Chương 13: Câu chuyện kinh khủng

Tiền Ngọc Tuân đứng lên, túi tiền thanh trúc treo bên hông rũ xuống, hắn mặc một bộ y phục đen, túi tiền có đáy trắng tua xanh bắt mắt lạ thường.

“Anh mới ra ngoài mua sao?” Lâm Quan Nhân chỉ chỉ túi tiền lay động bên hông hắn, trước đó chưa từng trông thấy ở trên người hắn.

Tiền Ngọc Tuân gật gật đầu, không nhìn túi tiền của mình mà nhìn về phía ba cái túi gấm treo trên người Lâm Quan Nhân.

“Cô có ba cái.” Hắn như suy tư gì đó.

“… Có vấn đề gì sao?” Lâm Quan Nhân thật cẩn thận hỏi.

“Không có…” Tiền Ngọc Tuân liếc nhìn biểu cảm của cô, ngón tay dài phất quá tua rua dưới túi tiền thanh trúc, động tác nhẹ nhàng, “Cái này của ta đẹp hơn của cô.”

“…” Ấu trĩ.

Do Ông Thích chịu ơn cứu mạng của Tiền Ngọc Tuân nhiều năm trước nên vẫn thu dọn phòng ở, để hai người ở lại.

Hậu viện y quán là nơi ở của Ông Thích, kiểu viện một lối vào một lối ra, ở giữa còn trồng một cái cây già đã sớm rụng sạch lá khiến căn viện trông càng nhỏ hẹp.

Ông Thích đơn giản thu dọn hai gian sương phòng, tạm thời để cho Tiền Ngọc Tuân và Lâm Quan Nhân nán lại.

Có lẽ là do tâm trạng tốt, Tiền Ngọc Tuân đặt mấy lượng bạc vụn trong túi tiền đặt ở trên bàn của Ông Thích.

Lâm Quan Nhân chống gậy gỗ mà Ông Thích tìm cho cô, khập khiễng đi đến bên cạnh Tiền Ngọc Tuân: “Nếu như anh không nói cho anh ta thì làm sao anh ta biết là ai để đấy?”

“Chuyện này quan trọng sao?” Tiền Ngọc Tuân cười nhạo.

Dù sao có bạc không phải là được rồi ư? Còn để ý là ai đưa? Vì sao lại đưa ư?

“Đương nhiên quan trọng rồi!” Lâm Quan Nhân gật đầu, giải thích cho hắn, “Nếu như anh chủ động đưa cho anh ta, Ông đại ca có lẽ sẽ không cảm thấy anh keo kiệt.”

Tiền Ngọc Tuân cong lưng đối diện với cô, cười khẽ ra tiếng, “Ta vốn dĩ đã keo kiệt rồi.”

Tiền Ngọc Tuân xoay người đi ra ngoài, quần áo màu đen xẹt qua tuyết đọng trong viện, đi vào nhà bếp tràn ngập mùi vị khói lửa nhân gian.

Ông Thích đang nấu cơm ở trong nhà bếp.

Còn Tiền Ngọc Tuân thì không biết là đi làm cái gì, đại hiệp thoạt nhìn không giống người sẽ ăn cơm.

Hắn cao cao gầy gầy, nếu không phải Lâm Quan Nhân được hắn bế đi suốt một đường, chỉ xem bề ngoài của hắn sẽ thấy mỏng manh như thể sắp bị gió lạnh trên đất Liêu châu thổi đi vậy.

Lâm Quan Nhân chống quải trượng, dựa ở cạnh cửa, cau mày nhìn về phía bóng dáng Tiền Ngọc Tuân.

Mỗi khi cô cảm thấy mình hiểu biết về hắn nhiều hơn một chút, giây tiếp theo, hắn sẽ luôn làm cô cảm thấy hơi kinh ngạc.

Cô thật sự không nhìn thấu được Tiền Ngọc Tuân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Có điều, dựa theo sự ràng buộc hiện tại giữa hai người, Lâm Quan Nhân cảm thấy mình vẫn rất có cơ hội làm bạn bè cùng đại hiệp.

Nếu không thể dùng tình cảm cảm động hắn, vậy dùng tiền mê hoặc hắn.

Sức ảnh hưởng của tiền đối với đại hiệp vượt xa cô bé hoạt bát đáng yêu như cô.

Nếu có thể khiến Tiền Ngọc Tuân làm việc giúp trong khoảng thời gian sau này thì tốt rồi.



Ông Thích qua tuổi 30, vẫn độc thân một mình.

Mấy năm trước, khi hắn ta rời nhà đi Tề quốc mua sắm dược thảo, để lại vợ con và cha mẹ đã già cả ở nhà.

Có ai ngờ, đạo tặc trong núi xuống núi cướp bóc, không chỉ có cướp tiền mà còn sát hại tính mệnh.

Trong một đêm, một nhà bốn người tất cả đều bị mất mạng.

Đêm hôm đó, Ông Thích mới vừa đẩy cổng nhà ra, thanh đao trong tay đạo tặc đang treo ngay phía trên đỉnh đầu con trai hắn ta.

Bọn chúng ỷ vào nhiều người đồng lõa cùng nhau gây án, sơn phỉ nhìn chằm chằm vào Ông Thích, ngay trước mặt Ông Thích, lưỡi đao chém xuyên qua đỉnh đầu đứa bé, đầu lâu yếu ớt bị đao chém nát.

Chỉ một thoáng, máu tươi phá tan mạch máu tràn ra cùng với tủy não, phủ kín căn phòng.