"Các thành viên mới, nhiệm vụ ngày hôm nay của các em là trong vòng 20 phút giải phẫu xúc tu của trùng thú D-22, chú ý, tôi không chấp nhận bất cứ tổn hại và chất dính liền nào, nhóm cỏ số điểm thấp nhất, ở lại quét dọn phòng thí nghiệm."
Vivian lão sư xuyên qua các đài thí nghiệm, hôm nay cô mặc một thân áo da, khiến thân hình cô vốn dĩ lồi lõm rõ ràng càng trở nên nóng bỏng, nhưng mà dù học sinh có ham mê sắc dục nhất cũng không dám nhìn bộ ngực cô nhiều hơn một giây, không chỉ vì gia thế và quân hàm của cô, đơn giản chỉ vì chiến tích bưu hãn của nàng.
Đã từng có một quân nhân nói chiến tranh là chuyện của nam nhân, cười nhạo cô mau về nhà chăm con đi, Vivian không nói nhiều trực tiếp dùng hành động nói cho hắn biết cái gì gọi là sức chiến đấu không liên quan đến giới tính —- quân nhân kia nằm viện suốt một năm.
"Hai người một nhóm, sau đây là tình huống phân nhóm...."
Bạch Tử An nghe Vivian đọc tên, những người được điểm tên tạo thành một nhóm, theo thứ tự đến đài thí nghiệm ngồi xuống, Tim đến trước mặt Bạch Tử An cười nói: "Nếu có thể cùng ngài một nhóm, tôi không cần lo không qua môn."
Cậu ôm tay hừ một tiếng: "Cùng tôi một nhóm, cậu nằm mơ là được."
Oa, cảm giác làm học bá thật không tồi.
Bạch Tử An chờ mãi chờ mãi, sao còn chưa tới lượt cậu, Tim cũng đã báo tên rồi, vứt cho Bạch Tử An một cái ánh mắt nhỏ ái oán rốt cuộc tôi vẫn không thể hầu hạ cậu.
Cậu quay đầu nhìn, bên phải trống không, bên trái trống không, không đúng, còn có một tên Ian đứng bên cạnh cậu, phe phẩy cái đuôi cười đến ngọt ngào.
Thằng nhóc này nhỏ hơn cậu một năm, môn giải phẫu không có trong chương trình học của hắn, nhưng từ khi vào văn phòng Vivian một chuyến, Vivian liền đồng ý cho hắn cùng học.
Cư nhiên có thể thuyết phục được sát thủ mặt lạnh nổi danh đại học đế quốc, thật không biết hắn đã sử dụng biện pháp gì.
Quả nhiên, Vivian nói ra hai cái tên cuối cùng: "Bạch Tử An, Ian một nhóm."
Ian che miệng kinh ngạc nói: "Oa, thật trùng hợp, bạch ca ca, chúng ta một nhóm nha."
Bạch Tử An: Tôi nghi ngờ cậu không chỉ thuyết phục được Vivian cho phép cậu học môn học này...
Cậu đến đài thí nghiệm cuối cùng đeo kính bảo vệ mắt lên, khẩu trang cùng găng tay.
Đài thí nghiệm rất rộng, phía trên bày các loại thuốc thử hóa học và bình thủy tinh, ở giữa có cái l*иg sắt đặc chế, Bạch Tử An ấn cái nút trên bàn, cửa l*иg hạ xuống lộ ra cái xúc tu lớn bằng cái đầu người, thắt nút mạch máu.
Vì đảm bảo sự an toàn cho học sinh, trước đó nhân viên đã xử lý qua, nhổ độc tố và dịch nhầy ăn mòn, đồng thời giữ nguyên độ lớn của xúc tu ở mức độ tối đa nhất.
Bạch Tử An vuốt dao phẫu thuật, lạnh lùng nói: "Cậu ngồi đi, đừng quấy rầy tôi."
