Cậu run rẩy hỏi: "Có cách nào cứu vãn không?"
Bản thân cậu chết thì không sao, nhưng lại hại nhiều người như vậy chết chung, lương tâm cậu áy náy lắm.
【Bây giờ chỉ còn một cách, đó là để Cung Úc Hoài và cậu cộng hưởng sinh mệnh.】
Trên đầu Diệp Hạo Vinh chậm rãi hiện lên ba dấu hỏi chấm: "Cộng hưởng sinh mệnh?"
Đây là thao tác cao cấp gì vậy?
【Tức là mạng của Cung Úc Hoài và cậu sẽ gắn liền với nhau, nếu cậu lỡ chết đi, thì anh ta cũng sẽ chết theo, cơ thể cậu bị thương, anh ta cũng sẽ bị thương theo. 】
"Vậy nếu anh ta bị thương thì sao? Tôi cũng sẽ bị thương theo sao?"
【Sẽ không.】
Diệp Hạo Vinh thở phào nhẹ nhõm, đồng ý: "Vậy không thành vấn đề, tôi đồng ý cộng hưởng sinh mệnh với Cung Úc Hoài."
Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống hồ cứu sống Cung Úc Hoài, chẳng khác nào cứu sống tất cả mọi người trong thế giới này.
【 Ok, để duy trì trật tự bình thường của thế giới này, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải đảm bảo bản thân mình sống sót. 】
Màn hình lại nhấp nháy vài cái, nhưng lại không hiện lên chữ viết, hồi lâu sau, hệ thống chậm rãi thốt ra mấy chữ: 【 Cố lên, thế giới này trông cậy vào cậu đấy! 】
Diệp Hạo Vinh trịnh trọng gật đầu.
Vài giây sau, màn hình trước mắt biến mất, Cung Úc Hoài đang nằm im trên ghế sofa chậm rãi mở mắt.
Diệp Hạo Vinh kích động nắm lấy tay anh: "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!"
Cung Úc Hoài nhìn thấy cậu, nhớ lại chuyện vừa rồi, trong mắt lập tức tràn đầy hung ác. Anh cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà, không chút do dự đâm về phía Diệp Hạo Vinh.
Diệp Hạo Vinh theo bản năng muốn né tránh, nhưng tốc độ ra tay của Cung Úc Hoài quá nhanh, cậu không kịp né, con dao gọt hoa quả đâm trúng ngực trái của cậu.
Ngay sau đó, Cung Úc Hoài cảm thấy ngực trái của mình truyền đến một cơn đau nhói.
Diệp Hạo Vinh rút con dao gọt hoa quả ra.
Cung Úc Hoài đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh, máu tươi theo vết thương chảy xuống.
Anh nhìn vết thương trên người mình với vẻ mặt không thể tin nổi, rõ ràng người bị đâm là Diệp Hạo Vinh, tại sao trên người anh cũng xuất hiện vết thương?
"Những lời tôi sắp nói có thể sẽ vượt quá lẽ thường, nhưng tôi hy vọng anh có thể nghiêm túc nghe cho xong." Diệp Hạo Vinh chịu đựng cơn đau thấu xương, chỉ vào vết thương của Cung Úc Hoài, chậm rãi nói, "Thấy chưa, mạng của chúng ta bây giờ đã được liên kết với nhau, một khi cơ thể tôi bị thương, anh cũng sẽ bị thương theo, tôi chết đi, anh cũng sẽ chết theo. Cho nên anh đừng có cố gắng gϊếŧ tôi."
Shh, đau quá, tên này ra tay bất ngờ cho cậu một nhát, may mà cậu né được một chút, nếu không đâm trúng tim, thì hai người bọn họ cùng tiêu đời rồi.
Trên ngực vô duyên vô cớ xuất hiện một vết thương, hơn nữa vị trí vết thương lại giống hệt với vết thương của Diệp Hạo Vinh, đối mặt với tình huống trước mắt, Cung Úc Hoài muốn không tin cũng không được.
Cung Úc Hoài nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt hung ác: "Sinh mạng của chúng ta được liên kết với nhau sao?"
Diệp Hạo Vinh nghiêm túc gật đầu.
Cung Úc Hoài lại cầm lấy con dao gọt hoa quả, dưới ánh mắt cảnh giác của Diệp Hạo Vinh, anh trực tiếp đâm về phía ngực phải của chính mình.
Diệp Hạo Vinh dám hạ độc hại anh, hiện tại tuy rằng anh không thể gϊếŧ Diệp Hạo Vinh, nhưng tuyệt đối không thể để cậu sống yên ổn!
Tuy nhiên, lần này Diệp Hạo Vinh lại không bị thương.
"Cái kia, anh bình tĩnh một chút, nghe tôi nói hết đã." Diệp Hạo Vinh nhịn không được đau lòng thay anh, gậy ông đập lưng ông, anh Cung đây thật sự là người hung hãn quá mà.
"Vừa rồi anh đã chết rồi, là do tôi vô tư hy sinh sinh mạng của mình để chia sẻ với anh, anh mới có thể tiếp tục sống sót. Cho nên anh bị thương đối với tôi không có ảnh hưởng, nhưng tôi bị thương sẽ sao chép y hệt lên người anh."
Cung Úc Hoài: "..."
"Cậu!" Liên tiếp trúng hai nhát dao, hơi thở nói chuyện của Cung Úc Hoài cũng yếu ớt đi không ít, "Cậu rốt cuộc đã dùng tà thuật gì với tôi?"
"Chúng ta đến bệnh viện xử lý vết thương trước đã, tôi sắp đau chết rồi." Diệp Hạo Vinh sắp khóc đến nơi rồi, "Có chuyện gì thì đợi xử lý xong vết thương rồi nói, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý định hãm hại anh, nếu không thì vừa rồi anh đã không thể sống lại rồi."