~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
***
"Muội nói...... Ba năm trước đây, là muội đã cứu ta?"
Trong thanh âm khàn khàn của Tần Sơ lộ ra nguy hiểm, Doãn Nhược An theo bản năng muốn tránh thoát, cảm nhận được động tác của nàng, tầm mắt của Tần Sơ trở nên vô cùng sắc bén, quát lớn: "Nói!"
Bị phản ứng của Tần Sơ dọa sợ, Doãn Nhược An nhỏ giọng nói thầm: "Làm như ta lừa huynh không bằng."
"Vì sao, sư phó lại nói là Ngưng Nhi đến cứu ta?"
"Cái gì?"
Nghe vậy, thanh âm của Doãn Nhược An đột nhiên cao lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc tức giận.
"Cái lão cáo già kia thật sự nói như vậy với huynh?"
Tần Sơ híp mắt đánh giá Doãn Nhược An một chút, thấy phản ứng của nàng không giống giả bộ, lúc này mới chậm rãi gật đầu: "Lúc ấy huynh trọng thương hôn mê, khi tỉnh lại, sư phó nói là Ngưng Nhi từ Lạc Dương Cốc đã cõng huynh về, hơn nữa khi huynh hôn mê, mơ hồ luôn nghe thấy thanh âm của một nữ tử, cũng liền tin tưởng không nghi ngờ gì."
Doãn Nhược An cúi đầu trầm tư một chút, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, ngón tay có quy luật sờ sờ cằm.
Dựa theo cách Tần Sơ nói, cái lão cáo già Hứa Vĩ Hùng kia hẳn là ngay từ đầu đã tính toán đem Hứa Quân Ngưng gả cho Tần Sơ, không ngờ nam chủ xuất hiện, cân nhắc được mất, cáo già liền quyết định lựa chọn tên nam chủ có bối cảnh tốt hơn, tiền đồ cũng rộng mở, sáng lạn hơn.
"Nếu muội đoán không sai, ngay từ đầu Hứa Vĩ Hùng ngay từ đầu đã muốn để Hứa Quân Ngưng cùng huynh kết hôn, luận võ chiêu thân chẳng qua chỉ là một bước đệm để huynh chân chính được cưới nàng."
Trong thanh âm của nàng nhịn không được tức giận, trong lòng càng có rất nhiều điều cảm thấy không đáng giá vì nguyên chủ.
Mím cánh môi, Doãn Nhược An nắm chặt tay của chính mình, nhịn xuống xúc động muốn đi gϊếŧ Hứa Vĩ Hùng.
Tần Sơ liễm mi trầm tư một chút, cảm thấy Doãn Nhược An nói không phải không có đạo lý.
Ngước mắt lên, nghiêm túc quan sát Doãn Nhược An, môi mỏng khẽ mở: "Nhưng thật ra Tiểu Ương cùng với trong ấn tượng của huynh có sự khác biệt rất lớn."
"Đinh —— độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm đối với ký chủ là 60, độ hảo cảm đối với nữ chủ là 80."
Doãn Nhược An liếc liếc mắt nhìn Tần Sơ một cái, trên khuôn mặt vốn mang theo tức giận lại xả ra một mạt tươi cười thanh thiển, ánh mắt thâm trầm không rõ: "Sư huynh đã từng hiểu rõ qua ta sao?"
Hắn bị nàng nói mà cảm thấy nghẹn lại, không biết nên nói gì, Tần Sơ chỉ có thể xấu hổ cười một cái, muốn đổi đề tài khác.
"Nơi này là......"
Lúc này, Tần Sơ mới nhớ tới, địa phương hắn ở hiện tại đúng là lạ lẫm.
"Vô Ưu cung."
"Ồ...... Vô...... Vô ưu cung?"
Tần Sơ bất ngờ phản ứng lại, không khỏi cất cao giọng nói, Doãn Nhược An không tự giác nhíu mày, nàng kỳ quái nhìn thoáng qua Tần Sơ: "Rất lạ sao?"
"Muội...... Muội là người của Vô ưu cung?"
Tuy là mới hành tẩu giang hồ vài năm, tiểu sư muội trong ấn tượng vốn không biết võ công đột nhiên có võ hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, càng không nghĩ tới chính là, Tiểu sư muội cư nhiên là người của Vô ưu cung.
Võ công của nàng thật sự cao như thế sao?
"Đúng, muội là người của Vô ưu cung nha."
Thần sắc trên mặt nàng kỳ quái, là người của Vô ưu cung thì lạ lắm sao?
Tần Sơ nỗ lực bình phụ tâm tình một chút, rồi mới mở miệng nói: "Muội làm thế nào để được vào đây?"
Nghe nói người ở nơi đây đều là nữ tử, hơn nữa mỗi người đều am hiểu công phu, đặc biệt là cung chủ Cầm Thánh Thủ.
Một khúc Vô ưu quét qua thiên hạ, không người nào có thể giải được âm luật của khúc Vô ưu kia.
"Là ta sáng lập nha."
"Vậy sao, muội sáng...... Cái gì? Muội là người sáng lập?"
Bị thanh âm của Tần Sơ làm dọa đến, vẻ mặt Doãn Nhược An căm giận: "Sư huynh, huynh có thể thục nữ một ít hay không hả."
Tần Sơ:......
Hắn...... làm thế nào để thục nữ một ít đây?
"Nhưng mà...... Sư huynh như vậy rất đáng yêu."
Nghiêng đầu, Doãn Nhược An cười cười vẻ mặt không có ý tốt.
Bị Doãn Nhược An cười khiến cho khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ lên, muốn nói cái gì, lại bị Vân Khê đột nhiên tiến vào đánh gãy.
"Cung chủ, Hứa Quân Ngưng đang làm một giao dịch, nàng ta ghi trên bảng sát thủ, ai có thể gϊếŧ Cầm Thánh Thủ liền thưởng năm vạn lượng——"
***