Giản Tử Yến chưa bao giờ ở khoảng cách gần như vậy với "những người thấp kém khác", cơ bắp của cậu căng lên, nụ cười trên khuôn mặt biến mất giọng nói của cậu cũng trầm xuống.
"Tư Vọng, đừng tưởng rằng cậu có thể lấy đi tất cả mọi thứ của tôi liền có thể sỉ nhục tôi. Tôi nói lại lần nữa, nếu cậu muốn gϊếŧ, thì nhanh lên, hay là cậu đã quên Tô Tùy An chết như nào? "
Tô Tùy An là bạn thân của Tư Vọng, người đã chết dưới tay của Giản Tử Yến.
Tư Vọng ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Hắn nhìn chằm chằm vào Giản Tử Yến đang ở gần, và khi cậu nói, hàm răng trắng lộ ra giữa đôi môi mỏng, lớp da bao phủ dây thanh quản cũng rung lên trong tay Tư Vọng.
Hắn không nói nhảm, dần dần siết chặt ngón tay.
Hắn học được cách gϊếŧ người, hơi thở của Giản Tử Yến ngay lập tức bị bóp nghẹt, bản năng khiến cậu mở miệng, thiếu dưỡng khí khiến mắt cậu dần dần mờ đi, má cậu đỏ bừng.
Giống như một con phượng hoàng sắp chết, ngọn lửa cuối cùng bốc cháy nóng bỏng và tuyệt vọng, nhưng lại đẹp đến nghẹt thở.
Nhưng trong mắt Giản Tử Yến không có đau đớn, mà là một chút nhẹ nhõm và ... thoải mái?
Tim Tư Vọng đột nhiên run lên, theo bản năng rút ra sức mạnh, đồng thời ném cậu xuống đất.
Một lượng lớn không khí tràn vào cổ họng, Giản Tử Yến ho dữ dội, thậm chí còn ho ra những giọt nước mắt nhỏ.
"Ngươi... Ngươi thế nào... khụ khụ khụ!"
Giản Tử Yến không ngờ rằng cái kết mà cậu cho là chí mạng lại hóa ra là một tai nạn, cậu trợn tròn mắt nhìn, lần đầu tiên trên mặt cậu tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu thay vì kiêu ngạo.
"Tư Vọng!" Bạch Minh Hề kêu lên.
Tư Vọng nhìn lòng bàn tay, vẻ mặt lãnh đạm nhìn không ra tâm tư của hắn, bắt gặp ánh mắt của Giản Tử Yến, trong mắt có chút u ám.
“Đưa hắn vào ngục trước đi.” Tư Vọng hạ lệnh, “Ta còn muốn điều tra một chuyện"
Mọi người đều sững sờ trước diễn biến này, Bạch Minh Hề sửng sốt một chút, sốt sắng nói: "Giản Tử Yến thế lực khổng lồ, nếu như hiện tại không xử lý hắn, nói không chừng sẽ có người cứu hắn..."
"Cậu có vấn đề với mệnh lệnh của ta?"
Tư Vọng nhìn Bạch Minh Hề một cách thờ ơ, nhưng đã ngăn được y nói chuyện.
Quốc vương đã băng hà, trong hoàng thất không còn ai, với tư cách là người thừa kế của quý tộc đầu tiên của đế quốc đã bắt được Giản Tử Yến, chiếc ghế danh giá nhất này đã nằm trong túi của Tư Vọng.
Tại thời điểm này, không ai có thể không tuân theo mệnh lệnh của hắn, kể cả Bạch Minh Hề.
Bạch Minh Hề không dám nói nữa, những người lính của đế quốc biết rõ họ của đế quốc từ nay về sau sẽ là gì, họ lập tức bước tới xích Giản Tử Yến kéo cậu lên.
"Đợi đã!" Giản Tử Yến lúc này mới hoàn hồn, trừng mắt nhìn Tư Vọng, hung hăng hỏi: "Hiện tại sao không gϊếŧ tôi đi? Hắn nói rất đúng, cậu không sợ thuộc hạ lập tức tới cứu tôi sao?"