Ian ống nghiệm giữa xúc tu Trùng tộc đang xuất thần, nghe lời cậu nói, cầm lên con dao giải phẫu, phong điện tuyết trắng lóe lên lãnh quang, từ phía dưới xúc tu đâm lên, nhẹ nhàng kéo.
Két—-
Xúc tu chia làm hai nửa, hơn nữa còn không hư hao bất kỳ mô cấu hình nào.
"Mỗi người một nửa, sẽ không liên lụy đến anh."
Bạch Tử An:.... Thao tác thế này thật sự là tay mới sao?
Đột nhiên cảm giác mình lại bị giả heo ăn thịt hổ...
Phòng thí nghiệm cũng không an tĩnh, ngược lại có chút ồn ào, thời gian 20 phút thật ra rất ngắn, cho nên yêu cầu hai người phải hợp tác, có một nhóm học theo thủ pháp của Ian chia xúc tu kia làm hai nửa, kết quả bị bắn đầy một mặt, xúc tu trực tiếp báo hỏng, vì thế những người khác đành phải thành thành thật thật thí nghiệm xúc tu hoàn chỉnh.
Bạch Tử An nín thở ngưng thần, một tay ấn tuyến độc, một tay vươn ra lấy cái nhíp nhưng mãi không với tới được, cậu nỗ lực vươn dài cánh tay, đầu ngón tay còn một chút nữa là chạm tới.
Chỉ kém một chút nữa thôi...
Ian đột nhiên đưa tay kéo cái hộp kim loại lại gần.
May mắn, cái hộp dụng cụ giải phẫu trong vùng của Ian đẩy về phía mình, cậu duỗi tay là có thể với tới.
Động tác không dừng, Bạch Tử An tùy ý liếc mắt nhìn về phía Ian.
Thiếu niên mắt xanh đang chuyên chú tách mô, không biết vì sao, rõ ràng đang đeo kính bảo vệ mắt và khẩu trang, Bạch Tử An lại cảm thấy bộ dáng hắn đang giải phẫu kia đặc biệt nghiêm túc, thậm chí còn...
Trang trọng.
Vivian gõ mặt bàn, nhắc nhở học sinh: "Tám phút."
Bạch Tử An hành động nhanh hơn, bên cậu rất thuận lợi, đại khái chưa tới một phút liền hoàn thành, nhìn bên phía Ian, hắn chậm hơn so với mình một chút, đang ở giai đoạn kết thúc.
Bạch Tử An chiếm vị trí hoàn thành thí nghiệm giải phẫu trước Ian, trở thành người đầu tiên ra khỏi phòng thí nghiệm.
Làm lơ những ánh mắt cực kỳ hâm mộ kinh ngạc của người khác, cậu rời khỏi phòng thí nghiệm, lối ra của phòng thí nghiệm liền với phòng khử trùng, những giọt nước khử trùng lơ lửng trong không khí, gian phòng khử trùng mênh mông một mảnh không rõ tầm nhìn.
Theo quy định, mỗi người yêu cầu phải khử trùng 3 phút, Bạch Tử An cởi khẩu trang găng tay và kính bảo vệ mắt ném vào sọt tái chế, ngồi trên ghế, sương mù bao phủ xung quanh người, cậu ở trong không khí chạm nhẹ, sương mù quấn quanh đầu ngón tay cậu giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm.
Ở dưới không gian đầy hơi nước, cậu chỉ cảm thấy thoải mái, không khỏi ngồi nhiều hơn một chút.
Moebius vẫn đưa đá năng lượng và phi thuyền đến Bạch gia, chất lượng đích xác rất cao, nhưng cậu không dùng mà chuyển chúng đến nhà kho.
Bạch Tử An nhíu mày, Moebius thật sự rất kỳ lạ, luôn nói cái gì mà của em của tôi của Cố Đình, tính khí rất lớn.
Nói đến Cố Đình, cậu có số của Cố Đình, cậu nghĩ mình là fans trung thành của Cố Đình, sao có thể không nhắn tin cho anh. Vì thế cậu chia sẻ một chút thói quen cho anh, thuận tiện quan tâm chút sức khỏe thân thể cùng tinh thần Cố Đình, nhắc nhở ngày mai nhiệt độ hạ xuống nhớ mặc nhiều quần áo.
