Khuôn viên đại học đế quốc.
Ngồi trên ghế dài ven hồ, Bạch Tử An mở máy truyền tin, nhìn 100 triệu tinh tệ bên trong, mà xót ruột.
Trong tiểu thuyết viết sau hội đấu giá nguyên chủ tuy rằng vừa chửi má nó vừa bỏ ra số tiền 100 triệu tinh tế, nhưng vẫn phải thanh toán tiền, cậu ta tức giận không phải vì 100 triệu, mà là cậu ta tức giận vì bị một tên thường dân bỡn cợt.
Chỉ là Bạch Tử An không nghĩ tới chính là, 100 triệu này căn bản không cần dùng tới.
Nói ra lại thấy xấu hổ, cậu càng không ngờ tới sẽ có một ngày mình vì không tiêu được 100 triệu mà phát sầu.
May mắn cậu nghĩ ra được biện pháp.
Tác giả tiểu thuyết thiết lập đoạn này dụng ý chính là cung cấp kinh tế cho nam chủ, hơn nữa chèn ép phản diện, cậu chỉ cần hoàn thành hai yếu tố này liền có thể khắc phục được đoạn nội dung này.
Cho nên cậu lợi dụng biện pháp mà phản diện hay làm là đem tiền nhét vào trong túi Lâm Trường Trạch.
Cho tiền mà thôi mà có nhiều chuyện xảy ra như vậy, tủ quần áo còn nhiều hơn một cái váy, cậu thề không bao giờ muốn nghĩ lại hồi ức lúc sáng khi Lạc Phàm nhìn thấy chiếc váy kia liền cười như không cười.
Bạch Tử An vươn người đứng dậy.
Bỗng dưng, cậu nghe thấy tiếng cười to của nam nhân truyền đến từ ven hồ.
"Tiện dân, cười chết tao rồi, mày sắp khóc rồi đấy à, ha ha ha ha."
"Về nhà uống sữa đi, gọi mẹ tới đây cứu mày, a ha ha ha ha ha."
Bạch Tử An niết mi tâm, bạo lực học đường ở khắp mọi nơi.
Bên kia, thiếu niên vẫn không nhúc nhích nằm trên nền cỏ, tựa như rất sợ hãi, Simon đá đá vai hắn, vui cười nói: "Đứng lên, không dám nói nữa à?"
Hôm nay tâm tình cậu ta không tốt, tùy tiện chọn một bình dân không vừa mắt, lừa tới bên hồ phát tiết, loại người thấp hèn, dù có bị đánh gãy răng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, đại học đế quốc tuyển chọn những người thường dân, còn không phải là để đám quý tộc bọn họ lấy làm niềm vui sao, chẳng lẽ thật sự mong muốn phục vụ cho đế quốc?
"Tao xem mày hình như rất nóng, nếu không nhảy xuống hổ hạ nhiệt chút đi."
Cậu ta vừa cười vừa nắm cổ áo Ian kéo tới ven hồ, Ian không phản kháng, mặc cho quần áo mình bị bùn đất cỏ vụn làm cho bẩn thỉu, tựa như một người chết.
Quả nhiên là tên vô dụng, Simon cười nghĩ.
"Này, các cậu thật phiền đấy."
Simon buông Ian ra, bỗng chốc nhảy dựng lên: "Ai!"
Cậu ta nhìn sang, dưới tán cây xanh tươi um tùm, thiếu niên nghiêng người dựa trên thân cây, mái tóc ngắn màu vàng so với ánh mặt trời càng thêm bắt mắt, làn da trắng nõn mềm mại sáng bừng, mặt mày như tranh vẽ, tinh xảo như yêu.
Simon thất thanh nói: "Bạch, Bạch Tử An?"
Thiếu niên ngữ khí bình tĩnh: "Làm phiền tôi nghỉ ngơi."
Simon vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, tôi đi ngay đây."