Bạch Minh Hề không ngờ rằng Giản Tử Yến sẽ đồng ý với y, vì vậy y kinh ngạc mở miệng.
Tư Vọng không động, Giản Tử Yến càng muốn chết, càng khẳng định có chuyện không ổn.
"Đưa đi, chờ ta tự mình thẩm vấn."
Dưới con mắt hoài nghi và bất đắc dĩ của Giản Tử Yến, cậu bị đẩy vào phòng giam được canh gác nghiêm ngặt nhất trong nhà tù đế quốc.
Xiềng xích đeo vào có tác dụng áp chế tinh thần lực, nhưng bước này hơi thừa, bởi vì Giản Tử Yến chỉ là một cấp B bình thường, cậu hoàn toàn không cần một trận địa lớn như vậy.
Đối mặt với cánh cửa phòng giam đóng kín, Giản Tử Yến vẫn hét lên.
"Tư Vọng, cậu là đồ nhát gan! Cũng không dám gϊếŧ người cướp ngôi như người khác! Thật là đồ nhát gan!"
Tất nhiên, không ai chú ý đến cậu, chỉ có những người lính bảo vệ sợ hãi trước sự dũng cảm của cậu.
【 thấy cậu cư nhiên thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm, 419 thật sự toát mồ hôi: "Tôi ở trong nghề nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ký chủ nào đi tìm đường chết như vậy."
Giản Tử Yến: "Đó là bởi vì cưng không có kiến thức."
419: "... Tư Vọng nên bóp cổ cậu ngay tại chỗ."
Giản Tử Yến tràn đầy tự tin: "Hắn sẽ không. Khi tôi xem cốt truyện, tôi phát hiện ra rằng Tư Vọng trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra hắn lại tốt bụng và rất hay nghi ngờ. Tôi cư xử rất bất thường, hắn sẽ không dám trực tiếp gϊếŧ tôi, hắn nhất định phải tìm rõ nguyên nhân, mới có thể quyết định."
419: "Vậy cậu làm sao bây giờ? Hắn thật sự tới tra khảo cậu sao?"
Giản Tử Yến sâu sắc nói: "Chờ đã, thời gian sẽ trả lời."]
Giản Tử Yến bị giam cầm, mặc dù theo lệnh của Tư Vọng, không ai dám đối xử thô bạo với cậu ngoại trừ việc cậu phải sống trong phòng giam mang gông cùm, nhưng cậu đã quen sống trong nhung lụa, sao cậu có thể cam lòng thành thật trong tù.
Nhưng bởi vì thực sự không có gì để làm, trọng tâm cuộc sống của Giản Tử Yến đã trở thành ba điều.
Ăn, ngủ, mắng Tư Vọng.
"Tư Vọng! Đồ nhát gan! Cậu có gan thì gϊếŧ tôi đi! Tôi cho cậu chứng cớ! Còn thiếu chứng cớ gì tôi cho cậu? Cậu xứng với lão quốc vương đã chết sao!"
"Tư Vọng, cậu muốn chém gϊếŧ tùy ý, hiện tại hành hạ tôi có ích lợi gì? Cậu xem cậu cho tôi ăn cái gì, nô tỳ thấp kém nhất cũng ngại dùng, cậu muốn dùng cái này tra tấn tôi sao? "
"Tư Vọng, trong vũ trụ cậu là tên thối tha vô địch, cậu cướp đi thân phận, sự nghiệp, Bạch Minh Hề của tôi..."
Hôm nay, Giản Tử Yến đang xúc phạm Tư Vọng như thường ngày thì cánh cửa bất động đột nhiên song song mở ra, khuôn mặt của Tư Vọng xuất hiện sau cánh cửa.
Giản Tử Yến không ngờ lần này Tư Vọng thực sự xuất hiện, cậu sửng sốt một lúc, sau đó nhìn hắn từ dưới lên trên.
