Chương 11: Đại hiệp vừa tốt vừa xấu (1)

Hi Di Các là các thích khách tình báo đứng đầu trong chốn giang hồ, chỉ xem tiền, không xem người.

Có điều, sau khi ở Lương đế Tiêu Bá Trạch lên ngôi, đã phân tách giang hồ và triều đình.

Không biết dùng mưu kế gì làm Hi Di Các lập ra quy tắc không gϊếŧ và không nhận mệnh lệnh treo thưởng quan viên triều đình.

Người chết thành ma, ma chết thành tích, tích chết thành, hi chết thành di.

Hi không hình, di không tiếng động.

Trong Hi Di Các, Hi bộ có mười hai người, Di bộ có mười hai người, tổng cộng 24 người. Hi bộ phụ trách ám sát, Di bộ nắm giữ tình báo, cho nên mười hai người của Hi bộ được người ngoài gọi là mười hai sứ giả đoạt mệnh.

Tuy Hi Di Các ít thích khách, nhưng chỉ xách ra một người đều là cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ.

Tiền Ngọc Tuân là thích khách vào các muộn nhất, xếp ở vị trí cuối cùng là mười hai.

Thích khách của Hi Di Các đều các châu huyện khác nhau, mà tiếng tên kêu (một loại tên khi bắn có phát ra tiếng kêu) giữa các châu cũng khác nhau.

Khi tiếng tên kêu vang lên, thích khách liền đi nhận nhiệm vụ hoặc là lĩnh ngân lượng.

Hiện giờ ở phân bộ Liêu châu, vừa lúc là do Tiền Ngọc Tuân cùng một nhân viên khác của Di bộ phụ trách.

Nói là hai người hợp tác, nhưng Tiền Ngọc Tuân gần như không để ý tới sự vụ của Hi Di Các ở Liêu châu.

Nơi này vị trí xa xôi, treo giải thưởng ít, món béo bở ít, hơn nữa từ sau khi Lương đế đăng cơ liền một lòng muốn chinh phục Tề quốc, thế nên Liêu châu hàng năm chiến loạn không ngừng.

Liêu châu vốn đã hỗn loạn, nếu như tiêu tiền thuê thích khách ám sát thì thà rằng cầu nguyện đối phương bị tên lạc đánh trúng, tiết kiệm khối tiền.

Có lẽ là do Tiền Ngọc Tuân nói chuyện quá khó nghe nên dì hắn có giá trị vũ lực nằm trong ba hạng đầu lại bị người ta sắp xếp tới Liêu châu có ít đơn hàng nhất.

Tiền Ngọc Tuân xách theo trường kiếm, rảo bước tiến đến một hiệu cầm đồ, hỏi thằng thừng: “Tiền của ta tới rồi?”

Ông chủ hiệu cầm đồ đi ra từ sau quầy, cụp mi rũ mắt đón Tiền Ngọc Tuân đón đi vào: “Thập Nhị ca, Thất ca tới Liêu châu tìm ngài.”

Gian ngoài là hiệu cầm đồ, hậu viện là cơ quan tình báo bí mật của Hi Di Các.

Chẳng qua hiện tại nhân viên của Di bộ không ở nơi này, người thay thế chính là lão Thất của Hi bộ.

Tiền Ngọc Tuân đặt trường kiếm lên trên chiếc bàn nhỏ gần đó, ngồi ở bêb cạnh người được gọi là “Thất ca”.

Hi Thất cũng mặc một bộ áo đen, toàn thân ăn vận giống Tiền Ngọc Tuân như đúc, ngay cả đường thêu mép quần áo đều giống nhau như đúc.

Biểu cảm của Hi Thất bạn ám tàn độc, như thể bị Tiền Ngọc Tuân chọc tức vậy: “Thập Nhị! Đệ còn để lời các chủ nói ở trong lòng không?”

Tiền Ngọc Tuân nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông giận dữ trước mặt, ăn nói nhẹ nhàng: “Không, nhớ lời nàng ta cũng chẳng khiến ta lấy được nhiều tiền hơn.”

“Đệ!!”

Hi Thất hô hấp càng thêm dồn dập, gân xanh trên mu bàn tay cũng trở nên căng chặt, hắn ta thật sự tức không chịu nổi cầm lấy chung trà bên cạnh, ném tới bên chân Tiền Ngọc Tuân.

Bỗng nhiên, chén trà tinh mỹ chia năm xẻ bảy, nước trà nóng bỏng bắn lên quần áo của Tiền Ngọc Tuân, hương trà nồng đậm quanh quẩn trong mật thất.

“Đệ còn giả ngu!”

“Tám năm trước, đệ phụng lệnh của các chủ huyết tẩy Ổ gia ở Thương Châu, nhưng đệ đã làm cái gì sau lưng?!”

Hi Thất từng bước ép sát, ánh mắt bạn ám lạnh lẽo như chó dữ nhìn chằm chằm Tiền Ngọc Tuân.

Tiền Ngọc Tuân cũng không khẩn trương, dường như không thấy bộ dạng nổi giận của hắn ta, nhìn chằm chằm chén trà vỡ vụn bên chân, ngước mắt nói với thất ca: “Một chén trà, một lượng bạc, khi nào thì đền cho ta đây?”

“Đệ…”

Tiền Ngọc Tuân tiếp tục nói: “Không phải quá đắt, thất ca và ta giao hảo, vậy thì sẽ do ta thanh toán cho thất ca.”

Hi Thất: “… Đây vốn dĩ chính là chi phí mà Hi Di Các phân xuống dưới! Đệ đừng ngắt lời! Ta đang nói về chuyện con trai út của Ổ gia với đệ đấy!”

“Nói chuyện gì? Nói thế nào?”

Tiền Ngọc Tuân ngửa đầu về phía sau, dựa vào chiếc ghế, thái độ ôn hoà của hắn làm trong lòng Hi Thất khó chịu.

Hi Thất thấy bộ dạng hắn như vậy hắn, trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình: “Gϊếŧ hắn, ta sẽ giúp đệ giấu đi.”

Tiền Ngọc Tuân khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhu hòa không có nửa phần biến hóa, cũng hoàn toàn không để ý thất ca đang nhắm vào hắn.

“Nếu làm như thế, chúng ta không phải đều là phản đồ của Hi Di Các ư? Thất ca không làm phản đồ được đâu, để một mình ta làm là được rồi.”

Hi Thất trừng mắt căm tức nhìn: “Nói hươu nói vượn! Trong vòng một tháng đệ gϊếŧ người nọ, ta coi như không biết việc này. Nếu như đệ vẫn bao che cho hắn thì ta sẽ báo cho các chủ.”

Tiền Ngọc Tuân nhìn bóng dáng của Hi Thất rồi lắc đầu, tiếc hận nói: “Nếu không phải nàng ta âm thầm cho phép, sợ là huynh không thể tới Liêu châu gặp ta. Nếu như huynh là người thông minh thì phải đến trước mặt các chủ tố giác ta ngay lập tức. Bằng không…”

Làm thích khách, không chỉ phải gϊếŧ người, còn phải phòng ngừa mình bị người khác gϊếŧ.

Người ngay thẳng sảng khoái, trung nghĩa hiền lành như Hi Thất, không phải người phù hợp làm thích khách.

Từ lần đầu tiên gặp Hi Thất, Tiền Ngọc Tuân đã biết rồi.

Chỉ có kẻ ghê tởm ngoan độc, con chó dữ chỉ lấy tiền gϊếŧ người như hắn mới là người phù hợp làm thích khách nhất.