~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
*****
"Hoàng hậu nói chính là sự thật?"
Nam Hiên Diệc nghe vậy, vội vàng buông tấu chương trong tay, vẻ mặt kinh hỉ hỏi.
Nhìn người yêu của chính mình không chút nào che dấu vui sướиɠ, trong lòng Đỗ Nguyệt Âm ngọt ngào giống như mật.
Nàng ngượng ngùng gật gật đầu, sờ sờ bình thản bụng nhỏ.
Nơi này, là hài tử nàng sau này dưỡng dục a......
"Vậy ngươi còn chạy như thế xa tới nói cho ta, phái người thông tri một tiếng không phải là được sao!"
Nam Hiên Diệc đứng dậy, đỡ thân hình Đỗ Nguyệt Âm thật cẩn thận đi đến ghế trên bên cạnh ngồi xuống, phục lại cảm thấy ngồi ở ghế cứng ngắc lạnh lẽo sẽ không thoải mái, lại vội vàng đi đem cái đệm long ỷ của chính mình lấy lại lót ở ghế trên của Đỗ Nguyệt Âm.
Tuy rằng ngoài miệng oán trách nàng, nhưng động tác đều biểu hiện hắn đối với hài tử cùng nàng là coi trọng.
Đỗ Nguyệt Âm nhìn thân ảnh bận rộn, nam nhân ở nơi đó vòng đi vòng lại như là không biết cụ thể nên làm như thế nào, híp mắt cười: "Hoàng Thượng không cần khẩn trương như thế, ta......"
"Nói cái gì vậy? Đây là hài tử của ngươi và ta, trẫm như thế nào không khẩn trương?"
"Không đúng...... Trẫm không có khẩn trương......"
Nhìn lời nói tɧác ɭoạи của Nam Hiên Diệc, Đỗ Nguyệt Âm cười khúc khích: "Hoàng Thượng, thái y nói mạch tượng của thai nhi rất là ổn định, không cần quá mức lo lắng. Hơn nữa, ta cảm thấy ta cũng rất tốt."
Nàng kéo qua tay Nam Hiên Diệc, vuốt ve bàn tay kỳ diệu lại làm hạ xuống khẩn trương trong lòng Nam Hiên Cũng.
Hắn nhìn về phía Đỗ Nguyệt Âm, ánh mắt nhu hòa: "Chỉ là vất vả nàng."
Đỗ Nguyệt Âm lắc đầu cười, cả người không tự giác tản mát ra mẫu tính quang huy: "Không vất vả, có thể vì Hoàng Thượng sinh nhi dục nữ, là tâm nguyện lớn nhất của ta."
Thân thể của mình......
Gắt gao nắm lấy tay nàng, nhìn ra trong mắt nàng hàm chứa lo lắng, trong lòng Nam Hiên Diệc xẹt qua bất an, lại vẫn là miễn cưỡng cười an ủi: "Thái y lúc trước cũng nói qua thân thể nàng đã điều dưỡng tốt lên không sai biệt lắm, không cần quá mức lo lắng."
Gật gật đầu, đối diện hai mắt Nam Hiên Diệc, nhịn không được đem đầu dựa vào trên vai hắn: "Nếu là có một ngày thϊếp không còn nữa, chàng phải hảo hảo nuôi nấng bọn nhỏ lớn lên."
"Nói bừa cái gì vậy! Nàng như thế nào sẽ không còn, trẫm còn chờ nàng vì trẫm dư lại long tử, mười mấy năm sau, trẫm thoái vị mang nàng đi du ngoạn sơn hà cẩm tú, có thể nào để nàng....."
Nói, liền chính hắn đều nói không được nữa.
Hắn không khỏi thở dài, hắn không cho phép loại chuyện này phát sinh, chẳng sợ đến lúc đó hài tử khó giữ được, cũng muốn giữ tốt nàng.
Đỗ Nguyệt Âm hơi hơi mỉm cười, khóe miệng không che đậy được hạnh phúc.
