“Đại, đại hiệp, ta có việc muốn nhờ!”Nhân khoảnh khắc Tiền Ngọc Tuân nhíu mày, Lâm Quan Nhân lắp bắp nói ra thỉnh cầu của mình.
Lâm Quan Nhân vội vàng nâng bàn tay bị gió tuyết làm cho lạnh đến cứng đờ, gỡ khóa vàng treo trên cổ xuống, dâng lên trước mặt nam tử.
Hắn thích tiền, còn nguyện vì tiền ở rể.
Tuy rằng không biết cái khóa vàng nhỏ này có thể khiến hắn gật đầu hay không, nhưng tốt xấu gì cũng đáng ít tiền.
Tiền Ngọc Tuân cụp mắt, thấy đầu ngón tay đỏ bừng, lòng bàn tay như bạch ngọc của thiếu nữ nâng cái khóa vàng.
Hắn liếc mắt một cái, không nói gì.
Đầu ngón tay cô phiếm hồng, run rẩy, đốt ngón tay lộ ra vừa nhỏ vừa trắng, giống chiếc bút bằng ngọc mà hắn luôn mang theo bên mình.
Lâm Quan Nhân nhìn vẻ mặt Tiền Ngọc Tuân dần dần trở nên khó coi, căng thẳng muốn chết.
Cô sợ hắn muốn gϊếŧ mình, cũng sợ hắn không đồng ý với thỉnh cầu của mình.
Trên chiến trường nhiều người chết như vậy, không biết Bách Lý Thừa Hoài ngã xuống cái xó nào.
Người này cầm kiếm, dù giống vai ác nhưng cũng là một hiệp khách giang hồ.
Chắc chắn hắn không sợ đến chiến trường toàn là thi thể để tìm người.
Không có ai phù hợp hơn Tiền Ngọc Tuân cả.
Lông mi cô không ngừng động đậy, bông tuyết dừng ở trên lông mi cô, chất thành đống, ngứa ngáy.
Lâm Quan Nhân rất muốn dụi mắt, nhưng Tiền Ngọc Tuân trước sau không nhận chiếc khóa vàng trong tay cô.
“Cầu xin anh đấy, không phải chuyện rất khó khăn đâu.” Cô cầu xin.
Tiền Ngọc Tuân giật chuôi kiếm trong tay, ánh kiếm chói mắt khiến Lâm Quan Nhân khó chịu nhắm hai mắt lại, thân kiếm phản chiếu khóa vàng trong tay cô, rực rỡ lấp lánh giữa trời tuyết.
Dường như hắn cho rằng tiếng gió quá lớn nên nghe nhầm lời Lâm Quan Nhân nói, trở tay rút kiếm lại, ngồi xuống trước mặt Lâm Quan Nhân.
“Đại hiệp?”
Cả người Lâm Quan Nhân lạnh đến phát run, rùng mình một cái.
“ n.”
Tiền Ngọc Tuân ghé sát vào cô, cúi đầu hờ hững nhìn về phía Lâm Quan Nhân, cánh môi nàng cóng đến đỏ bừng, búi tóc rủ xuống.
Tay cầm chuôi kiếm của Tiền Ngọc Tuân siết thật chặt, nhìn chằm chằm khóa vàng trong tay cô, lười nhác mở miệng.
“Muốn ta giúp cô?”
“Ta đắt lắm đấy.”
Tiền Ngọc Tuân hất cằm, ra vẻ cao không thể với tới.
Kỳ thật hắn cũng không phải rất đắt, hắn chính là sát thủ lời nhất trong Hi Di Các đấy.
Lâm Quan Nhân ngước mắt nghiêm túc nhìn hắn, khuôn mặt hắn đẹp đẽ nhu hòa, nhưng lại có vài phần xuất trần thanh tao lạnh lùng. Mà vết máu tinh tế trên mặt lại kéo hắn vào trong cõi tục.
“Cầu xin anh đấy.”
Lâm Quan Nhân không thể nghĩ được cách khác, khóa vàng cũng đưa tới trước mặt hắn rồi, chỉ có thể mượn ngữ khí cầu xin làm hắn mềm lòng.
Lông mi thiếu nữ rung động không ngừng như cánh bướm đang vỗ, trên áo bông của cô đầy vết máu, rất giống một kẻ may mắn sống sót chạy ra từ trong địa ngục.
Tiền Ngọc Tuân đứng lên, cách xa một chút.
Hắn chán ghét máu me dơ bẩn, cho dù trên người hắn cũng dính không ít máu tươi nhưng hắn mặc áo đen, sau khi màu máu dung hợp đọng lại chỉ làm quần áo trông hơi loang lổ chút thôi.
Thiếu nữ trước mặt da trắng tóc đen, môi và chóp mũi đều bị lạnh đến đỏ bừng, cặp mắt long lanh nước nhìn hắn, giống đá quý màu đen.
Cổ nàng mảnh khảnh thon dài, lộ ra trong gió tuyết.
Tay chân nhỏ nhắn, Tiền Ngọc Tuân cảm thấy chỉ một tay của mình là có thể bóp chết cô.
Thậm chí không cần dùng trường kiếm trong tay hắn lần nữa.
Tiền Ngọc Tuân trầm mặc trong chớp mắt, lấy khóa vàng trong lòng bàn tay nàng, vuốt ve vài cái, không phát hiện có giấu ám khí mới cất khóa vàng vào trong ngực.
Lâm Quan Nhân thấy hắn nhận đồ thì đuôi mắt cong lên, lúm đồng tiền bên khoé miệng cũng lộ ra.
“Anh đồng ý rồi!”
“Nói đi, muốn gϊếŧ ai?”