Cậu cảm thấy Cố tướng quân trăm công ngàn việc căn bản sẽ không xem mấy cái tin nhắn thế này, kết quả hôm qua xem lại thì thấy...
Toàn bộ đánh dấu đã đọc, Cố Đình còn gửi một cái icon mặt cười cho cậu.
Bạch Tử An hơi kinh ngạc, nghĩ lại nghĩ, ai nha, có khả năng đây không phải là số của Cố Đình, thay vì không muốn mình làm phiền cho nên cho mình một số liên lạc giả.
Thông minh như anh a, Cố Đình.
Gần đầy không thấy Lâm Trường Trạch, nội dung trong tiểu thuyết và giữa sự kiện sẽ cách mấy ngày, cho nên cậu không biết Lâm Trường Trạch đi đâu.
Ai, không ai đánh mặt cậu, thật phiền.
Cửa kính mở ra, có thêm hai người bước vào, Bạch Tử An mặc kệ bọn họ, cậu ngồi một bên lại có sương mù bao phủ, cho nên bản thân bị hai người kia làm lơ.
Hai người kia trò chuyện về tin đồn quan hệ ở đế đô, càng nói càng hăng say, vòng tời vòng lui lại vòng về trên người Vivian.
Đầu tiên bọn họ nói nhiệm vụ Vivian sắp xếp quá mức khắc nghiệt, may mắn bản thân thiên phú dị bẩm mới hoàn thành được, lại bàn về dáng người cùng diện mạo Vivian, cuối cùng đưa ra kết luận người phụ nữ này quá dũng mãnh, nếu là mình, cậu ta có thể sẽ cố mà làʍ t̠ìиɦ nhân của cô.
Bạch Tử An tên lặng đứng dậy, hoạt động chân tay một chút.
"Ôi chao, cậu đá tôi làm gì." Trong đó có một người lớn tiếng kêu lên.
"Tôi không có, a a a, bụng tôi."
Sương mù dày đặc trước mặt bọn họ, loáng thoáng hiện ra một người.
"Mày là ai." Một người đứng lên hỏi, giọng điệu cường ngạnh nhưng cậu ta cường ngạnh chưa đến ba giây đã bị người kia đá trúng hồng tâm, ôm hạ bộ quỳ xuống.
Người còn lại muốn báo thù cho bạn, cũng bị đá cho ngã xuống đất, hai người cùng ôm hạ bộ.
"Rác rưởi."
Người trong sương mù liếc nhìn bọn họ, đồng phục đại học đế quốc trong sương mù lúc ẩn lúc hiện.
Hai người đau đến hút khí.
Khi cậu chuẩn bị rời đi, một người nghiến răng nghiến lợi giãy giụa đứng lên: "Người này là ai vậy, tên chó điên, thật không biết khi nào chọc phải cậu ta."
Một người khác phụ họa nói: "Đừng để tôi biết được cậu ta là ai, tôi con mẹ nó sẽ làm chết nó."
Vừa dứt lời, người kia thật vất vả mới đứng lên được lại kêu lên thảm thiết, cuộn tròn thành một nhúm, đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Người vừa phụ họa hoảng sợ liên tục bò về phía sau, lưng dựa lên tường, bảo vệ bảo bối của mình, máy móc ngó trái ngó phải.
Sương mù bị thổi tan.
Chỉ thấy một thiếu niên tóc ngắn có hai màu mắt một đen một xanh thần sắc bình tĩnh, từng bước từ trong sương mù đi ra, trên lông mi lưu lại giọt sương mù, nhẹ nhàng run lên rơi xuống.
"Mày con mẹ nó là ai! Dám đánh con trai nghị viên, ăn gan hùm mật gấu!"
Ian không thay đổi sắc mặt nghiêng đầu.
——————————————
Yến Thịnh Kiều: Mấy nay mình nhiều việc lên chương chậm.