Chương 25: Ta hứa với cô 1

Chỗ ở của ba người ngay bên cạnh viện của Sở Hoà Uyển, đây là do Lâm Quan Nhân yêu cầu Sở viên ngoại.

Sở viên ngoại thấy Lâm Quan Nhân đi lại khó khăn, còn sắp xếp nhuyễn kiệu có mái che đưa cô trở về phòng.

“Ông đại ca, tôi muốn hỏi anh một vài việc.” Lâm Quan Nhân chờ hai người nâng kiệu đi rồi bèn đứng ở trước cửa sương phòng, nói với Ông Thích gần đó.

Ông Thích xuyên qua hành lang, đi đến trước mặt Lâm Quan Nhân, “Ta thật không nghĩ tới, Lâm cô nương lại là đệ tử của Ngư quốc sư, còn cả Tiền gia… Thật sự không nghĩ tới!”

“Vào trong nói đi.”

Tiền Ngọc Tuân thấy hai người đi vào cùng gian phòng, Ông Thích còn tri kỷ mà đóng cửa lại.

Tiền Ngọc Tuân như có như không cười nhạo một tiếng, sau đó thổi tắt nến trong phòng mình, đi ra ngoài.

Lâm Quan Nhân dẫn theo Ông Thích ngồi ở trước bàn, cô và Ông Thích không quen thuộc, so ra thì, có vẻ cô với Tiền Ngọc Tuân càng thân cận hơn.

Nhưng con người Ông Thích nói nhiều, rất dễ dàng trở nên quen thuộc với người khác.

“Ông đại ca, Sở tiểu thư không có bệnh đúng không?” Lâm Quan Nhân không vòng vo với hắn ta, đi thẳng vào vấn đề.

“Không…” Ông Thích đè thấp giọng, ghé vào bên cạnh Lâm Quan Nhân nói, “Ta không biết rốt cuộc Sở viên ngoại muốn làm cái gì, nhưng Sở tiểu thư quả thật không hề bị bệnh.”

“Ông ta muốn truyền việc Sở tiểu thư bị bệnh nặng ra ngoài, mục đích là cái gì chứ?”

Sớm biết thì lúc ấy đã học thuộc đại khái cốt truyện cho rồi, không đến mức hiện tại ở chỗ này đoán già đoán non.

Cô có thể đoán ra một chút manh mối, nhưng con người Sở viên ngoại cáo già xảo quyệt, chỉ nói cho cô muốn truyền việc Sở Hoà Uyển bị bệnh nặng ra ngoài, vẫn chưa đề cập tới những chuyện khác.

Mà cái hệ thống tốt kia của cô! Cũng trầm mặc không nói, không hề nhắc nhở cô điều gì.

Ông Thích cũng rất nghi hoặc, chẳng qua càng nghi hoặc hơn trước thái độ của Lâm Quan Nhân: “Vì sao Lâm cô nương lại muốn biết nguyên nhân?”

Không phải cô đã hứa với Sở viên ngoại sẽ hỗ trợ sao? Vì sao lại muốn biết rõ ràng nguyên nhân trong đó?

Cứ như là đang tự tìm phiền toái.

Lâm Quan Nhân không thuyết phục được chính mình, nếu chuyện này ảnh hưởng đối với quỹ đạo cuộc sống của những người khác thì cô chắc chắn sẽ không làm.

Kết cục định trước của nhân vật trong sách đều đã được viết xong, Lâm Quan Nhân không cảm thấy mình có năng lực thay đổi vận mệnh nhân vật.

Mục tiêu của cô chính là sống để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống siêu hướng nội giao cho cô, sau đó ở nhiệm vụ cuối cùng, chết một cách đẹp đẽ rồi quay về nhà.

“Tôi luôn cảm thấy Sở viên ngoại không có ý tốt.” Lâm Quan Nhân nói.

Cô rất lo lắng, đặc biệt là câu chuyện ở Sở gia là nhánh kịch bản mà cô chưa đọc, quan trọng nhất là đừng để ảnh hưởng tới cốt truyện chính của Bách Lý Thừa Hoài.

“Lâm cô nương nói không sai, tôi cũng sẽ cẩn thận hơn một chút.” Ông Thích đè thấp giọng, thương lượng với Lâm Quan Nhân: “Hôm nay khi ta chẩn trị cho Sở tiểu thư, nàng cũng không phối hợp với Sở viên ngoại, ngày mai ta lại đi thử nàng một phen.”

“Ông đại ca! Anh thật là lợi hại!” Lâm Quan Nhân thật lòng thật dạ khen ngợi.

“Ta rất khiêm tốn, Lâm cô nương, không biết Ngư quốc sư còn nhận đại đồ đệ không?” Ông Thích nhướng mày, “Có phải ta cũng có thể không?”

“A? Chắc là ngài ấy không có ý tưởng này, nếu như có thì tôi sẽ thứ nói cho Ông đại ca đầu tiên.”

“Một lời đã định!”

Ông Thích đẩy cửa phòng ra, bóng đen ngoài cửa chợt biến mất không thấy đâu nữa.