Trước lúc bế quan, chung quanh tuyết trắng tầng tầng lớp lớp, hiện tại lập thu, lá rụng đầy đất, xa xa một rặng mây đỏ.
Đương Tiệp Vân quay lại gian phòng kia, trên đường đi ánh chiều tà lập lòe soi bước bóng người đơn độc.
Cả người y thấm đẫm ánh nắng vàng một mảnh, y phục càng tỏa ra tiên khí.
Thực mau đã tới nơi, mái hiên khi xưa ngập tuyết hiện tại chỉ còn lại ánh chiều vàng.
Cây cối trong sân lá đã rụng đầy một mảnh đất, y mở cửa.
Trong phòng thế mà nhiều thêm một người, là Diệp Ly Vũ một thân hồng y mỹ lệ.
Dáng vẻ hắn có chút buồn, nhìn thấy Đương Tiệp Vân càng thêm ngạc nhiên.
Đương Tiệp Vân bước vào, ngẩn ra nhìn y, lát sau lại đạm nhiên ngồi xuống tháo giày.
Diệp Ly Vũ thấy nhị sư huynh hắn như vậy thản nhiên liền lo lắng, đứng ngồi không yên.
Hôm nay y thành hôn, một phần cũng nhờ người cha là Diệp đế của y.
Sau khi bị người nhà của Lâm Tiêu Hàn không đồng ý hôn sự, y cảm thấy cũng không có gì quá thương tâm, sau này lại nối tình xưa với Đương Tiệp Vân.
Lâm Tiêu Hàn quá bốc đồng, đã mấy trăm năm tuổi lại không hề chín chắn, gia nghiệp không muốn kế thừa, tu tiên càng là không tiến bộ, vốn dĩ y đối với Lâm Tiêu Hàn có chút cảm tình, đối với y rất vừa lòng.
Chỉ là sau lần xuống núi trừ ma, cùng nhị sư huynh Đương Tiệp Vân thân mật, y vẫn là rơi vào lưới tình, ngày đêm ăn ngủ không yên, ân ái cùng Lâm Tiêu Hàn, trong lòng lại chỉ nghĩ về hắn.
Sau mấy thập kỉ không thấy mặt, y rất nhớ Đương Tiệp Vân.
Tông môn ra nhiệm vụ đưa thiệp, mời Diệp đế đến yến hội, trong lúc gặp gỡ thoáng qua, đế vương vậy mà nhận y là con hắn.
Diệp Ly Vũ lớn lên y hệt nương hắn, đều là cái ôn nhuận như ngọc mỹ nhân.
Nương y, Diệp Thi Nhân, vì khó sinh mà chết, đế vương yêu thương người con này, hết mực bảo bọc, chỉ là vẫn sơ sẩy, để hắn bị người bắt đi, lưu lạc nhân gian từ đó được một nhà thường dân nhận nuôi.
Diệp đế liếc mắt đã nhận ra gương mặt người thương, lập tức đem người nhận đi.
Tuy hắn lớn lên giống Diệp Thi Nhân, nhưng vẫn giống Diệp đế năm phần khiến mọi người nhanh chóng tiếp thu hắn thân phận.
Cũng vì vậy mà hôn sự của hắn truyền đến tai Diệp đế, y biết con trai có người trong lòng lại không được thành toàn Diệp đế đương nhiên là tức giận ép hôn.
Người nhà Lâm Tiêu Hàn phản đối việc hắn cưới cái nam nhân nhưng vì Diệp đế thân phận cao nên không thể làm trái, cứ vậy mà thuận theo.
Nguyên bản muốn quay lại cùng Đương Tiệp Vân thân mật, Diệp Ly Vũ tiếc nuối không nguôi, lại ngại mặt mũi không dám đề cập đến tên hắn nửa chữ.
Vì vậy mới có y một thân rực đỏ nơi này, Diệp Ly Vũ vốn muốn đến ngồi một lúc, tức cảnh sinh tình, nào ngờ người đã đến, lại không chút phản ứng.
Đương Tiệp Vân đi đến kéo chiếc bàn gỗ trong góc đến, vào trù phòng châm trà, pha một bình trà sữa ngọt ngào hương khí.
Diệp Ly Vũ ngẩn người, nhớ đến ấm trà đêm đó, y từng rơi nước mắt, Lâm Tiêu Hàn vô pháp an ủi, y lại vì một tách trà ngọt, một câu trêu chọc mà ngừng khóc.
Nhớ đến, y lại lệ nóng doanh tròng, nước mắt đầy mặt.
Đương Tiệp Vân biểu tình nhàn nhạt rót trà, đẩy đến trước mặt y:" Mời Diệp sư đệ."
Diệp Ly Vũ bưng lên tách trà bốc nhiệt sương, y lau lau hốc mắt, thổi vài hơi.
Đương Tiệp Vân chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra sân tựa hồ suy tư này đó:" Người, vẫn là không thể chống lại vận mệnh..."
Dứt lời, y hướng Diệp Ly Vũ đang ngơ ngẩn, nở nụ cười:" Ta nói đúng chứ? Sư đệ."
Đối với Diệp Ly Vũ trong mắt, nụ cười của y chính là diễm lệ cực kỳ, sát na phương hoa.
Dù sao so với mấy thập kỉ trước, y thực sự thay đổi quá nhiều, dung mạo hay tâm tính đều khác xưa.
Diệp Ly Vũ buồn bã nhìn y thật lâu, chậm rãi buông tách trà trên tay, đứng dậy rời đi.
Để lại Đương Tiệp Vân một người trong gian phòng đơn độc.
Trên bàn, tách trà đã nguội lạnh lại chưa từng động qua.
Đương Tiệp Vân nói những lời đó, kỳ thật là từ thân tâm nói ra, cảm khái cốt truyện không thể thay đổi.
Y vốn đã nhìn ra Diệp Ly Vũ đối với y như thế nào.
Nói càng nhiều chỉ sợ lòi đuôi cáo, đành phải từ trong lòng hắn, nói trúng tim đen.
Diệp Ly Vũ trở về Tây viện đang tổ chức đại hôn bằng cửa sau.
Y đến phòng tân hôn, trang điểm lại, đội lên khăn voan đỏ ngồi chờ trên chiếc giường rải đầy cánh hoa.
Tây viện một mảnh đỏ chói, khách nhân đông đúc, không khí náo nhiệt, mọi người đều nói cười vui vẻ.
Tân nương một cảnh hiu quạnh, tân lang lại là vui sướиɠ lâng lâng được người chúc rượu.
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: là nhân vật phụ duy nhất được Diệp Ly Vũ lưu tâm đến cuối đời! Nhận được năm trăm điểm kinh nghiệm!]
Đương Háo Sắc: ta cũng muốn cùng Lưu ca ca lập một cái hôn sự!
Cầu bình luận
Cầu bình luận
Cầu bình luận
Điều quan trọng nói 3 lần:3