Chương 16: Mạng đều cho anh (2)

“Ngươi!” Cô nương trẻ lướt qua hắn ta, đi đến trước mặt Tiền Ngọc Tuân, “Mang theo hòm thuốc của ngươi rồi đi theo ta.”

Tiền Ngọc Tuân còn chưa buông sổ sách trong tay ra, hắn lộ ra một nụ cười tự cho là dịu dàng với cô nương trẻ tuổi, “Thuê ta làm việc thì phải đưa thù lao đấy.”

Cô nương trẻ cao ngạo hất cằm, biểu cảm kiêu căng: “Ta là người trong nhà Sở viên ngoại, ngươi có thể hỏi thăm nghe ngóng ở Liêu châu, không có số tiền nào mà Sở gia không trả được cả.”

Lâm Quan Nhân mím môi, Sở gia Liêu châu từng xuất hiện trong kịch bản mà cô đọc.

Nhân Nhân trong kịch bản ban đầu, cũng chính là nhân vật mà Lâm Quan Nhân đang sắm vai, vốn là nông nữ trồng trọt rau quả tươi mới cho tiểu thư Sở gia.

Sau khi nàng cứu Bách Lý Thừa Hoài, số tiền mà Nhân Nhân chi ra gia tăng mãnh liệt, thu không đủ chi, Nhân Nhân liền cầu tới chỗ Sở tiểu thư. Cầu xin Sở tiểu thư cho nàng mượn trước một số tiền, có thể để Bách Lý Thừa Hoài trị liệu ở y quán.

Sở gia coi như là phú hào số một ở Liêu châu, việc làm ăn của Sở gia bao gồm các phương diện trong sinh hoạt hằng ngày của bá tính, là cường hào tuyệt đối ở địa phương.

Ở trước mặt Sở lão gia, ngay cả quan phụ mẫu Liêu châu cũng cần phải lễ độ nhường nhịn đến chín phần.

Sở gia có tiền, tất nhiên có người a dua nịnh hót, Sở lão gia liền được cái hư danh viên ngoại.

Lâm Quan Nhân nhìn về phía Tiền Ngọc Tuân, nụ cười quỷ dị trên khóe miệng hắn còn chưa tiêu tán. Cô ở chung với hắn không lâu, nhưng lại cảm nhận được rất rõ ràng rằng trạng thái tinh thần của hắn hiện tại thập phần khả quan.

Đại hiệp không thích bị người như vậy khıêυ khí©h.

Lâm Quan Nhân chống quải trượng, đứng ở bên cạnh Tiền Ngọc Tuân, giải thích thay hắn: “Cô nương, anh ta không phải đại phu, chỉ là một trướng phu (kế toán viên).”

Ông Thích tốt bụng nhắc nhở: “… Là tiên sinh phòng thu chi.”

“Đúng vậy, phòng thu chi.” Lâm Quan Nhân dừng một chút, “Cô nương có thể đi nhà khác thử xem, nhà chúng tôi sắp đóng cửa rồi.”

“Có thể tìm tất nhiên ta sẽ tìm. Hiện tại, ta muốn đại phu Ông Thị các ngươi!”

Lâm Quan Nhân lắc đầu với Ông Thích, cô không rõ có phải Ông Thích có ân oán khúc mắc gì cùng Sở gia hay không, nhưng xem bộ mặt ngơ ngác kia của Ông Thích thì hình như cũng không dính dáng gì đến bọn họ.

“Ta chính là Ông Thích.” Ông Thích hào phóng nói, “Các người tìm ta có chuyện gì?”

Cô nương trẻ xoay người, khinh thường đánh giá Ông Thích từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên vài lần, chép miệng, hình như không quá vừa lòng.

“Ngươi là đại phu?” Cô nương trẻ không tin chút nào, nhưng cũng gật đầu, “Bỏ đi, vậy ngươi đi, mang thuốc của ngươi rồi đi theo ta.”

Nữ tử trẻ cạn lời nhìn hắn ta một cái, vẫy vẫy tay với hai tráng hán, hai người kia liền hung tợn tiến về phía trước một bước.