"Có Hoàng Thượng yêu thương, thần thϊếp đã thấy đủ."
Nam Hiên Diệc đau lòng cầm tay Đỗ Nguyệt Âm, đặt ở bên môi nhẹ hôn một chút, không nói lời nào.
Bụng Đỗ Nguyệt Âm ngày càng lớn có thể dùng mắt thường thấy được, trong lòng Nam Hiên Diệc càng thêm bất an.
Ở thời điểm biết được trong bụng nàng là hai đứa nhỏ, Nam Hiên Diệc chỉ cảm thấy trời đều muốn sụp xuống.
Hắn không phải không yêu này hai đứa nhỏ, nhưng là so sánh với nàng mà nói, Đỗ Nguyệt Âm mới là quan trọng nhất.
Rốt cuộc, ngày lâm bồn cũng tới.
"Hoàng Thượng, thần lo lắng thân thể hoàng hậu thân thể......"
Thái y đi theo bên cạnh Nam Hiên Diệc, tùy thời chuẩn bị cứu giúp hoàng hậu đang lâm bồn.
Đỗ Nguyệt Âm ở bên trong khàn cả giọng kêu gọi dần dần yếu ớt đi, chỉ nghe bà mụ ở nơi đó dùng lời nói cổ vũ.
"Nương nương, lại dùng lực chút, đã nhìn đến đầu của hài tử, đúng đúng, chính là như vậy, lại nỗ lực một chút, hài tử liền ra tới!"
"Nương nương, kiên trì trụ lại, ngài đã sinh một vị hoàng tử, ngài phải kiên trì a!"
"Sinh rồi, sinh rồi, là một vị công chúa!"
"Mau, nhanh đi xem hoàng hậu."
Nghe được thanh âm của bà mụ, Nam Hiên Diệc vội vàng phân phó thái y đi bắt mạch cho Đỗ Nguyệt Âm.
Chính mình cũng đi theo vào nội thất.
"Hoàng Thượng, nơi này quá mức......"
Một đạo ánh mắt sắc bén của Nam Hiên Diệc đảo qua đi, khiến cho bà mụ sợ tới mức lại không dám ra tiếng.
Phía trước nếu không phải do đầy tớ lôi kéo, hắn lại như thế nào ở bên ngoài để nàng chịu đau khổ dày vò?
Nhìn trên giường người nọ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tâm của hắn liền nhịn không được vừa kéo trừu đau.
Chỉ sinh một lần này là được, lúc này thôi là đủ rồi......
"Hồi Hoàng Thượng, thân thể nương nương cũng không lo ngại, chỉ là hôn mê qua đi...... Chính là sau này, sợ là sẽ không có hài tử được nữa."
Nói, nữ thái y lắc đầu thở dài.
Nhưng Nam Hiên Diệc lại không để ý, Thái tử đã có, cần gì sinh nữa?
Chỉ cần nàng ở đây, hết thảy đều không sao cả.
Nhiều năm sau, Nam Hiên Diệc quả thực thoái vị mang theo Đỗ Nguyệt Âm xuất ngoại du lịch, quan khán kia phiến chưa bao giờ xem qua non sông gấm vóc.
Chỉ chừa lại Hoàng Thượng tuổi nho cùng công chúa ngồi trên đầu tường nhìn bóng dáng hai người đi xa.
Tiểu công chúa lắc đầu vì số khổ của chính mình mà tiếc hận.
"Ai, có cái cha mẹ không đáng tin cậy, mệnh của hai ta thực khổ a." o(╥﹏╥)o
****
Kết thúc thế giới đầu tiên. Tác giả cũng thật là thâm thúy a~. Ở phiên ngoại này xưng hô đều là "Đỗ Nguyệt Âm" chứ không phải là "Doãn Nhược An" nữa. Thật là khiến người ta có nhiều suy nghĩ. (>"o")> ^( "-")^ <("o"<)
Mong rằng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ nhé. ✿◕ ‿ ◕✿
14/06/2018.
Đã sửa tên nam chính. 10/7/2018