Giờ đây, thân phận của Tư Vọng đã không còn như trước, hắn mặc một bộ quần áo được chế tác tinh xảo, điệu thấp mà sang trọng, các đường nét trên khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, đôi mắt sâu không đáy.
Cảm giác đơn giản nhưng cao quý ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là khí chất nặng nề như sơn hải như một bậc đế vương.
Khi Giản Tử Yến đang nhìn Tư Vọng, Tư Vọng cũng đang nhìn Giản Tử Yến.
Hắn từ lâu đã biết cậu ngông cuồng, ham vui hưởng lạc như thế nào, tuy đã làm nguyên soái trên chiến trường nhưng sự kiêu ngạo cùng du͙© vọиɠ khắc sâu trong xương không thể thay đổi.
Mặc dù là tử tù, nhưng cậu cũng không có vẻ gì lo lắng, một chân gác ở bên giường, khắp người viết bốn chữ lớn: Không cần quan tâm.
Giản Tử Yến nhướng mày, mạnh dạn phê bình liếc nhìn hắn: "Này, cậu còn chưa kịp lên ngôi sao?"
Tư Vọng không quay đầu, hắn nhìn Giản Tử Yến một cách bình tĩnh chậm rãi bước vào trong.
Mặc dù mấy ngày nay không có ai khác đến, nhưng vô số tai mắt đã báo cáo chân thực nhất cử nhất động, từng lời nói việc làm của Giản Tử Yến cho hắn, hắn biết cậu mắng hắn cái gì.
Nhưng nó vẫn không quá tương đồng khi cậu nhìn hắn chửi rủa.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, Giản Tử Yến đã gây ra vô số tội ác thậm chí còn tự tay gϊếŧ chết người anh em tốt nhất của mình, nhưng hắn không muốn gϊếŧ cậu, ngược lại hắn nghĩ cậu có chút... dễ thương.
Tư Vọng nhíu mày, có chút chán ghét chính mình.
Giản Tử Yến không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn không nói gì, cậu giơ hai tay bị còng về phía hắn, kiêu ngạo nói: "Thật tuyệt khi nhìn thấy tù nhân sao? Hãy cởi trói cho tôi, chúng ta hãy chiến đấu với nhau, không màn sống chết."
Đây là một sự khıêυ khí©h trắng trợn, mọi người đều biết rằng Giản Tử Yến chỉ là cấp B, trong khi Tư Vọng là một alpha cấp cao nhất với sức mạnh tinh thần là S. Về hành vi quá khích của Giản Tử Yến, ngay cả khi Tư Vọng trực tiếp bóp chết cậu, cũng không ai nói gì.
Thế nhưng, Tư Vọng chỉ là nhìn cậu một cái, nói: "Cậu thật sự thích Bạch Minh Hề?"
Giản Tử Yến:?
Vẻ mặt của cậu dần dần thu lại, cậu cười lạnh nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, cậu hiện tại ở trước mặt tôi, tùy ý khoe khoang."
Lời còn chưa dứt, trước mặt một trận gió thổi qua, Giản Tử Yến híp mắt lại, khi mở ra lần nữa, Tư Vọng đã đi tới trước mặt cậu.
Hắn một chân quỳ trên giường, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, một tay ôm chặt lấy cổ Giản Tử Yến giống như ngày đó ở Kim điện.
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi sao?” Giọng nói của Tư Vọng lạnh như băng, chậm rãi cào lên da thịt Giản Tử Yến, “Ngươi thích Bạch Minh Hề sao? Ta cảm thấy ngươi rõ ràng có hứng thú với thân phận trị liệu sư cấp S của y ."
Giản Tử Yến im lặng một lúc, ngay khi Tư Vọng cho rằng mình nói đúng, cậu đột nhiên mỉm cười.
"Tôi mắng cậu rất nhiều lần, cậu vẫn như cũ thờ ơ, thì ra tử huyệt lại là Bạch Minh Hề?" Cậu trợn mắt, lộ ra vẻ châm chọc cùng ngạo khí, "Đúng vậy, tôi chính là muốn lợi dụng hắn, Mọi người đều biết một người đàn ông có sức mạnh tinh thần S. Một người trị liệu sư đại diện cho cái gì, y có thể trở thành trị liệu sư cấp năm duy nhất trong đế quốc, cậu không phải cũng vì lý do này mà bị y thu hút sao? Thật là một kẻ đạo đức giả."
