Chương 23: Nhìn đủ chưa 1

Lâm Quan Nhân chỉ chỉ giỏ tre bên cạnh, Tiền Ngọc Tuân cố mà làm khom lưng mang cả giỏ tre đựng con thỏ đi cùng.

Sau khi đêm xuống gió lạnh căm căm, lòng bàn tay Lâm Quan Nhân vẫn khá ấm áp bám vào vai hắn, nhiệt độ da thịt xuyên qua quần áo hắn.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Tiền Ngọc Tuân dường như cảm giác được sự khác nhau giữa nóng và lạnh.

Lâm Quan Nhân là nóng, ấm áp giống như máu tươi của tất cả người sắp.

Hà cô nương sắc mặt khó coi đưa bọn họ tới viện của Sở viên ngoại, bên trong thính đường đèn đuốc sáng trưng, dưới hành lang, trên thềm đá đốt đèn l*иg liên miên không dứt.

“Cô muốn kiếm tiền như thế nào?” Tiền Ngọc Tuân hỏi.

Giọng Lâm Quan Nhân ép xuống rất thấp, như con mèo nhỏ nỉ non thì thầm, “Sở viên ngoại không cần y sĩ mà là thương nhân, đây là điều anh nói đó!”

Y thuật của Ông Thích không cao siêu, mà Sở viên ngoại lại cố tình muốn giữ hắn ta lại chẩn trị cho Sở tiểu thư.

Lâm Quan Nhân nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng, chuyện Sở viên ngoại thật sự muốn làm tuyệt đối không phải chữa bệnh cho Sở tiểu thư.

“Chúng ta làm đồng bạn của Ông đại ca, tất nhiên phải bài ưu giải nạn cho Ông đại ca, thuận tiện kiếm thêm một chút tiền.”

Tiền Ngọc Tuân cười sâu xa, hỏi Lâm Quan Nhân: “Cần gϊếŧ người không?”

“Không, không, tạm thời không cần!” Lâm Quan Nhân vỗ vỗ vai hắn, “Anh võ công cao cường, tất nhiên không thể dễ dàng ra tay.”

Sở viên ngoại đang ở thính đường chiêu đãi Ông Thích, bên cạnh còn có con trai của Sở viên ngoại, Sở Chính Nghiêu.

Sở Chính Nghiêu dáng người gầy yếu, ăn mặc hết sức mộc mạc, không giống công tử nhà giàu mà giống một người đọc sách học tập mười năm gian khổ.

Hắn mặt mày lãnh đạm, đôi mắt thon dài, hoàn toàn khác với đôi mắt to hai mí của Sở viên ngoại, ngũ quan của hai người gần như không có một chỗ nào tương tự.

Sở viên ngoại và Ông Thích đang uống rượu, trò chuyện với nhau thật vui, còn Sở Chính Nghiêu lại cau mày, nhìn có chút nuốt không trôi.

“Lão gia, bọn họ nói muốn ở lại.”

Hà cô nương hành lễ với Sở viên ngoại, trong mắt toàn vẻ sợ sệt, sau đó cúi đầu, bước nhanh lui sang một bên, hận không thể cách Sở viên ngoại xa hơn một ít.

“Tiền gia… Sao hai người…”

Ông Thích thật sự không nghĩ tới, Tiền Ngọc Tuân và Lâm cô nương lại trọng tình trọng nghĩa như thế! Có thể có cơ hội chạy thoát khỏi l*иg chim, lại nguyện ở lại làm bạn với hắn ta!

Ông Thích cảm động đến sắp rơi lệ.

Tiền Ngọc Tuân đặt Lâm Quan Nhân ở trên mặt đất, bỏ quải trượng vào trong tay cô, tránh để cô một chân đứng không vững.

Lâm Quan Nhân nhìn về phía con cua hấp to trong tay Ông Thích, cười nói: “Ông đại ca, anh không có việc gì thì tốt rồi.”

Ông Thích sờ sờ chóp mũi, Sở viên ngoại bên cạnh nói thay hắn ta: “Sao có thể có việc gì được? Chưởng quầy nhà ngươi chính là thần y, Sở mỗ ta bình sinh kính trọng nhất chính là người có y thuật cao siêu, cứu người đúng là đại nghĩa!”

Sở viên ngoại hình như đã sớm dự đoán được Lâm Quan Nhân và Tiền Ngọc Tuân sẽ ở lại, cho nên khi Hà cô nương dẫn theo bọn họ tiến đến, Sở viên ngoại cũng không kinh ngạc.