Lâm Quan Nhân thấy không khí giương cung bạt kiếm, hiện tại nơi này, hình như chỉ có Tiền Ngọc Tuân có thể đấu một trận với bọn họ.

Lâm Quan Nhân dùng bàn tay bị thương chọc chọc cánh tay Tiền Ngọc Tuân, đè thấp giọng: “Kiếm của anh đâu? Có cần tôi đi tìm cho anh không?”

Tiền Ngọc Tuân lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, “Không cần hạ giọng, bọn họ đều có thể nghe được.”

Mấy người đứng không tính là xa, Lâm Quan Nhân cũng không có bất cứ nội lực gì, cho dù đè thấp giọng thì lời cô nói ra cũng bị mọi người nghe được rành mạch.

Lâm Quan Nhân: “…” Mồ hôi ướt đẫm.

“A…” Nữ tử trẻ tuổi đứng ở cửa, ngăn trở đường ra, “Nếu như hôm nay các ngươi dám đối nghịch cùng Sở gia thì ngày mai sẽ không ra khỏi thành Liêu châu này được đâu!”

Giọng điệu của mấy người làm con thỏ trong giỏ tre kinh sợ, thỏ trắng bất an động đậy ở trong giỏ tre.

Lâm Quan Nhân có chút do dự: “Thế hôm nay chúng tôi có thể đi ra khỏi thành Liêu châu rồi ư? Nhưng chân cẳng tôi không được tiện lắm, ôi, có thể ở Liêu châu thêm một khoảng thời gian không?”

“Ừ.” Tiền Ngọc Tuân nhìn chằm chằm cái chân bị bọc thành gối đầu của Lâm Quan Nhân, ngẫm nghĩ: “Xác thật phải ở thêm một khoảng thời gian.”

Cô nương trẻ nghe vậy, mặt tức đến đỏ lên, nàng ta phân phó đám tráng hán bên người: “Bắt hết bọn họ lại cho ta!”

Không biết từ khi nào Ông Thích đã xách hòm thuốc của mình, đứng ở trước mặt cô nương trẻ tuổi, vẻ mặt xả thân vì việc nghĩa: “Ta đi theo cô, nhưng cô không thể bắt bọn họ.”

Trong mắt Lâm Quan Nhân tràn ngập cảm động, lưu luyến không rời mà nhìn về phía Ông Thích: “Ông đại ca, lên đường mạnh giỏi.”

“Cảm giác không cát lợi lắm, Lâm cô nương có thể đổi sang một câu cát tường khác được không?” Ông Thích yêu cầu.

“Vậy kiếp sau chúng ta lại làm bằng hữu!”

“Đủ rồi!” Cô nương trẻ tuổi tàn nhẫn mắng một tiếng, chỉ huy tráng hán: “Bắt hết lại! Không buông tha cho một kẻ nào hết!”

“Không cần bắt, ta đi với các người là được.” Ông Thích phất cổ tay áo, nâng bước đi ra phía ngoài.

Lâm Quan Nhân liếc nhìn chân tay bị thương của mình, trông về phía Tiền Ngọc Tuân xin giúp đỡ: “Anh có thể ra tay được không?”

“Không muốn. Ta muốn chơi đùa cùng bọn họ.”

Đại hiệp, anh thế này là đang chơi đùa với mạng sống đấy!

Lại còn chơi cái mạng vô cùng yếu ớt này của cô.

Hai người bọn họ có tay có chân, vào Sở gia nói không chừng còn có thể trốn, còn cô là ánh trăng sáng con tốt thí hiện giờ một tay một chân bị thương, còn bị nhiệm vụ kiềm chế, thật sự là rất khó tồn tại dưới tình huống như vậy!

Có từng suy xét đến sinh mệnh của một con tốt thí không thế?

Lâm Quan Nhân khẩn trương lôi kéo cổ tay áo của Tiền Ngọc Tuân, trong ánh mắt hàm chứa đầy vẻ mong đợi, dường như trung thần khuyên can hôn quân: “Nhé, ra tay một lần, tôi giao cả mạng tôi và mạng của thỏ con cho anh đấy.”