Chương 29: Trộm hái hoa 1

Phía sau Tiền Ngọc Tuân, Ông Thích nâng một đĩa dược hoàn hôi thối đuổi theo.

Ông Thích còn chưa đến gần, mùi của đám dược hoàn trong tay hắn ta đã bay tới, ngay cả mùi hương của hoa mai cũng không che giấu được.

Mùi hôi thối kia hỗn hợp mùi trứng thối xua tan buổi sáng mùa đông yên lặng tốt lành, theo động tác đong đưa của Ông Thích, cái mùi kia càng phát ra mãnh liệt.

Mùi đó như một sọt trứng thối bị dập nát, cho thêm đồ ăn ôi thiu rồi trộn hết vào với nhau, cất vào một đôi tất thối mười năm không giặt.

Ông Thích một tay bịt mũi mình lại, một tay bày dược hoàn ra trước mặt hai người.

“Tiền gia! Lâm cô nương! Muốn thử một chút không?”

May mà nghe theo lời Tiền Ngọc Tuân nói, Lâm Quan Nhân một tay bịt mũi, lại vội vội vàng vàng lùi ra sau mấy bước, quải trượng vừa rơi vào thềm đá bên cạnh chồng chất trong tuyết đọng, Tiền Ngọc Tuân ở sau người một tay đỡ lấy cô.

Búi tóc vốn được buộc lỏng lẻo rũ rượi đâm vào trong lòng Tiền Ngọc Tuân, l*иg ngực thon chắc chạm vào làm rơi vật trang sức trên tóc, sợi tóc mượt xõa xuống dưới, vật trang sức lẻ loi màu hồng nhạt trên tóc rơi vào trong tay Tiền Ngọc Tuân.

“Đây là cái gì vậy?” Lâm Quan Nhân ồm ồm hỏi Ông Thích.

Ông Thích ôm mặt, cặp mắt đầy nếp nhăn kia cong lên, dường như rất kiêu ngạo: “Đây là thuốc mà ta điều chế cho Sở tiểu thư, có thể giả vờ bị bệnh nan y!”

Lâm Quan Nhân nhắm mắt lại: “… Ta cảm thấy, người không bị bệnh nan y mà ngửi thấy cũng sẽ bị bệnh nan y thôi.”

“Thử một chút! Thuốc này sẽ chỉ làm người ta thoạt nhìn suy yếu sắp chết, kỳ thật không có hiệu quả gì khác.” Ông Thích giơ đĩa thuốc trong tay lên, vô tình xua đuổi hai người.

Không hổ là Ông thần y, người mang thuật cải sinh hoàn tử.

Phía sau, bàn tay giữ hai vai cô của Tiền Ngọc Tuân nắm lại thật chặt, nếu không phải nể tình Ông Thích là cái túi thuốc miễn phí thì nói không chừng hắn đã sớm đổ hết mấy viên dược hoàn này cho Ông Thích rồi.

Sức nhẫn nại của Tiền Ngọc Tuân là có hạn, Lâm Quan Nhân mau chóng bảo Ông Thích cất thuốc đi.

Nếu như muốn tìm người thử thuốc thì loại chuyện tốt này vẫn nên để lại cho bản thân Ông Thích thôi.

Ông Thích cất dược hoàn vào bình thuốc nhỏ luôn treo trên eo của hắn ta, bình thuốc va chạm vào nhau, kêu leng keng leng keng.

Lâm Quan Nhân rốt cuộc cũng thả lỏng, miệng hít thở sâu, quay đầu lại nhìn về phía Tiền Ngọc Tuân, hắn thần sắc vô thường, chỉ là mày hơi nhíu lại.

Chẳng lẽ hắn không cảm thấy thối sao? Cô đã sắp xỉu ngang rồi này!

Hai tay Tiền Ngọc Tuân bóp bả vai cô, xách cô từ trên thềm đá tới dưới tàng cây mai, rời xa Ông Thích vài thước.

