Sáng sớm hôm sau, Ông Thích đã thấy bạc vụn Tiền Ngọc Tuân đặt ở trên mặt bàn.
Ông Thích nâng mấy lượng bạc vụn kia lên, giống như đứa bé được cho kẹo, chạy đến trước mặt Lâm Quan Nhân.
Tay chân Lâm Quan Nhân đều có thương tích, không giúp được Ông Thích cái gì, chỉ có thể ngồi ở trước bàn, giúp hắn ta thu ít bạc, nhân tiện chăm sóc con thỏ bị thương.
“Lâm cô nương! Đây có phải bạc mà cô để hay không?”
Con thỏ trong giỏ tre bị giọng nói của Ông Thích làm cho cả kinh, run rẩy.
Lâm Quan Nhân ngồi ở bên bàn, đưa mắt ra hiệu cho Ông Thích.
Ông Thích quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá Tiền Ngọc Tuân đang giã thuốc, “Lâm cô nương đừng gạt ta, ta quen biết Tiền gia gần hai ngàn ngày đêm, sao ngài ấy lại chủ động đưa bạc cho ta chứ?”
Lâm Quan Nhân thừa nhận: “Được thôi, đúng là do tôi đưa đấy.”
Cô vừa nói như thế, Ông Thích lại không tin.
Ông Thích cảm động đến nước mũi nước mắt từa lưa, đôi tay nâng bạc cũng có chút run rẩy: “Không thể nào! Thật sự là do Tiền gia đưa! Tiền gia!”
Nụ cười lại hiện trên khoé môi Tiền Ngọc Tuân: “Ngươi còn kêu lớn tiếng hơn chút nữa, khiến kẻ thù của ta tới đây thì ngươi sẽ không còn mạng để tiêu số tiền này đâu.”
Ông Thích lập tức câm ngay, vội vàng cất bạc vụn vào trong ngực.
Không biết vì sao, Ông Thích luôn cảm thấy cả thế giới đều là kẻ thù của Tiền Ngọc Tuân.
Lâm Quan Nhân nhìn về phía Tiền Ngọc Tuân ngồi giã thuốc ở bên cạnh, hắn không có dáng vẻ kiêu ngạo của đại hiệp giang hồ, cũng không để bụng giúp đỡ Ông Thích làm những việc này liệu có ảnh hưởng đến phong thái đại hiệp giang hồ của hắn hay không.
Hắn đã thay bôn quần áo đen dính máu ngày hôm qua thành một bộ bạch y phiêu diêu, làm bật lên màu da trong trẻo như tuyết của mình.
Bên hông hắn còn treo cái túi tiền kia, túi tiền thanh trúc càng thích hợp với bộ y phục màu trắng này.
Áo trắng tóc đen, mày rậm mắt to cùng đôi môi lạnh đến ửng đỏ, đều đẹp gãi đúng chỗ ngứa.
Biểu cảm của hắn lạnh nhạt, tuy rằng cảm nhận được tầm mắt Lâm Quan Nhân dừng ở trên người hắn nhưng lại không hề hỏi cô vì sao lại nhìn mình.
Hắn không thích câu trả lời của cô.
“Không lạnh sao?” Lâm Quan Nhân hỏi.
Hắn ăn mặc phong phanh, không giống Lâm Quan Nhân và Ông Thích mặc áo bông dành cho mùa đông, quấn hết lớp này đến lớp khác.
Tiền Ngọc Tuân lắc đầu, trước nay hắn không biết nóng và lạnh là cảm giác gì.
Lâm Quan Nhân cầm quải trượng, đẩy chậu than bên chân hướng về phía Tiền Ngọc Tuân.
Hắn làm việc sảng khoái, làm người cũng coi như chính trực, khi thì xa cách với người khác, khi thì lại bình dị gần gũi.
Tuy rằng hành vi ngôn ngữ hoang đường đến mức làm người ta không hiểu ra sao, nhưng Lâm Quan Nhân cảm thấy hắn là người tốt.
Lâm Quan Nhân đột nhiên có loại cảm giác mơ hồ, hiệp khách thiếu niên chốn giang hồ trên phim truyền hình trước kia hẳn đều là dáng vẻ của Tiền Ngọc Tuân.
