Lâm Quan Nhân mím môi, kéo mép quần áo hắn.
Áo bào trắng mỏng manh trượt vào lòng bàn tay cô, Lâm Quan Nhân ngửa đầu nhìn vào đôi mắt Tiền Ngọc Tuân, “Thế tôi dạy cho anh viết tên của tôi nhé!”
Tiền Ngọc Tuân nhấc mắt, xem như có chút hứng thú, chờ đợi động tác tiếp theo của cô.
Vì để Tiền Ngọc Tuân nhìn rõ ràng tên của cô hơn, Lâm Quan Nhân tách nét bút ra rất rộng, viết vừa to vừa ngay ngắn.
Tiền Ngọc Tuân cầm lấy cuốn sổ nhỏ nhìn kỹ, “Đây là tên của cô? Sao lại có năm chữ?”
“Năm chữ ở đâu ra?!”
“Là danh hiệu đúng không? Tựa như, thiên hạ đệ nhất Tiền Ngọc Tuân.” Hắn dừng một chút, bỗng cảm thấy không đúng, “Hai chữ này trông giống nhau.”
Lâm Quan Nhân trầm mặc, rũ mắt nhìn về phía tên của mình trên cuốn sổ nhỏ
Có lẽ hắn đã nhìn ba chữ “Lâm Quan Nhân (林观因)” thành “Mộc Mộc Hựu Kiến Nhân (木木又见因)”…
“Đây…” Lâm Quan Nhân một lần nữa viết lên giấy, “Đây là một chữ, đây là Lâm, đây là Quan, đây là Nhân…”
Tiền Ngọc Tuân rũ mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy, ngón tay dài chạm vào hai chữ sau trên trang giấy, hắn nhìn rất cẩn thận: “Đây là Quan m (đồng âm với Quan Nhân, đã giải thích ở chương trước)?”
“Ừ.”
Ngữ khí của hắn rất bình thường, nhưng giọng nói dễ nghe nghiêm túc đọc tên mình ở bên tai khiến Lâm Quan Nhân luôn cảm thấy e lệ lạ thường.
Tiền Ngọc Tuân lại hoàn toàn không biết cô đang xấu hổ.
Cửa phòng chứa củi đang đóng chặt đột nhiên bị người ta mở ra, người tới vẫn là vị nữ tử trẻ tuổi tên Hà cô nương kia, chẳng qua đã không còn vẻ cao ngạo trước kia nữa.
Hà cô nương cúi đầu, lui đến cạnh cửa, nói với hai người: “Ông đại phu được lão gia coi trọng, cần ở tạm Sở phủ chẩn trị cho tiểu thư, mời các ngươi về trước đi.”
Lâm Quan Nhân chống quải trượng đứng lên từ trên đống cỏ, áo ngoài dính một nhánh cỏ dại vụn, “Anh ta không thể cùng trở về với chúng tôi sao?”
Hà cô nương tức giận nói: “Bảo các ngươi đi thì đi đi.”
“Ta không muốn đi.” Tiền Ngọc Tuân đi đến trước mặt Lâm Quan Nhân, che Lâm Quan Nhân ở phía sau, hắn không khom lưng không cúi đầu, làm Hà cô nương ngửa đầu cũng không thể thấy được biểu cảm của hắn.
Lâm Quan Nhân kinh ngạc nhìn về phía hắn, có phải hắn bị đần không?! Có cơ hội rời khỏi nhà giam, vì sao lại không đi?!
Hay là hắn ở lại Sở gia thật sự là vì tránh né kẻ thù?
“Đúng là mời thần thì dễ tiễn thần khó!” Hà cô nương quay mặt đi, trên mặt thình lình có vết năm ngón tay, gương mặt sưng đỏ, không biết người đánh nàng ta đã dùng sức lực lớn cỡ nào.
“Cùng ta gặp lão gia đi!”
Lâm Quan Nhân nhìn Tiền Ngọc Tuân nửa khắc, mặt hắn không cảm xúc, chính là bộ dạng không muốn rời khỏi nơi này.
Cô nhét quải trượng vào lòng bàn tay hắn, nâng đôi tay lên, quen thuộc mà mở miệng: “Đi thôi, chúng ta đi gặp chủ nhân.”
Dù sao hiện tại cô cũng không thể một mình rời khỏi nơi này, cô thân tàn, chí không kiên, Lâm Quan Nhân nghĩ vẫn là chờ cô điều dưỡng khỏi vết thương rồi mới đi tìm Bách Lý Thừa Hoài.
Lâm Quan Nhân chủ động ôm lấy cổ hắn, khi hắn còn chưa đồng ý bế cô, cô ngửa đầu, hô hấp không ngừng phả vào giữa xương quai xanh hắn, sợi tóc rơi xuống đảo qua yết hầu nhô lên của hắn, mềm mại mà làm người ta ngứa ngáy.
Biểu cảm của Tiền Ngọc Tuân cứng đờ, ngay cả động tác khom lưng bế cô lên cũng hết sức cứng ngắc.
Hai lần trước đó đều là hắn chủ động bế Lâm Quan Nhân lên, hắn chưa từng bế người sống, sao lại có người sống chủ động nhào vào cái ôm của hắn cơ chứ?
Bực bội, cô không nên chủ động đến gần hắn như vậy, hắn càng không nên để người khác tới gần mình.
Hà cô nương còn ở một bên nhìn hắn, hắn không lấy được một trăm lượng, không thể gϊếŧ Lâm Quan Nhân, vậy trước tiên hãy gϊếŧ Hà cô nương đi.
Tuy rằng máu tươi ghê tởm, nhưng độ ấm của nó lại có thể làm người ta bình tĩnh.
Tiền Ngọc Tuân mím môi, đang muốn tách bàn tay ôm lấy của cô ra, lại bị Lâm Quan Nhân ôm chặt hơn vài phần.
Cô vùi ở bên tai hắn, giống như đang nói những điều bí mật: “Đợi đã, hình như tôi biết ông ta muốn làm cái gì rồi.”
“Đi, tôi dẫn anh đi kiếm tiền!”