“Ta có nội lực.” Hắn cụp mắt nhìn cô một cái, vừa nói vừa dựng thẳng quải trượng cho cô.

“…”

Nếu bỏ qua cái ánh mắt này của hắn, Lâm Quan Nhân sẽ không cảm thấy hắn đang trào phúng mình.

“Lâm cô nương, hôm nay hãy xem ta thể hiện!” Ông Thích phủi tay, mặt đầy tự tin mà đi ra khỏi viện.

“Được được được, xem anh thể hiện.”

Lâm Quan Nhân vùi đầu ở bên hoa mai, hít sâu một hơi mới coi như đuổi được mùi thối trong xoang mũi kia đi.

Khoảnh khắc Lâm Quan Nhân cúi đầu, không cẩn thận chạm vào tay áo Tiền Ngọc Tuân, áo bào trắng sạch sẽ, không có mùi huân hương gì cả.

Tiền Ngọc Tuân đưa vật trang sức trên tóc ở trong lòng bàn tay tới trước mặt Lâm Quan Nhân, bông hoa ngọc hồng nhạt nhỏ kia lặng lẽ nằm trong bàn tay lạnh lẽo của hắn.

“Cảm ơn nha!” Lâm Quan Nhân cầm lấy từ trong tay hắn, lấy một dúm tóc bên tai, dùng vật trang sức tóc cố định lại một cách tùy ý.

“Chúng ta đi tìm Sở viên ngoại nhé?” Đợi Ông Thích đi rồi, Lâm Quan Nhân dò hỏi ý kiến của Tiền Ngọc Tuân.

“Vào đông hơi lạnh, ta có chút mệt mỏi.”

“…?”

Nếu như ngài biết lạnh thì có lẽ sẽ không mặc ít như vậy.

“Vậy anh bế tôi đi, bế tôi thì sẽ không lạnh nữa.”

Lâm Quan Nhân vẫy tay với hắn, rất là quen thuộc thân mật, dáng vẻ đối đãi với hắn thực sự khá giống như cách ở chung giữa sư huynh muội.

Tiền Ngọc Tuân cúi đầu cười khẽ, lại không tới bế cô: “Thông minh hơn rồi.”

Lâm Quan Nhân thu hồi tay, chống quải trượng đi lên phía trước, khen hắn: “Anh cũng rất thông minh.”

Phía sau không có bất cứ âm thanh nào truyền đến, Tiền Ngọc Tuân vẫn sẽ không che giấu tiếng bước chân của mình, dáng vẻ không cảnh giác của hắn căn bản không giống một giang hồ hiệp khách.

Lâm Quan Nhân dừng lại, quay đầu nhìn hắn, hắn đang cầm túi tiền thanh trúc của mình và nhét hoa mai vào bên trong.

Hồng lâu có Đại Ngọc chôn hoa, Sở phủ có Tiền Ngọc Tuân nhét hoa.

Động tác không hề nhẹ nhàng, đầu ngón tay vặt hết đóa hoa này đến đóa hoa khác rồi nhét vào túi tiền thanh trúc.

Một loại trộm hái hoa khác thường.

Thấy túi tiền đã đầy, hắn dừng lại không vặt hoa nữa, sau khi buộc chặt túi tiền lại một lần nữa cũng có thể ngửi được mùi hương hoa mai trong đó.

Lúc này hắn mới vừa lòng mà nâng con ngươi lên nhìn về phía Lâm Quan Nhân.

“Cô đang đợi ta à.”

Biết rõ còn cố hỏi.

Lâm Quan Nhân đứng tại chỗ chờ, “Chờ anh đi cùng tôi đấy.”

“Cô đang sợ.” Hắn đứng ở dưới thềm đá, nhìn thẳng vào mắt Lâm Quan Nhân, âm thanh dịu dàng và thân thiết, lại dần vạch trần ý nghĩ trong lòng đối phương, “Sợ lão già kia?”

Lão già…?

Xem ra hắn ở trong nhà người khác mà ngay cả tên người ta cũng không nhớ.