, chỉ có thể bị ép giữ khoảng cách gần, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia lộ ra một tia ngây thơ cùng bối rối, giống như một con nai trắng lạc đường.

Tuy rằng sự bối rối này chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng trong đôi mắt này hiện lên sự kinh ngạc và nặng nề, nhưng vẫn không có một tia hoảng sợ, mà là một tia kiên định.

Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, nhưng con ngươi lại đen như mực, tựa hồ tuyết đông đóng băng mặt hồ đen nhánh, tràn ngập tương phản màu sắc mỹ lệ.

Tuy nhiên, rõ ràng cậu trông mạnh mẽ như vậy, nhưng luôn có cảm giác nếu hắn chạm nhẹ vào, cậu sẽ hỏng mất.

Vẻ mặt Giang Chi Viễn cứng đờ, bàn tay đang chuẩn bị bước tiếp theo cũng ngừng ngay tại chỗ.

Không chỉ có hắn, Chu Dương Thu ở cách đó không xa đã nhìn thấy toàn bộ chuyện này, y liếc nhìn màn hình điện thoại đột nhiên đổi hướng gió, xương ngón tay hơi trắng bệch.

“Cậu không có cận thị.” Giang Chi Viễn rút tay lại như chưa từng làm gì.

Mọi người sẽ vô thức có sự kiên nhẫn phi thường đối với những thứ đẹp đẽ, sở dĩ Chu Dương Thu lọt vào mắt xanh của hắn ngay từ đầu là vì khuôn mặt khá giống Thẩm Tu Nhiên, nhưng gương mặt cũng không hề thua kém anh.

Giản Tử Yến không ngờ Giang Chi Viễn lại hành động như vậy, khuôn mặt cậu tái nhợt đôi mắt chứa đầy sự lo lắng.

Đối với một người có thân phận như mình, điều cậu sợ nhất chính là lộ diện trước công chúng, vì vậy cậu dùng mọi cách che giấu, cố ý giả vờ khác hoàn toàn với bản thân mình.

Trước đây cậu đã cố gắng hết sức để che giấu bản thân, nhưng cậu chưa bao giờ thu hút sự chú ý của những người đó, nhưng bây giờ lưới đã được thu lại, Giang Chi Viễn lại có hành động bất ngờ như vậy.

Bộ dạng ngụy trang của cậu được công khai trong buổi phát sóng trực tiếp được hàng chục nghìn người theo dõi, những người đã cố gắng hết sức để tìm kiếm cậu, có lẽ cũng ...

Giản Tử Yến hít một hơi thật sâu để ép mình bình tĩnh lại.

Chuyện này cậu cũng không trách Giang Chí Viễn, dù sao xét đến hận ý hắn đối với cậu, cho dù muốn trực tiếp đẩy ngã cậu, cậu cũng có thể hiểu được.

"Tôi biết bây giờ anh nhất định rất tức giận, nhưng thật xin lỗi, vì quyền hạn, tôi không thể giải thích nhiều với anh." Giọng nói của Giản Tử Yến trầm trầm, nhưng đôi mắt lại sáng trong, một loại ánh sáng từ trong linh hồn chậm rãi lan tràn, "Sẽ có nhân viên chuyên xử lý hậu quả liên lạc với anh, hiện tại xin mời anh rời khỏi nơi này..."

Bây giờ mục đích đã đạt được, nhiệm vụ đã kết thúc, Giản Tử Yến đã hoàn toàn lột bỏ lớp ngụy trang, từ giọng nói đến thái độ, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Giản Tử Yến trước đây.

Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng ngữ khí của cậu vẫn là nhẹ nhàng lễ độ.

Nhưng trong lòng cậu cũng có không ít khẩn trương, càng lộ ra trước mắt bao nhiêu, cậu càng nguy hiểm bấy nhiêu.

Nói xong, Giản Tử Yến muốn chui qua khe hẹp giữa Giang Chi Viễn và rìa tòa nhà.

Tuy nhiên, Giang Chi Viễn đã di chuyển một bước chặn đường cậu một lần nữa.

“Sự tình còn chưa giải quyết xong, cậu muốn đi đâu?” Giang Chi Viễn tựa hồ nhớ tới người trước mắt đã làm những chuyện gì, trong mắt lại hiện lên vẻ chán ghét, mang theo một tia dò hỏi. , "Cậu tung nhiều tin đồn như vậy, bây giờ còn muốn trốn tránh trách nhiệm? Tôi nói cho cậu biết, không thể nào! Bây giờ cảnh sát ở bên ngoài, cậu còn muốn trốn đi đâu?"

Để đẩy Giản Tử Yến đến một tình thế tuyệt vọng, hắn đã chuẩn bị đầy đủ.

Không chỉ bị dư luận bên Chu Dương Thu áp bách mà Thẩm Tu Nhiên, người có lai lịch, chỉ chờ Giản Tử Yến thú nhận tội ác của mình, liền lập tức bắt cậu ngay.

