Chương 14: Câu chuyện kinh khủng (2)

Ông Thích vốn dĩ cũng phải bị sơn phỉ gϊếŧ chết, nhưng vừa lúc Tiền Ngọc Tuân nhận một nhiệm vụ ám sát thủ lĩnh đạo tặc, trời xui đất khiến gϊếŧ tên thủ lĩnh kia, cứu được Ông Thích.

Không phải Tiền Ngọc Tuân tự nguyện cứu Ông Thích.

Sau khi thủ lĩnh đạo tặc chết, tùy tùng của gã loạn hết cả lên.

Vừa vặn, Ông Thích khá biết xem mặt đoán ý, kịp thời hứa hẹn ở trước mặt Tiền Ngọc Tuân, mới khiến Tiền Ngọc Tuân nhổ cỏ tận gốc, một lưới bắt hết đám đạo tặc.

Ông Thích không ngờ, Tiền Ngọc Tuân coi lời hứa hẹn của hắn ta là thật!

Lâm Quan Nhân buông chén đũa, “Ông đại ca có nghĩ tới việc đi bước nữa không?”

“Đi bước nữa gì chứ? Đã không còn phù hợp rồi, ai nguyện ý coi trọng kẻ nghèo rớt mồng tơi như ta cơ chứ?” Ông Thích lắc lắc đầu, ai thán một tiếng, “Mà ta đã nghèo như vậy rồi, thế mà…”

Ông Thích bất đắc dĩ nhìn về phía Tiền Ngọc Tuân, Tiền Ngọc Tuân nhận thấy được, nhàn nhạt liếc mắt qua chỗ hắn ta một cái, làm như không hiểu ý ngoài lời của hắn ta.

Ông Thích khụ hai tiếng, xấu hổ dời đề tài: “Cái cây trong viện kia là do tôi trồng vì cái chết của bọn họ.”

Lâm Quan Nhân dụi mắt, nhìn về phía cái cây khô treo đầy bông tuyết trong viện kia, trên cành khô không có một phiến lá, không biết đã khô khốc bao lâu.

Lâm Quan Nhân hỏi: “Đây là cây sơn trà sao?”

“Đó không phải cây sơn trà mà là cây du.” Tiền Ngọc Tuân nói.

Ông Thích tự giễu nói: “Cái cây này không còn người cung phụng, sớm đã chết rồi.”

“Người…?”

Tiền Ngọc Tuân nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái cây kia, hồi tưởng lại và nói: “Hắn dùng thi thể của những tên sơn phỉ đó để nuôi cây cả rồi.”

Lâm Quan Nhân nắm chặt cây gậy trong tay, đốt ngón tay cứng đờ.

Làm ơn, có thể đừng dùng ngữ điệu bình tĩnh như vậy, nói ra lời khủng bố như vậy được không!

Ông Thích thấy bộ dạng mặt mày ủ ê của Lâm Quan Nhân liền tới khuyên an ủi cô: “Tiền gia lại hù dọa Lâm cô nương rồi.”

“Lâm cô nương đừng sợ, tình huống lúc đó rất hỗn loạn, tôi liền đào một cái hố, chôn bọn họ ở bên trong.”

Lâm Quan Nhân nhìn tiểu viện, cười gượng hai tiếng: “…”

Đều đang kể chuyện xưa kinh khủng.

Đêm đầu tiên ở lại chỗ này, Lâm Quan Nhân sợ muốn chết, đặc biệt là trước khi ngủ còn nghe được Ông Thích kể chuyện ma.

Lâm Quan Nhân co rúc ở trong chăn, nhìn bóng trăng in lên trên cửa sổ, thật vất vả mới mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, cô luôn lật người theo bản năng, mà vết thương trên chân lại kéo theo thần kinh yếu ớt của cô.

Một đêm qua đi, Lâm Quan Nhân cảm thấy đầu óc vốn đã không tỉnh táo càng thêm choáng váng xây xẩm, cơ thể vừa mỏi vừa đau, cả người không có tinh thần gì hết.

Mà Tiền Ngọc Tuân thì gần như chưa ngủ.

Bọn họ làm cái nghề thích khách này, nếu như ngủ thật, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Có điều, cả một đêm hắn đều đang suy xét xem phải phân phối một trăm lượng mới vừa nhận được còn có một trăm lượng Lâm Quan Nhân nợ hắn kia như thế nào.

Một trăm lượng, cũng đủ để hắn sống một năm, nhưng vẫn không đủ cho khoản chi phí rất lớn mà hắn gánh vác.

Nhân có ánh nến ấm áp màu vàng lay động, Tiền Ngọc Tuân cầm một cái bút nhỏ bằng ngọc, tô tô vẽ vẽ ở trên quyển sổ nhỏ ố vàng.

Trên quyển sổ con, trừ một chữ “Tiền” xiêu xiêu vẹo vẹo được viết trên trang lót ra, còn lại trên giao diện tất cả đều vẽ những hình thù kỳ quái, trên một đường ngang quanh co khúc khuỷu treo một ít đậu đen nhỏ.

Nghệ thuật sáng tác kỳ lạ này, trừ Tiền Ngọc Tuân ra thì không ai có thể hiểu được dụng ý của hắn.

Tiền Ngọc Tuân liên tiếp vẽ vài hạt đậu đen nhỏ, chỉ ở nét bút cuối cùng, vẽ một hạt rỗng ruột.

Hắn nhìn chằm chằm cái hạt rỗng ruột kia, nhìn một lát, nụ cười bên miệng càng rõ ràng.

Lừa tiền của kẻ lừa đảo.

Khá thú vị đấy.