Việc làm ăn trong y quán của Ông Thích rất tốt, trong vòng một buổi sáng, Lâm Quan Nhân đã thu được không ít bạc cho Ông Thích.
Liêu châu ngày đông có gió tuyết lớn, đoạn thời gian này người bị phong hàn, gãy xương nhiều không đếm xuể. Y quán của Ông Thích thu phí không cao, lại ở vị trí trung tâm trong thành, bốn phương thông suốt.
Khổ nỗi, Ông Thích có một quy củ dị hợm, một ngày chỉ khám cho mười người, nếu nhiều thì sẽ từ chối ở ngoài cửa.
Một buổi sáng qua đi, Lâm Quan Nhân ngồi ở trước bàn sửa sang lại sổ sách hôm nay.
Ông Thích duỗi duỗi người, chuẩn bị đóng cửa: “Lâm cô nương cảm giác làm phòng thu chi (nơi quản lý tiền nong thời xưa) như thế nào?”
Lâm Quan Nhân nghiêng nghiêng đầu, búi tóc rũ ở bên tai cũng nghiêng sang một bên, bản thân cô không biết trang điểm, chỉ có thể trông mèo vẽ hổ búi hai cái búi tóc rủ, lỏng lẻo, lung lay sắp đổ, nhưng thật ra lại hợp với tên của kiểu búi tóc này.
“Cũng khá ổn, cầm tiền rất thú vị.” Lâm Quan Nhân cười đáp.
Bên cạnh, Tiền Ngọc Tuân đặt ấm thuốc đã giã xong lên trên bàn, nhướng mày lên với Lâm Quan Nhân: “Để ta thử xem, thế nào?”
“Tiền gia! Ngài có biết chữ đâu!” Ông Thích cười nói, dường như Tiền Ngọc Tuân không biết chữ là chuyện mà mọi người đều biết vậy.
Tiền Ngọc Tuân không tức giận, nhưng cũng không để ý đến hắn ta, móc lấy sổ sách trong tầm tay Lâm Quan Nhân lật xem.
Ông Thích thấy dáng vẻ thong dong nhàn nhã của Tiền Ngọc Tuân thì nghĩ ngợi, hỏi lời đã giấu ở trong lòng thật lâu ra khỏi miệng: “Tiền gia, không phải ngài thật sự gặp phải chuyện phiền toái gì đó chứ?”
Từ trước đến nay, khi Tiền Ngọc Tuân tới y quán Ông Thị trị thương luôn là trị xong liền đi, chưa từng nán lại.
Hiện giờ, hắn không chỉ mang đến một cô nương xa lạ, thoạt nhìn hình như còn có ý muốn thường trú vậy.
Tiền Ngọc Tuân cứng người, cũng không phủ nhận lời Ông Thích nói: “Không tính là phiền toái, chẳng qua gần đây ta không có việc gì.”
Rõ ràng Ông Thích không tin.
Giọng Tiền Ngọc Tuân mang theo tiếng cười, hơi có chút tự giễu: “Ta nhàn.”
Ông Thích thở phào một hơi: “Không có phiền toái thì tốt.”
Người làm kinh doanh sợ nhất là chuyện phiền toái.
Ông Thích đi đến phía sau cửa, đang đẩy cửa thì đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, Ông Thích lùi về sau vài bước mới đứng vững lại được.
Người đến là một cô nương trẻ tuổi, ăn mặc thoạt nhìn không tầm thường. Phía sau còn có hai tráng sĩ thanh niên đi theo, trong tay tuy không có vũ khí, nhưng nhìn hung thần ác sát.
Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến.
“Cô nương, hôm nay đã đóng cửa, xin ngày mai lại đến.” Ông Thích uyển chuyển từ chối.
“Ngươi tính là đại phu gì chứ?! Bệnh hôm nay chẳng lẽ phải chờ tới ngày mai mới có thể trị sao?!” Cô nương trẻ một tay chống nạnh, chỉ vào Ông Thích liền bắt đầu mắng nhiếc, “Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây, hôm nay phải đi theo ta một chuyến!”
Lời của Ông Thích nghẹn ở trong cổ họng, hắn ta đã đứng ở ngay trước mặt nàng ta như vậy rồi, chẳng lẽ khí chất chưởng quầy của hắn ta không rõ ràng tới thế sao?