Chương 20: Thần y lừa đảo 2

Ông Thích nhìn thoáng qua Sở viên ngoại vẫn ngồi ở trên chiếc ghế hoa cúc phía sau, bên ông ta có hai tiểu nha hoàn, một người bóp vai cho ông ta, một người đấm chân cho ông ta, ông ta nhắm hai mắt hưởng thụ, hết sức nhàn nhã.

Sở viên ngoại căn bản không còn biểu hiện quan tâm đến Sở tiểu thư như vừa rồi ở bên ngoài.

Ông Thích nghe theo lời nha hoàn, dùng dải lụa che mắt lại, đây là quy củ của một vài thế gia đại tộc thích có, đề phòng nam nữ, phòng càng thêm phòng.

Mà Sở gia tuy rằng có tiền nhưng cũng không thể xưng là thế gia đại tộc gì cả, song cũng thích bắt chước quy củ chế độ của thế gia.

Nha hoàn kéo Ông Thích bắt mạch cho tiểu thư Sở gia, Ông Thích bắt mạch tượng của Sở tiểu thư qua lớp khăn tay, vững vàng khoẻ mạnh, nào có phải người mắc bệnh nặng chứ.

Ông Thích trầm mặc một lát, hỏi: “Sở tiểu thư có chỗ nào không khoẻ không?”

“… Chưa từng.” Giọng nói Sở Hoà Uyển chẳng buồn chẳng vui, làm Ông Thích không nghe ra thân thể của nàng ta có chỗ nào đau ốm.

Ông Thích thu hồi tay, đứng dậy nhắm mắt hành lễ với một hướng, sau đó nói với nha hoàn bên cạnh bằng ngữ khí trịnh trọng: “Dẫn ta đi ra ngoài đi, tiểu thư nhà ngươi đã mắc bệnh nguy kịch, cho dù là thần y cũng khó cứu.”

Sở Hoà Uyển nghe vậy, mày dựng cả lên, lại lần nữa lặp lại nói: “Ta không bị bệnh.”

Tất nhiên là Ông Thích nghe thấy, nhưng hắn ta ở chỗ này, chỉ có thể mắt điếc tai ngơ giống như nha hoàn.

Nha hoàn đỡ Ông Thích đi ra khỏi phòng, lướt qua bình phong sa mỏng rồi mới gỡ dải lụa buộc trên mắt Ông Thích xuống.

Ông Thích nhắm mắt, thích ứng một chút mới một lần nữa mở ra. Trước mắt Sở viên ngoại thấy hắn ta ra ngoài, lại có vài phần hứng thú, đang đánh giá hắn ta.

Ngũ quan của Sở viên ngoại rất đẹp, cho dù đã luống tuổi cũng có thể nhìn ra ngũ quan xuất chúng của ông ta. Đặc biệt là cặp mắt thâm hiểm kia, tầm mắt chăm chú nhìn thẳng dừng ở trên người Ông Thích.

“Bẩm Sở viên ngoại…” Ông Thích đi lên trước, hơi cúi đầu, “Sở tiểu thư quả thật đã mắc bệnh nặng, e là nguy đến tánh mạng.”

“Ồ?” Sở viên ngoại đẩy nha hoàn còn đang đấm chân cho mình ra, đứng lên, “Ông đại phu quả là thần y! Xin hãy nói chuyện với lão phu.”

Sở viên ngoại ngồi vào trước án kỉ, nha hoàn gần đó liền thức thời rót ly trà cho ông ta.

Lúc này Sở viên ngoại mới có thêm vài phần khen ngợi Ông Thích, bảo hắn ta cùng ngồi xuống, “Hà Nhi, ngươi đi gọi hết đám lang băm bên ngoài vào đây, nghe xem Ông thần y khám bệnh cho tiểu thư như thế nào!”

Vị Hà cô nương đưa bọn họ vào Sở phủ kia tuân lệnh, đi ra khỏi phòng, gọi hết mấy vị y giả đang đứng chờ bên ngoài vào.

Mấy người cùng nhìn Ông Thích, mọi người đều làm cùng nghề, ở trong thành Liêu châu ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không dám nói là biết được trăm phần trăm trình độ y thuật của đối phương nhưng cũng có thể nắm được đại khái.