Không phải cậu ta sợ, Bạch Tử An, thế hệ trẻ tuổi duy nhất có tinh thần lực cấp SSS, chỉ ở điểm này thôi, tiền đồ vô lượng.
Tuyệt đối không thể trêu chọc vào cậu!
Cậu ta cũng không quan tâm Ian nữa, co cẳng bỏ chạy.
Tầm mắt Bạch thiếu gia sâu kín dừng lại trên người cậu ta: "Từ từ, tôi thấy giày cậu bẩn rồi kìa."
Simon: "Sao???"
Thiếu niên tóc vàng tùy ý nói, giống như đang bàn về thời tiết, khóe miệng cong lên nở nụ cười: "Chi bằng xuống hồ rửa đi."
"Ha ha ha." Tay chân Simon không biết nên đặt chỗ nào, đành phải cười gượng nói: "Bạch thiếu gia thật biết nói giỡn."
Ánh mắt Bạch Tử An vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta, cô họng cậu ta hơi thắt lại, tim đập nhanh, ánh mắt kia bay bổng giống như có sức nặng ngàn cân.
Rốt cuộc, cậu ta miễn cưỡng cười tươi nói: "Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy vậy."
Cậu ta nuốt nước miếng, từng bước bước tới trong hồ, nước tràn quá mắt cá chân, lạnh đến thấu xương, cậu ta cắn răng tiến về phía trước, thẳng đến khi nước bao phủ l*иg ngực.
Bạch Tử An: Yo, lão ca này khá biết điều đó, nói hắn rửa chân, hắn trực tiếp tắm luôn.
Thiếu niên bị bắt nạt kia chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, Bạch Tử An liền bước tới, bóp cằm thiếu niên nâng lên.
Sau đó tay cậu thoáng cứng đờ, hít sâu một hơi, phảng phất thời gian cũng ngưng lại.
Thiếu niên có con ngươi màu xanh biếc tựa như viên ngọc quý, trong veo thuần khiết, lúc này trong mắt có giọt lệ, lông mi dài bị nước mắt dính ướt, Bạch Tử An nhìn trong lòng mềm nhũn, gương mặt trắng nõn dính bùn đất, lại không chút tổn hại đến vẻ đẹp tú mỹ của hắn.
*Tú mỹ 秀美: Thanh tú đẹp đẽ.
Nhìn thấy mà thương. Trong đầu cậu nảy ra bốn chữ này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng một lúc.
Tay nắm cằm hắn của Bạch Tử An hơi run rẩy, trường hợp này có chút xấu hổ.
Mau nói gì đó đi, mau nói gì đó, nói mấy câu để cậu trả thù cái tên bạo lực học đường kia gấp đôi đi.
Trong nháy mắt đột nhiên thông minh.
Bạch Tử An cười xấu xa, dùng sức niết cằm hắn: "Nam nhân, muốn thu hút sự chú ý của cậu, hửm?"
Thiếu niên ngơ ngác nhìn cậu, tựa như mèo nhỏ thông thấu chớp chớp hai mắt, dần dần gương mặt nổi lên tầng ửng hồng.
*Thông thấu 通透: Đồng nghĩa với thấu hết, rõ ràng, tường tận.
A a a a a, vì cái gì lại nói câu này, càng thêm xấu hổ!
Bạch Tử An buông tay, cười nhẹ nói: "Trông không tệ." Cậu nhẹ nhàng quét mắt nhìn hắn: "Không tồi, cậu thành công rồi."
66 hét lên: 【 Ký chủ, quá xấu hổ! Cậu có thể đừng đọc tiểu thuyết bá tổng nữa được không! 】
Bạch Tử An: 【 Tao phản ứng theo bản năng, thời điểm cùng đọc chẳng phải mày cũng cười đặc biệt vui vẻ sao, hiện tại cởϊ qυầи không nhận người nữa? 】
Ian nhìn bóng dáng Bạch Tử An rời đi, độ cong khóe miệng càng lúc càng lan rộng, đôi mắt cũng cười thành hình bán nguyệt. Hắn giơ tay lên, trên mu bàn tay có vài vết xước, cư nhiên lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại.
