Chương 26: Ta hứa với cô 2

Ông Thích đi rồi, Lâm Quan Nhân dùng ngón trỏ chấm nước trà vẽ vời trên bàn, đắm chìm ở trong suy nghĩ hỗn loạn của mình.

Cô quá chăm chú nên không biết Tiền Ngọc Tuân ngồi xuống bên cạnh cô từ khi nào.

Tiền Ngọc Tuân không lên tiếng, rũ mắt nhìn bóng mình hắt xuống mặt đất dưới ánh nến, cao hơn Lâm Quan Nhân không ít.

Lâm Quan Nhân hoàn hồn, đột nhiên thấy bên cạnh có một nam tử bạch y tóc dài, mặt mày dịu dàng, cười sâu xa với cô.

Cái đệt!

“Anh làm tôi sợ muốn chết!”

Tiền Ngọc Tuân không hề cảm thấy hành vi của mình đáng sợ chút nào, hắn nghiêng nghiêng đầu, làn da dưới ánh nến thoạt nhìn hồng hào hơn một ít, lông mi rũ xuống tạo ra một cái bóng.

Giọng hắn trong trẻo như nước mùa xuân như gió mát, “Dọa cô rồi à, xin lỗi nhé.”

Lâm Quan Nhân kéo chặt áo bông nhỏ của mình lại, bình phục hô hấp: “Sao anh lại tới đây?”

“Không có gì, chỉ là hỏi cô, thỏ phải nấu như thế nào mới ngon.”

“…”

Giỏ tre đựng thỏ bị Tiền Ngọc Tuân xách đi rồi, đặt ở trong phòng hắn.

Rõ ràng trước đó hắn còn cầm lá rau đút cho nó ăn.

Lâm Quan Nhân vốn tưởng rằng Tiền Ngọc Tuân đã không còn thèm khát thỏ con rồi.

“Nó còn nhỏ.” Lâm Quan Nhân nhìn cặp mắt trong veo đó của hắn, ánh mắt hắn hồn nhiên vô hại, “Nuôi thêm nữa đi, nói không chừng còn có thể sinh vài con thỏ con, sau đó lại nuôi lớn thỏ con…”

Hắn rũ mắt nhìn về phía cô, mày khẽ nhíu lại, “Nhưng nàng rất phiền, nàng có việc giấu ta.”

“Phiền anh cái gì? Không phải là quấy phá muốn anh đút lá rau đấy chứ?” Lâm Quan Nhân nói rồi mới cảm nhận được sự kỳ quặc trong lời nói.

Đợi đã, hình như hắn không nói con thỏ…

“Tôi không giấu anh mà! Tôi thề đấy!”

Gió lạnh đêm đông chui vào từ khe hở bên cửa sổ, làm ánh nến trên đế đèn nhẹ nhàng lay động, tạo ra một mảnh ánh sáng và bóng tối giao hoà.

Tiền Ngọc Tuân thấy thế, cúi đầu nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, “Lại thề à, không phải cô là thần tiên sao? Thề với chính mình?”

Lâm Quan Nhân không biết sao hắn lại nói lời này, cô chỉ biết hiện tại hình như Tiền Ngọc Tuân đang che giấu cái gì, nụ cười nơi khóe miệng không giấu được vẻ điên cuồng.

Có lẽ là bởi vì chuyện cô lén gọi Ông đại ca thương lượng, không nói cho hắn biết.

Vì dỗ dành, Lâm Quan Nhân rót cho chén trà đã lạnh ngắt trên bàn cho hắn.

Tiền Ngọc Tuân cụp mắt liếc qua một cái, ngón tay của cô bưng chén trà làm từ bạch ngọc, màu trà đậm dập dềnh ở trong chén.

Lâm Quan Nhân giải thích: “Tôi tìm Ông đại ca là muốn hỏi xem, anh ta có gặp phải chuyện kỳ lạ gì ở chỗ Sở tiểu thư hay không.”

“Ồ, ta không muốn biết việc này, ta muốn biết thỏ phải nấu như thế nào mới ngon?”

“…”

Đủ rồi, tôi nói này, đừng nghĩ tới chuyện ăn con thỏ ốm lòi xương kia nữa!

Lâm Quan Nhân nuốt nước miếng, thử nói: “ Thế tiền mà Sở viên ngoại đưa, tôi chia cho anh nhiều hơn một chút nhé?”

Sở viên ngoại cho ngân phiếu một trăm lượng, lúc ấy Lâm Quan Nhân liền đưa cho Tiền Ngọc Tuân, coi như sự tin tưởng giữa bằng hữu.

Trên người cô còn có một tờ ngân phiếu trăm lượng, Lâm Quan Nhân nghĩ, chờ ngày sau hoàn thành nhiệm vụ lại đưa cả cho hắn.

“Chia bao nhiêu?” Tiền Ngọc Tuân nghe vậy, nhướng mày, có vẻ hứng thú.

Tôi biết ngay mà!

Lâm Quan Nhân cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Một trăm lượng còn lại cho anh hết, dù sao tôi cũng không có gì cần dùng, nhưng anh phải ở cạnh tôi… Ít nhất ba tháng!”

Lâm Quan Nhân tính toán thời gian, vết thương trên chân cô không tính là đặc biệt nghiêm trọng, có lẽ mười ngày nữa là có thể khỏi hẳn.

Vậy một tháng kế tiếp, cô và Tiền Ngọc Tuân cùng đi chùa miếu khắp nơi tìm kiếm Ngư Nhượng Chân. Tháng thứ hai lại tìm Bách Lý Thừa Hoài, một tháng cuối cùng chờ để chắn đao cho Bách Lý Thừa Hoài!

Kế hoạch của cô quả thực hoàn mỹ!

Hắn không chút do dự, ngữ khí nhẹ nhàng, âm cuối cất cao, “Được, tôi hứa với cô.”

Nào còn có dáng vẻ không vui gì chứ?! Hắn mới là sinh viên tốt nghiệp ngành biểu diễn chuyên nghiệp đúng không?! Đồ đàn ông lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Tiền Ngọc Tuân đứng dậy, đi đến cạnh cửa lại quay đầu cười dịu dàng với cô, nghiêm túc nói: “Khách hàng ngủ sớm đi, ngày mai cô còn có nhiệm vụ đấy.”

Thế là ai nửa đêm không ngủ được, chạy đến phòng người khác giả quỷ dọa người?!

Lâm Quan Nhân cạn lời nhìn về phía bóng dáng áo trắng rời đi đó của hắn, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.

Cô ngẩng mặt, thở dài. Nếu không phải cô sợ hãi một mình chao đảo ở cổ đại thì còn lâu mới đi theo Tiền Ngọc Tuân nhé!

Đều nói, lừa cảm tình cũng được, nhưng không thể lừa tiền.

Tiền Ngọc Tuân lại là kẻ lừa tiền, không lừa cảm tình.

Đợi đã!

Lâm Quan Nhân đột nhiên lắc đầu, cô suy nghĩ cái gì vậy?!

Chẳng lẽ còn muốn hắn lừa tình cảm của mình sao?!