Giản Tử Yến muốn bước về phía trước nhưng lại lùi trở về, không có kính che, đôi mắt trong veo sáng ngời của cậu nhìn vào mắt Giang Chi Viễn không gặp trở ngại, trong lòng dâng lên một cảm xúc không nói nên lời.

Nó giống như đồng cảm, giống như bất lực nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm mà bất đắc dĩ.

Cậu rõ ràng có khuôn mặt rất trẻ, nhưng vào lúc này, cậu lại toát ra vẻ dịu dàng của một người trưởng bối.

"Anh thực sự nghĩ rằng những tin tức tôi đưa ra trước đây đều là lời đồn?"

Giang Chi Viễn nhíu mày thật sâu: "Cậu đang nói cái gì?"

Giản Tử Yến không nói, nhưng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, trong mắt cậu dường như có vô số điều muốn nói, cậu liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang phát sóng trực tiếp trên tay Chu Dương Thu, lại mím môi.

"Tôi hỏi cậu, cậu đang nói cái gì?" Áp suất xung quanh Giang Chí Viễn đột nhiên giảm xuống, hắn nhìn chằm chằm Giản Tử Yến, cơ hồ nói không nên lời.

Hắn ghét những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng bây giờ hắn nhìn Giản Tử Yến im lặng, trong lòng hắn có một dự cảm rằng cậu sắp đi chệch hướng.

Hắn muốn đưa vấn đề trở lại dưới sự kiểm soát của mình với thái độ độc đoán cường hãn thường thấy.

“Tôi đã nói rất rõ ràng, là anh không muốn nghe.” Giản Tử Yến liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, xe được cử đến đón cậu chắc đã ở dưới lầu, cậu phải nhanh chóng kết thúc trò hề này.

Vì họ không muốn tin bất cứ thứ gì mà cậu nói, nên chỉ có thể nói rằng đây không phải là lúc để họ biết.

Giản Tử Yến nghiêng người, muốn vượt qua Giang Chi Viễn rời khỏi mái nhà.

Trong nháy mắt cảm nhận được gió to, Giản Tử Yến theo bản năng bước sai, vừa rồi cậu thua ở phương diện này, lần này sao có thể lại rơi xuống!

Cậu nhìn Giang Chi Viễn muốn vươn tay tóm lấy mình, ánh mắt hơi híp lại.

“Hôm nay cậu phải nói rõ ràng ở đây.” Giang Chi Viễn thu tay về, lạnh lùng nói: “Trước mặt các bên mà cậu đã vu khống và toàn bộ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, hãy nói hết những lời dối trá của cậu ra, nếu không. . . . . . ”

“Nếu không?” Giọng điệu Giản Tử Yến đột nhiên thay đổi, ánh mắt ôn hòa vô hại đột nhiên biến thành sắc bén, “Bằng không, anh sẽ từ đây đẩy tôi xuống sao?”

Loại ánh mắt này quá trong sáng, rõ ràng không có tức giận, nhưng so với tức giận lại càng thêm khí phách bức người, làm cho người ta như nhìn tòa núi dốc cao, không dám nhìn thẳng.

Cổ họng Giang Chi Viễn co giật, những lời cay nghiệt vốn đang ấp ủ đã bị chặn lại.

Một niềm tin không thể lay chuyển nào đó trong lòng bỗng hơi buông lỏng.

Làm sao có thể!

Nghĩ đến lời giải thích dứt khoát mà cha hắn từng đưa ra, trái tim Giang Chi Viễn rùng mình hắn vô cùng tức giận với chính mình.

Làm sao hắn có thể nghi ngờ cha mình vì sự thay đổi đột ngột của người này?

“Nói thẳng.” Hắn không chần chờ nữa, nhất định phải ép cậu nói ra sự thật, “Tôi không muốn trở thành sát nhân, nhưng nếu vì thanh danh của gia tộc, tôi sẽ không từ bỏ lựa chọn này. "

Nghe những gì Giang Chi Viễn nói, Chu Dương Thu, người vẫn im lặng nãy giờ, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu trong lòng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy đang phát sóng trực tiếp, y không thể trực tiếp nói điều gì, bởi vậy y phải liên lạc đến người đã chuẩn bị sẵn.

"Thẩm thiếu gia, hắn không chịu khai, liền dẫn người tới đây đi."

Giang Chi Viễn đột nhiên quay lại, nhìn Chu Dương Thu với đôi mắt sắc bén như chim ưng, Giản Tử Yến cũng chuyển mắt, nhìn người thanh niên luôn ngoan ngoãn và vô hại như một con thỏ trắng này.

"Đây là cách duy nhất, Giang ca." Chu Dương Thu nghiến răng trước ánh mắt của hai người đàn ông và nói, "Chúng tôi có bằng chứng trong tay, chỉ cần ra tòa, chúng tôi không sợ anh sẽ không thừa nhận."

