Chương 17: Bảo vệ tôi thật tốt

Lâm Quan Nhân không muốn đến Sở gia, hiện tại cô bỗng dưng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, vậy cô chỉ còn lại hai nhiệm vụ.

Nếu như đến Sở gia, bị nhốt ở nơi đó, Lâm Quan Nhân còn hoàn thành nhiệm vụ thứ hai thế nào được nữa?

Cô không thích thế giới kinh khủng này, phải sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà!

Tiền Ngọc Tuân khom lưng, tiếng nói dịu dàng cực có tính mê hoặc: “Ta sẽ bảo vệ cô, một trăm lượng.”

Lâm Quan Nhân bất đắc dĩ.

Rất khó nói anh muốn bảo vệ tôi, hay là muốn bảo vệ một trăm lượng kia.

Lâm Quan Nhân hướng đưa mắt ra hiệu với hắn, nhìn về phía con thỏ trong giỏ tre, “Thế còn nó thì sao bây giờ?”

“Cùng nhau.” Tiền Ngọc Tuân đứng thẳng người lên, đi đến trước mặt cô nương trẻ tuổi, “Chân nàng ta không tiện, ta bế nàng ta đi.”

Hình như cô nương trẻ tuổi cảm thấy kinh ngạc trước thái độ ôn hoà của hắn, nhưng nhìn thoáng qua cái chân sưng lên của Lâm Quan Nhân liền gật đầu.

“Ngươi…” Cô nương trẻ tuổi chỉ vào một tráng hán bên cạnh, “Đi trông chừng hai người bọn họ.”

Tiền Ngọc Tuân cúi người, đặt giỏ tre vào trong tay Lâm Quan Nhân, một tay cầm cây gậy từ tay Lâm Quan Nhân, một tay lại dùng tư thế giống trước kia bế cô lên.

“Nhưng tôi thật sự không muốn đi.” Lâm Quan Nhân ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói, giãy giụa lần cuối cùng, hơi thở phả lên vành tai hắn, “Hay là tôi cho anh thêm tiền nhé?”

Tiền Ngọc Tuân nghiêng đầu, né tránh hô hấp làm vành tai ngứa ngáy, “Chỉ là đổi một địa phương khác dưỡng thương thôi, không có khác biệt.”

Lâm Quan Nhân có chút ủ rũ cụp đuôi, không có khác biệt, chỉ là thời gian về nhà của cô lại phải kéo dài.

Nếu như nhiệm vụ thứ hai cũng có thể giống như lúc trước, tự dưng hoàn thành thì tốt rồi.

Lâm Quan Nhân ấn vai hắn, uy hϊếp hắn: “Vậy anh phải bảo vệ tôi cho tốt, bằng không một trăm lượng sẽ không còn nữa.”

“Ừ.”

Tuyết lớn rơi liên tục mấy ngày liền rốt cuộc cũng ngừng, tuyết đọng trên đường phố đều bị dọn dẹp chồng chất sang hai bên, gần như cạnh cửa của các nhà đều có hai đống tuyết thật dày, xếp thành ngọn núi nhỏ.

Tuyết lớn báo hiệu năm được mùa, nơi này mọi người không ghét tuyết đọng, núi tuyết như núi tiền, còn sợ tuyết trước cửa nhà mình bị người khác cướp đi.

Ông Thích làm như anh dũng chịu chết, một mình đi ở phía trước, căn bản không chú ý tới hai người phía sau.

Tiền Ngọc Tuân bế Lâm Quan Nhân, Lâm Quan Nhân xách theo giỏ tre đựng thỏ.

“Có phải anh không mang theo kiếm không?” Lâm Quan Nhân liếc mắt nhìn tráng hán giám sát bên cạnh bọn họ, cúi đầu nói thầm với Tiền Ngọc Tuân.

Vốn dĩ Tiền Ngọc Tuân đã cao, Lâm Quan Nhân được hắn bế càng cao, mùi vị của không khí bên trên cũng có chỗ khác biệt.

Tráng hán ngửa đầu, liếc mắt một cái, “Hừ, có kiếm thì đã sao? Ngươi cũng không đánh lại lão tử.”

Tráng hán nhìn quét qua Tiền Ngọc Tuân một cái từ trên xuống dưới, cũng chỉ là khá cao mà thôi, căn bản không đáng sợ.

Lâm Quan Nhân vỗ vai Tiền Ngọc Tuân, châm ngòi thổi gió nói: “Đại hiệp, hắn miệt thị anh kìa.”

“Không ngại, ta rất rộng lượng.” Tiền Ngọc Tuân nói.

Bước chân hắn không ngừng, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười mà hắn tự nhận là ôn hòa khiêm tốn nhất với tráng hán.

Cả người tráng hán run lên, cứ như linh hồn xuất khiếu, cái lạnh sinh ra từ lòng bàn chân không ngừng lan lên phía trên.

Rộng lượng…?

Sao lại cảm thấy nụ cười kia giống ác quỷ lấy mạng thế nhỉ?

Vũ khí của hắn căn bản không phải kiếm mà là nụ cười âm trầm khủng bố này.

Tráng hán chạy chậm vài bước, chạy đến bên cạnh cô nương trẻ tuổi báo cáo: “Hà cô nương, người này… không được bình thường, ta sợ lắm.”

Hà cô nương quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn chưa phát hiện cái gì không ổn.

Hai người thoạt nhìn có chút giảo hoạt, Hà cô nương lo lắng bọn họ làm hỏng việc, đành phải đem hai người cùng đi.

“Trông chừng bọn họ cho kỹ…” Hà cô nương cảnh cáo, “Không được để bọn họ chạy mất!”

Đỉnh đầu tráng hán đầm đìa mồ hôi lạnh nhưng cũng chỉ đành đồng ý, trở lại phía sau Tiền Ngọc Tuân, còn ra vẻ hung ác mà nói: “Cười cái gì mà cười! Đi nhanh lên cho lão tử!”

Mấy người tiếp tục đi về hướng dinh thự xa hoa nhất trong thành Liêu châu, đương nhiên bọn họ không được đi cửa chính mà đi vào từ cửa hông vào Sở phủ.