Chương 6: Tôi thật sự không hề (2)

Lâm Quan Nhân thu hồi tầm mắt, xoay người đưa lưng về phía Tiền Ngọc Tuân, cô không dám nhìn về nơi xa hơn.

Sau khi Tiền Ngọc Tuân rời đi, Lâm Quan Nhân ngồi xổm người xuống, chà xát tay, hà ra hơi nóng.

Cô không sợ lạnh tới vậy, chỉ là lúc trước đã nôn rất nhiều lần, cảm giác đã tiêu hao hết năng lượng trong thân thể mình rồi, cái áo bông này cũng không chống chọi nổi trước gió tuyết rét lạnh.

Lúc đang cụp mắt, Lâm Quan Nhân nhìn thấy túi gấm buộc bên hông mình thiếu mất một cái, hiện nay chỉ có hai cái túi gấm hồng nhạt treo ở một trái một phải.

Cái túi gấm bị thiếu chính là nhiệm vụ đầu tiên của cô…

“Cứu Bách Lý Thừa Hoài bị trọng thương ở chiến trường.”



Tiền Ngọc Tuân vốn dĩ cũng muốn đến chiến trường tìm kiếm một phen.

Tuy rằng hắn nhận nhiệm vụ tàn sát sơn phỉ, cứu tiểu thư nhà phú thương, nhưng tiền thù lao chỉ có trăm lượng.

Không có ai lại chê mình có quá nhiều tiền tài cả.

Tuy rằng Tiền Ngọc Tuân không có khái niệm về tài phú, nhưng hắn cũng biết, vàng bạc châu báu tất nhiên là càng nhiều càng tốt.

Hai ngày trước, hai quân Lương Tề đánh một trận ở cửa sông, trừ ăn mày lang thang ở biên giới hai nước ra thì kẻ phụ trách rửa sạch chiến trường cũng chỉ có chim bay cá nhảy.

Trước khi gia nhập Hi Di Các, Tiền Ngọc Tuân cũng từng tìm thi thể trong đống người chết rồi.

… Vì sinh tồn.

Vàng bạc ngọc ngà trên người kẻ đã khuất không phải quá quý giá, nhưng vẫn sẽ tìm được một hai thứ.

Đối với Tiền Ngọc Tuân của khi đó mà nói, đã là một khoản tiền trời giáng.

Mũi kiếm sắc bén thổi qua nơi máu bùn lẫn lộn, một đồng tiền chặn đường đi của mũi nhọn.

Tiền Ngọc Tuân cụp mắt nhìn về phía tướng sĩ sớm đã tắt thở, hắn không phân biệt được kẻ đã chết là người Lương quốc hay Tề quốc, thi thể tướng sĩ hai nước đều chồng chất lẫn lộn vào nhau.

Biểu cảm của Tiền Ngọc Tuân hờ hững, không có cảm xúc đặc biệt gì.

Hắn cầm tiền gϊếŧ người, đám tướng sĩ này cũng cầm tiền gϊếŧ người.

Chẳng qua cái chết của bọn càng khiến người ta kính trọng hơn, là hy sinh thân mình vì nước.

Nhưng hắn thì không, nếu như hắn chết thì nhất định là do võ công không bằng đối phương.

Tiền Ngọc Tuân vén quần áo lên, cúi người nhặt tiền, lau máu đen và bùn lầy lên trên cổ tay áo. Đầu ngón tay trắng nõn vuốt ve đồng tiền, đồng tiền lạnh băng trở nên ấm áp trong lòng bàn tay hắn.

Đây chỉ là một trần chiến nhỏ không đáng kể giữa hai nước, thi thể chồng chất trên đường sông cũng chỉ hơn trăm người nên Tiền Ngọc Tuân tìm rất nhanh.

Đến khi tìm đi tìm lại đoạn đường máu này hai lần nhưng vẫn không tìm được nam tử tay trái chỉ có bốn ngón mà Lâm Quan Nhân nói.

Tiền Ngọc Tuân xách theo trường kiếm trong tay, thân ảnh như ma quỷ xuất hiện ở phía sau Lâm Quan Nhân.

Lâm Quan Nhân cầm hai cái túi gấm còn sót lại, quay đầu ngơ ngẩn nhìn về phía Tiền Ngọc Tuân.

Ánh mặt trời vàng ấm áp chiếu rọi lên tầng tầng lớp lớp núi xa tuyết đọng, hạt tuyết phản xạ ra màu của ánh mặt trời, giống từng viên thủy tinh bao trùm đại địa, cành khô lá rụng đều bị tuyết bao trùm.

Trong mắt Lâm Quan Nhân chỉ thấy được màu trắng thuần sắc.

Con ngươi chất chứa hơi nước nhìn chăm chú vào thiếu niên cầm kiếm chậm rãi mà đến, giữa núi đồi, cô đã trông thấy màu sắc chỉ thuộc về Tiền Ngọc Tuân.

Mắt hắn chứa nụ cười, dừng lại khi chỉ còn cách cô vài bước, cười như không cười hỏi Lâm Quan Nhân: “Có phải cô lừa ta không?”

Lâm Quan Nhân không hiểu lời hắn nói, chỉ nhìn thấy mũi kiếm của Tiền Ngọc Tuân dính máu.

Cô bỗng có loại dự cảm chẳng lành.

“Không tìm được sao?” Cô đoán.

Tiền Ngọc Tuân lại dấy lên ý muốn gϊếŧ chết Lâm Quan Nhân, không có bất cứ một sát thủ nào có thể chịu được việc bị kẻ khác trêu đùa, Tiền Ngọc Tuân cảm thấy mình cũng không ngoại lệ.

Lâm Quan Nhân lừa hắn, hắn nên gϊếŧ chết cô.

“Cô lừa ta.” Ngữ khí của hắn kiên định, có vẻ đã nhận định Lâm Quan Nhân đang trêu đùa hắn.

Lâm Quan Nhân nào có lá gan này!

“Tôi thật sự không hề!” Lâm Quan Nhân giơ ba ngón tay, làm động tác “thề”.

Còn không chờ lời giải thích của cô thốt ra khỏi miệng, Tiền Ngọc Tuân đã nắm chặt kiếm trong tay.