Y biết quyết định của mình là tự chủ trương, Giang Chi Viễn không thích người tự ý quyết định, nhưng y luôn có cảm giác nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn, sẽ có hậu quả mà y không thể gánh nổi.

Tuy nhiên, hắn dường như đã thấy một phản ứng bất ngờ nào đó, một vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt y.

[Giản Tử Yến: "Tiểu chính, để tôi nghe những gì họ nói trong tai nghe, cậu có thể làm được không?"

419: "Có thể"

Một giọng nói lạnh lùng và hơi từ tính từ tai nghe truyền đến: "Đột nhiên có thông báo từ phía trên, tất cả những người chúng ta mang theo đều bị cưỡng chế sơ tán. Kế hoạch thất bại. Cậu và Giang Chi Viễn nên xuống trước đi."]

"Anh……"

Giang Chi Viễn cũng đã nghe thấy, nhưng hắn không thất vọng ngay lập tức mà tức giận với Chu Dương Thu.

Hắn ghét những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, chưa kể Chu Dương Thu, người mà hắn tin tưởng, đã làm điều đó.

Nhưng trước khi hắn có thể nói, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chàng trai trẻ đang mỉm cười trong gió.

Giản Tử Yến không quan tâm họ đang nói về cái gì, cậu quay người đối mặt với bầu trời trong xanh bao la, gió thổi tung tóc cậu, lúc này cậu như mọc cánh bay theo gió.

Cậu đang đứng trên mép mái nhà, tư thế này nguy hiểm đến mức có tiếng la hét từ dưới lầu.

Tâm trí còn chưa kịp đưa ra mệnh lệnh, Giang Chi Viễn đã vươn tay, giống như muốn chộp lấy góc áo của cậu, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Hắn thực sự có ý tưởng ép chết Giản Tử Yến, nhưng lúc này hắn thực sự sợ rằng cậu sẽ chết.

Giọng nói của Giản Tử Yến ngăn chặn chuyển động của hắn.

"Giang Trí Viễn."

Cậu phát âm rõ ràng tên của hắn.

Cho dù Giang Chi Viễn không trả lời, nhưng hơi thở gấp gáp gần kề cho thấy hắn đang nghe.

Giọng nói của Giản Tử Yến rất kiên định: "Cả đời này tôi chưa bao giờ nói dối, bất kể là những tin tức trước đó hay những gì tôi đã nói với anh, nếu anh không bao giờ có ý định tin tôi, thì anh không cần phải yêu cầu câu trả lời của tôi sẽ làm anh hài lòng."

Trên mặt cậu, có một cảm giác từ biệt mờ nhạt.

Rốt cuộc, từ bây giờ, họ có thể sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại.

Giang Chi Viễn đột nhiên cảm thấy sợ hãi mãnh liệt, hắn chỉ nói "Đợi đã!".

Giản Tử Yến quay đầu lại mỉm cười với hắn và Chu Dương Thu, sau đó nhảy lên chạy về phía bầu trời!

Giang Chi Viễn kinh ngạc đến tái nhợt, Chu Dương Thu cũng bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, sững người một giây, sau đó ôm điện thoại trong tay chạy đến mép vực, cùng Giang Chi Viễn nhìn xuống.

Giản Tử Yến không trực tiếp rơi xuống như họ tưởng tượng, một sợi dây thép bắn ra từ cổ tay áo của cậu, một đầu của sợi dây thép được buộc chặt vào tường, cậu giơ một tay lên và đáp xuống, giống như một pha hành động thú vị trong phim hiệu ứng đặc biệt.

Trước khi rơi xuống đất, hình bóng của cậu biến mất hoàn toàn trong cửa sổ của một trong các tầng.

Cánh tay Giang Chí Viễn vẫn duỗi ra, cuối cùng sờ vào một góc quần áo của người thanh niên, nhưng chỉ có thể để hắn trượt khỏi đầu ngón tay.

Lúc trước hắn còn chưa bắt được cậu, lần này cho rằng sẽ không thất bại, nhưng vẫn tuột mất.

Hai người ở trên sân thượng hồi lâu, Chu Dương Thu sắc mặt tái nhợt, Giang Chi Viễn ánh mắt lấp lóe.

Thậm chí, họ còn quên rằng đang phát sóng trực tiếp trên điện thoại, việc bình luận điên cuồng khiến tốc độ khung hình giảm xuống.

Một lúc sau, Chu Dương Thu chậm rãi quay đầu lại, vừa định gọi Giang Chi Viễn , Giang Chi Viễn đã quay bước đi không quay đầu lại.

Nghe hắn ra lệnh trong tai nghe, nhất định phải ngăn Giản Tử Yến, Chu Dương Thu như mất hồn, đổ gục trên nóc tòa nhà.

Y có thể cảm thấy rằng kể từ bây giờ, một cái gì đó đã hoàn toàn thay đổi.

...

[Giá trị tha thứ +3000]