Tư Vọng vẫn im lặng, nhìn Giản Tử Yến tiếp tục nói một cách kiêu ngạo.
"Nhưng tôi rất thích cậu ấy, đẹp như vậy ai lại không thích? Bằng không tôi cố ý nhốt cậu ấy lại làm gì? Y nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra đi, tôi và cậu ấy trước đó cũng có quan hệ như vậy, cậu ghen tị như vậy sao? Có phải hay không cậu muốn gϊếŧ tôi?"
Hắn không nhận ra rằng, một khuôn mặt như vậy lại gọi người khác là mỹ nhân, có cảm giác thập phần quỷ dị.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, Tư Vọng mặc dù thờ ơ, nhưng dù sao hắn cũng là một alpha rất có tính chiếm hữu, cậu ở trước mặt hắn nói bản thân có quan hệ như thế nào với Bạch Minh Hề, bất kỳ alpha nào cũng không thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, Tư Vọng không tức giận như cậu tưởng tượng, đôi mắt lạnh lùng thăm dò của hắn rơi vào mặt Giản Tử Yến, như thể hắn muốn nhìn thấu tâm hồn cậu.
"Cậu là cố ý khıêυ khí©h ta." Hắn bình tĩnh nói: "Kể từ ngày đó, toàn bộ thời gian cậu đều tìm cách khıêυ khí©h ta, sau đó lại để cho ta gϊếŧ cậu. Tại sao?"
Một tia mờ mịt sâu thẳm lóe lên trong mắt Giản Tử Yến, sau đó cậu lại nở nụ cười khoa trương nhất.
"Tôi đã nói rồi, thắng làm vua thua làm giặc, ngoài chết ra thì tôi còn có thể làm gì? Vẫn là nói Giản gia nổ lực tìm kiếm người như cậu, thì ra chỉ là một kẻ nhân từ? Hừ! Chẳng ra gì cả."
Tay Tư Vọng gắt gao đặt ở trên cổ Giản Tử Yên, vẫn không nhúc nhích.
Hắn đã nghe những lời còn tệ hơn thế này hàng nghìn lần, hắn cũng đã nghe không biết bao nhiêu lần, những gì Giản Tử Yến nói thực sự không làm hắn đau lòng.
Nhưng Giản Tử Yến dường như thực sự cảm thấy rằng nói điều này là ác ý, cậu khıêυ khí©h nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đó, chỉ chờ Tư Vọng tàn nhẫn bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh của cậu.
Đôi mắt đen trầm tĩnh của Tư Vọng nhìn vào đôi mắt trương dương của cậu: "Nhà họ Giản mặc dù không phải là gia đình ruột thịt của cậu, nhưng họ đã nuôi nấng cậu cho cậu quyền lực và địa vị hiện tại. Cậu lại nhẫn tâm ra tay với cha cùng chú của mình, cậu là quái vật sao?"
Nghe nhắc đến gia tộc họ Giản, đôi mắt của Giản Tử Yến tối sầm lại.
"Bọn họ cản đường tôi, bọn họ đáng chết. Hơn nữa, ai nói địa vị hiện tại của tôi là do bọn họ ban cho? Rõ ràng là tôi tự mình kiếm được." Giản Tử Yến không tránh không né, lời nói thản nhiên vô cùng, “ tôi vốn tưởng rằng cho dù tôi không phải là huyết thống của bọn họ, bọn họ cũng sẽ ủng hộ tôi gϊếŧ lão soán vị, dù sao chỉ cần tôi thành công, ích lợi của bọn họ là không thể thiếu, nhưng bọn họ thực ra là muốn hạ bệ ông ta , họ xứng đáng với điều đó."