Trong hồ Simon lạnh đến mức run lập cập, trong lòng thầm mắng Ian, nhưng hình như Bạch Tử An rất coi trọng Ian, cậu ta liền không dám động vào Ian, ít nhất hiện giờ Bạch Tử An còn đang ghét bỏ cậu ta.
Thấy Bạch Tử An xoay người rời đi, Simon lập tức bò lên bờ, vừa ngẩng đầu vừa lúc đối diện với con ngươi màu xanh biếc của Ian.
Mẹ nó, cái tên trơ trẽn kia vẫn chờ xem cậu ta bị chê cười.
Simon bò lên mặt cỏ, đổ nước trong giày ra hùng hùng hổ hổ nói: "Xem như mày may mắn, cút đi."
Ian đứng bất động, ý cười không biến mất, hắn liếʍ liếʍ răng nanh, cánh môi đỏ bừng.
Cơn tức trong Simon lập tức bốc lên, tiện dân chết tiệt cư nhiên dám cười nhạo cậu ta, chỉ vào Ian chửi ầm lên: "Mày mẹ nó nể mặt mũi còn không biết xấu hổ phải không, nếu không phải vì Bạch Tử An.... khụ khụ khụ tao khụ khụ khụ."
Còn chưa dứt lời, cậu ta đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, tựa như có người vô hình nào đó bóp lấy cổ cậu ta, xé lời cậu ta thành từng mảnh nhỏ.
Simon lộ ra vẻ mặt thống khổ, che cổ từng ngụm từng ngụm thở dốc, chậm rãi quỳ rạp trên mặt cỏ, cổ họng hít lên như ống bế bị tắc, mùi máu tươi nồng nặc tràn toàn bộ khoang miệng.
Nếu có người đi ngang qua, nhất định sẽ bị bộ dáng của Simon dọa sợ nhảy dựng lên, sắc mặt cậu ta xanh tím, tròng mắt lồi ra, tựa như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ rơi xuống ngay lập tức, gân xanh giống con giun bò khắp cổ.
Chuyện gì... xảy... ra, không... được, mình... sắp chết... rồi.
Cứu... tôi.
Simon run rẩy vươn tay về phía Ian, trong tầm mắt mơ hồ, cậu ta nhìn thấy một bóng dáng tiến về phía mình.
Cứu... cứu... tôi.
Cậu ta nghe thấy âm thanh dễ nghe của Ian.
"Anh nói người kia tên Bạch Tử An?"
Simon run rẩy gật đầu.
"Ồ— cảm ơn."
Hắn rất lễ phép cười cười.
Simon thở phào nhẹ nhõm, được cứu rồi.
Giây tiếp theo, hai mắt cậu ta đột nhiên trợn to, không tiếng động mà kêu thảm thiết, miệng tràn đầy máu tươi mở to hết cỡ!
A a a a a a a a a!
Ian giơ chân đạp ngực cậu ta, thong thả mà mạnh mẽ dùng sức.
A a a a a a a!
Simon nghe thấy xương sườn của mình gãy ra từng khúc, thậm chí còn nghe thấy nội tạng bị đè ép mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, hiện tại trong đầu cậu ta không nghĩ ra được cái gì, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết vô vọng.
Không tiếng động mà kêu la vô ích.
Nhân loại thật yếu ớt.
Thiếu niên mắt xanh nhíu mày, nhấc chân ghét bỏ xoa xoa mũi.
Bạch, Tử, An.
Hắn nhắc lại một lần, tức khắc khóe miệng cong lên, gương mặt ửng hồng, ngựng ngùng cúi đầu.
Tên của anh ấy thật dễ nghe, rất thích.
Một màn này, giống như thiếu niên đang hoài xuân trong hí kịch.
Đương nhiên, không thể xem nhẹ thi thể mở to miệng bên chân hắn.