Lời khen của Sở viên ngoại làm Ông Thích đột nhiên không kịp đề phòng, Ông Thích cười gượng hai tiếng, giới thiệu hai người cho Sở viên ngoại: “Đây là hai người bạn tốt của ta, ở tạm trong y quán. Không biết viên ngoại có thể…”

Lâm Quan Nhân đưa mắt ra hiệu cho Ông Thích, thò cái đầu ra, ánh mắt nhìn về phía Sở viên ngoại đang bưng chén rượu lên, cao giọng nói: “Chúng tôi cũng muốn giúp Sở viên ngoại một tay!”

Chén rượu trong tay Sở viên ngoại sóng sánh, ông ta buông ly, đánh giá Lâm Quan Nhân với vẻ đầy hứng thú: “Sao cô nương lại nói lời này?”

Lâm Quan Nhân không nói, tầm mắt dừng ở trên món ăn trân quý đầy bàn, kéo cổ tay áo Tiền Ngọc Tuân, thấp giọng hỏi: “Anh có đói không?”

Tiền Ngọc Tuân lắc đầu.

Mặt Lâm Quan Nhân lộ vẻ rối rắm: “Nhưng tôi hơi đói.”

Sở viên ngoại nghe vậy cười to vài tiếng, gọi người hầu tới chuyển đến hai cái ghế gỗ, thị nữ bên cạnh lấy hai bộ chén đũa mới tinh.

“Lão phu chiêu đãi không chu toàn, thứ lỗi.”

Hai người mới vừa ngồi vào, Sở Chính Nghiêu liền đứng dậy xin cáo từ với Sở viên ngoại: “Phụ thân, con đi thăm Uyển Nhi.”

Sở viên ngoại phất tay, trong mắt không vui cho lắm, nhưng vẫn nói: “Đi đi, mang canh mà phòng bếp hầm cho Uyển Nhi đi đi.”

“Vâng.”

Sở chính Nghiêu đi rồi, Sở viên ngoại lại khôi phục nụ cười, giải thích với Ông Thích rằng: “Hai đứa con trai con gái này của ta từ nhỏ đã rất thân nhau, Uyển Nhi sinh bệnh, Chính Nghiêu hết sức lo lắng.”

Lâm Quan Nhân không nói gì, nhướng mày với Tiền Ngọc Tuân, vùi đầu ăn đồ ăn ngon lành.

Trong kịch bản của cô không hề khắc hoạ và miêu tả bất cứ điều gì về tình hình cụ thể của Sở gia, cô vốn dĩ không muốn dính dáng vào, nhưng trên chân cô có thương tích, trước khi vết thương lành chỉ có thể ăn vạ Tiền Ngọc Tuân, đành phải ở lại với hắn.

Sau khi ăn xong, Sở viên ngoại thấy Lâm Quan Nhân buông chiếc đũa, rốt cuộc không nhịn được chủ động đặt câu hỏi: “Không biết vị cô nương này là?”

Nhân Nhân nguyên thân chẳng lẽ không phải nông nữ mà Sở viên ngoại tự mình tuyển vì Sở tiểu thư sao? Nghe giọng điệu của ông ta thì hình như căn bản không quen biết Nhân Nhân.

Lâm Quan Nhân dùng khăn tay bên cạnh lau khóe miệng, nói: “Tôi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, nhưng có lẽ, ông từng nghe qua tiếng tăm của sư phụ tôi.”

Mọi người đều có hứng thú, tò mò nhìn về phía vô, chỉ có Tiền Ngọc Tuân cầm lá rau xanh đút cho con thỏ.

Sở viên ngoại hỏi: “Ồ? Sư phụ của cô nương là?”

“Ngư Nhượng Chân.” Lâm Quan Nhân nói, “Quốc sư Đại Lương, viên ngoại có từng nghe qua chưa?”

Trợ giúp Bách Lý Thừa Hoài thu phục Ngư Nhượng Chân chính là nhiệm vụ thứ hai mà cô phải hoàn thành, Ngư Nhượng Chân đi theo Lương đế chinh chiến, đồn rằng hắn am hiểu sâu thuật học. Nhưng sau khi Bách Lý gia bị diệt, Ngư Nhượng Chân liền từ bỏ vị trí quốc sư, ẩn cư sơn dã.

Sở viên ngoại im lặng, trong mắt đầy vẻ hoài nghi, tầm mắt dừng ở trẻn người Tiền Ngọc Tuân trầm mặc không nói: “Thế vị công tử này?”

“Anh ấy là sư huynh của tôi, chúng tôi vốn tìm Ông đại ca ôn chuyện, không nghĩ tới bị các người bắt vào.”