Trong đám bọn họ, Ông Thích chẳng qua chỉ là một đại phu nhàng nhàng đến không thể nhàng nhàng hơn.

Duy nhất có điều khác biệt chính là quy định đuổi khách quái gở của Ông Thích làm danh tiếng của Ông Thích ở trong bá tánh không tồi chút nào.

Sở viên ngoại đặt chén lên án kỉ thật mạnh, lạnh lùng nói: “Một đám lang băm! Không nghĩ tới, Liêu châu thành to như vậy mà chỉ có một mình Ông thần y khán ra bệnh tình của Uyển Nhi nhà ta!”

Ông Thích cúi đầu xuống, tự hỏi phải nói hươu nói vượn như thế nào mới có thể làm người trong nghề tin phục.

“Ông thần y, ngài nói xem, Uyển Nhi rốt cuộc mắc chứng bệnh gì mà làm nhiều đại phu như vậy vẫn không khám ra?”

Ông Thích lén trợn trắng mắt, hắng giọng rồi giải thích rằng: “Bệnh của Sở tiểu thư chính là bệnh nan y, chứng bệnh này không hề có dấu hiệu, không có biểu hiện.”

“Vậy làm sao ngươi khám ra được?” Một người cất tiếng hỏi.

Đúng vậy, làm sao hắn ta khám ra được?

Đương nhiên là nói bừa rồi!

Ông Thích liếʍ liếʍ môi, đôi tay đan vào nhau, “Chứng bệnh như vậy, ta chỉ từng gặp một tiền lệ ở Tề quốc nhiều năm về trước.” Mới là lạ.

Ông Thích không ngừng cầu nguyện thần tiên ở trong lòng, có thể tha thứ cho những lời hươu vượn mà hắn ta nói ra lúc này, ngày sau nhất định hắn ta sẽ tích đức cứu người nhiều hơn để đền bù.

Ông Thích thấy người nọ còn muốn truy vấn bèn giành trước tiếp tục nói: “Bệnh của Sở tiểu thư có khả năng phát tác bất cứ lúc nào, một khi phát tác thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đặc biệt là khi tâm trạng tiểu thư buồn bực, tức giận…”

Sau bình phong truyền đến tiếng ly sứ va chạm vào sàn nhà ngọc thạch, tiếp đất rồi vỡ vụn.

“Tiểu thư, ngài không sao chứ? Sao lại hất đổ chén trà?” Tiếng nha hoàn truyền vào trong tai mọi người rất rõ ràng, đám y giả không thể tin tưởng mà nhìn về phía Ông Thích, trong mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.

Rõ ràng mọi người đều nằm yên, Ông Thích đi bồi dưỡng y thuật sau lưng bọn họ từ khi nào vậy?!

Mọi người cũng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nha hoàn này kinh hô một tiếng, hơn nữa Sở viên ngoại khẳng định chắc nịch Sở Hoà Uyển có bệnh, thế là đã tin lời Ông Thích nói tới tám phần.

“Ông đại phu, bệnh của Uyển Nhi có biện pháp điều trị hay không?” Sở viên ngoại lại biến thành hình tượng nữ nhi nô nổi tiếng bên ngoài, biểu cảm lo lắng nôn nóng.

Ông Thích liếc mắt một cái đánh giá hai tròng mắt phía dưới nếp nhăn của Sở viên ngoại, nói dối rằng: “Bệnh của tiểu thư bệnh… Ta còn cần thời gian nghiên cứu thêm.”

“Được được, Hà Nhi, ngươi đi sắp xếp chỗ ở cho Ông đại phu đi.” Sở viên ngoại phân phó, còn bảo nha hoàn bên cạnh dâng một hộp kim nguyên bảo (đĩnh vàng thời xưa, thường nặng năm hoặc mười lượng) giao vào tay Ông Thích, “Đây là tiền khám bệnh.”

Đúng là vàng thật, vài tên y giả nhìn nguyên bảo ánh vàng rực rỡ trong hộp, vẻ hâm mộ lộ hết ra ngoài.

“Hừ, đám lang băm các ngươi!” Sở viên ngoại phất tay áo, gọi người hầu bên cạnh tới đuổi hết nhóm người này ra khỏi Sở phủ.

Chỉ để lại Ông Thích.