Chương 21: Đừng thương hại ta 1

Vào đông màn đêm buông xuống sớm hơn, chiều hôm bạn ám, minh nguyệt mơ màng trực rơi. Màn trời vùng Liêu châu buông xuống, trăng sao như được treo ở tầng trời thấp, ánh trăng lờ mờ chiếu vào tuyết đang rơi, bao phủ một tầng mỹ cảm mông lung lên đêm đông.

Khi Ông Thích đang chẩn trị cho Sở Hoà Uyển, Lâm Quan Nhân và Tiền Ngọc Tuân đã tiến hành rồi một hồi giao lưu có chiều sâu vui sướиɠ tràn trề.

Lúc này Lâm Quan Nhân mới tin tưởng lời Tiền Ngọc Tuân nói, hắn thật sự không biết chữ!

Lúc Tiền Ngọc Tuân lấy ra một quyển sổ nhỏ ố vàng cùng một chiếc bút bạch ngọc từ trong ngực, Lâm Quan Nhân còn tưởng rằng hắn tức cảnh sinh tình, muôn làm một bài thơ.

“Không phải anh nói anh không biết chữ sao?” Lâm Quan Nhân hất cằm, nhìn quyển sổ nhỏ trong tay hắn.

Tiền Ngọc Tuân gật đầu, không biết giọng điệu nghi vấn kia của cô từ đâu mà đến: “Ta thật sự không biết chữ.”

Lâm Quan Nhân chỉ chỉ giấy và bút trong tay hắn, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tiền Ngọc Tuân vén quần áo lên, khom lưng cúi người đến bên cạnh Lâm Quan Nhân, cho cô nhìn thoáng qua những nét gà bới trên quyển sổ trong tay.

Hắn đưa lưng về phía cửa sổ nhỏ thông khí duy nhất, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào đều bị hắn che ở phía sau.

Khóe miệng thoáng nở nụ cười làm Lâm Quan Nhân dịch ra sau theo bản năng.

“Anh vẽ cái này có nghĩa gì thế?”

Trên một sợi dây xiêu xiêu vẹo vẹo buộc quả trứng gà?

Hơn nữa ngay trên tờ giấy mới nhất, Lâm Quan Nhân đã thấy được khoảng mười chấm đen.

Chỉ có cái cuối cùng là trứng gà rỗng ruột?

“Những cái này ấy à…” Tiền Ngọc Tuân cảm thán một tiếng, cười bày ra với Lâm Quan Nhân: “Đều là người ta gϊếŧ đấy.”

Lâm Quan Nhân co rúm lại một chút, “Thế cái cuối cùng này…?”

Tiền Ngọc Tuân không nói, chỉ nhìn cô với vẻ mặt hồn nhiên.

Lâm Quan Nhân lập tức hiểu ra, đưa ra ý kiến quý giá cho hắn: “Trứng gà quá khó vẽ, không bằng anh viết một chữ “Chính (正)” đi, một nét là một người, một chữ là năm người, như vậy có phải càng tiện hơn không?”

Tiền Ngọc Tuân bừng tỉnh, khen ngợi: “Xem ra cô rất có kinh nghiệm gϊếŧ người.”

Lâm Quan Nhân cười khổ: “Không, không có, loại chuyện này vẫn là người giang hồ các anh thông thạo hơn.”

Tiền Ngọc Tuân bỏ giấy bút vào tay Lâm Quan Nhân, ngữ khí nghiêm túc, ánh mắt đen láy tràn ngập lòng hiếu học, “Dạy ta, ta muốn học.”

Lâm Quan Nhân ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt mình rơi vào trong mắt hắn, biểu cảm kinh ngạc của cô bị Tiền Ngọc Tuân nạp vào đáy mắt, lông mi dài và cong của hắn như lưỡi câu hồn phách, lôi kéo Lâm Quan Nhân gật đầu với hắn.

Đây là lần đầu tiên, hắn nói ra nhu cầu ngoài tiền bạc.

Lâm Quan Nhân cảm thấy mình không thể cự tuyệt hắn, bỏ qua ngữ khí hơi đáng thương của hắn, hơn nữa dạy hắn viết một chữ cũng không tính là chuyện lao lực gì cả.

May mà cô chỉ bị thương ở tay trái.

Lâm Quan Nhân gật gật đầu, cầm lấy bút viết một chữ “Chính” ở trên cuốn sổ.

Tiền Ngọc Tuân nhìn rất nghiêm túc, khuôn mặt xuất chúng cách cô rất gần, tua túi tiền hắn đeo bên hông dừng ở trên người cô.

Tiền Ngọc Tuân nhìn chữ trên cuốn sổ nhỏ, rất là vừa lòng: “Thì ra chữ này đọc là chính.”

Lâm Quan Nhân nghe vậy, cũng không cảm thấy buồn cười, ngược lại bỗng dưng cảm thấy Tiền Ngọc Tuân có chút đáng thương, đây có lẽ chính là sự khác biệt của thế giới, cô sống ở một thế giới áo cơm không lo, nhưng Tiền Ngọc Tuân thì không.

“Tôi dạy anh viết tên của anh được không?”

Dù sao bị nhốt ở nơi này cũng nhàm chán, còn không bằng tìm chút chuyện để làm, gϊếŧ thời gian.

Tiền Ngọc Tuân rũ mắt, thấy cây bút mà mình luôn mang ở trên người được Lâm Quan Nhân nắm chặt trong tay, lòng bàn tay tròn trịa hồng hào của cô dán lên cán bút bạch ngọc.

Theo động tác ngẩng đầu của cô, búi tóc rủ hai bên rơi xuống phía sau giống như tai thỏ vậy.

“Ta cũng không biết tên của ta là những chữ nào, cô dạy ta thế nào được?” Tiền Ngọc Tuân nhìn về phía Lâm Quan Nhân hai mắt mang theo chút mê mang và nụ cười châm chọc, hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu như cô viết tên của ta thành “kẻ ngu ngốc”, ta cũng không nhận ra được.”

“Tôi sẽ không làm thế.” Lâm Quan Nhân không khỏi giải thích.

Hàng mi dài của Tiền Ngọc Tuân chớp hai cái, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Quan Nhân không khỏi có chút buồn cười.

“Cô đang thương hại ta sao?” Nụ cười ấm áp của Tiền Ngọc Tuân nở rộ ở trước mắt.

Bị hắn nhìn thấu rồi!

“… Còn lâu nhé.” Lâm Quan Nhân phủ nhận.

Sau đó hai người trầm mặc, không ai nói gì nữa.