“Ngươi!” Trong đôi mắt đen láy của Tư Vọng rốt cục nổi lên một tia tức giận, hắn vô thức siết chặt hai tay, “Bọn họ nuôi ngươi hai mươi mốt năm! Ngươi sao có thể hạ thủ được, trong mắt ngươi chỉ có quyền thế sao? ”
"Đúng vậy, chỉ có quyền lực mới là chân chính. Gia đình bằng hữu chỉ là thứ mà những kẻ hạ đẳng cần đến để thỏa mãn bản thân. Tôi không thèm có chúng." Giản Tử Yến nhìn thẳng vào hắn, "Tư Vọng, cậu là lần đầu tiên biết tôi sao. Lại hỏi một câu hỏi ngây thơ như vậy."
Ánh mắt Tư Vọng đột nhiên bình tĩnh trở lại, hiển nhiên không còn như trước cường đại, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng.
"Còn Tô Tùy An thì sao? Anh ta chỉ là thiếu tá mà thôi. Anh ta cũng cản đường cậu à?"
Nghe cái tên này, đôi mắt Giản Tử Yến tối sầm lại.
Thiếu tá Tô Tùy An cũng xuất thân là quý tộc, được Giản Tử Yến đưa đến chiến trường ba tháng trước, lúc đó Tư Vọng đã biết thân phận thực sự của hắn, vì lo lắng Giản Tử Yến sẽ làm hại Tô Tùy An nên đã không muốn anh ta đi, nhưng Tô Tùy An nói rằng Giản Tử Yến vẫn là nguyên soái của đế quốc, ít nhất là trên bề mặt, anh ta không thể trái lệnh, vì vậy anh ta vẫn đi.
Cuối cùng, Tô Tùy An bị Giản Tử Yến ném ra khỏi phi thuyền trước hàng triệu binh lính, để anh một mình đối mặt với quân đội trùng tộc.
Thi cốt vô tồn.
Không ai trong số họ nghĩ rằng Giản Tử Yến sẽ trút giận một cách trắng trợn như vậy, hành động kiêu ngạo đến mức thái quá.
Tô Tùy An chết một cách bi thảm và đột ngột, Tô gia cực kỳ bi thương, ban đầu họ vẫn bị giằng xé giữa Giản Tử Yến và Tư Vọng, sau sự việc này, họ lập tức hướng về Tư Vọng trở thành một trợ thủ đắc lực.
"Tô Tùy An không sao cả, nhưng Tô gia sau lưng anh ta quá phiền phức." Giản Tử Yến nói, "Cậu nghĩ rằng tôi không biết họ có liên quan đến cậu sao? Tôi không thích, vì vậy tôi đã gϊếŧ anh ta."
Tư Vọng thật sâu nhìn cậu hồi lâu mới thốt ra bốn chữ.
"Không thể nói lý."
Đối với vẻ đẹp sự mềm mại trong trái tim hắn không nên xuất hiện đã biến mất hoàn toàn sau cuộc trò chuyện này.
Hắn làm sao có thể cảm thấy rắn độc có điểm đáng yêu, còn cảm thấy cậu có cái gì đó giấu giếm?
Có lẽ mong muốn được chết của Giản Tử Yến đúng như lời cậu nói, lòng kiêu hãnh của cậu không cho phép cậu thua người khác.
Hơn nữa, người kia chính là Tư Vọng, trong mắt Giản Tử Yến, hắn là người đã lấy đi mọi thứ của cậu.
Sự dò xét trong mắt Tư Vọng thu lại, lan ra là sự ghê tởm lạnh lùng không che giấu được.
“Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy.” Hắn chậm rãi xuống giường lui về phía sau, bóng tối từng chút từng chút nhấn chìm bóng dáng hắn, “Giản Tử Yến, ta sẽ khiến ngươi thống khổ đến khi ngươi sám hối vì chính mình nhuốm máu tươi."
Nghe những gì hắn nói, Giản Tử Yến không những không sợ mà còn cười điên cuồng.
"Tư Vọng, ngươi nhớ kỹ lời nói! Ngươi tới đi, ta muốn xem ngươi có thủ đoạn gì!"