"Không phải đâu, bác Lưu."
Thanh âm này đặc biệt nghe rất quen, Từ Bạch Vũ lo lắng quay lại, cầu trời là không phải như cậu đang nghĩ.
Varel.
Nam nhân xinh đẹp ở bữa tiệc đó xuất hiện ở đây, là nhân vật nằm ngoài nguyên tác nhưng lại có mối quan hệ với Cố Dục Thiên. Cậu thật sự không biết phải đối phó với người này như thế nào. Varel từng bước tiến đến vui vẻ chào hỏi.
"Phần còn lại không phải của cháu. Là của bạn nhỏ đáng yêu này đây."
Anh ta cứ vậy mà cố ý xoa đầu cậu, Từ Bạch Vũ phản xạ né tránh. Trực giác mách bảo người này không tầm thường. Người nọ ghé sát tai cậu thì thầm.
"Né ư? Cậu làm tôi buồn a~ Mà cậu đã suy nghĩ về đề nghị của tôi chưa? Làm người tình của tôi đó."
Ngay lập tức anh ta bị Triệu Phong kéo thẳng một mạch ra ngoài, để lại Từ Bạch Vũ và bác Lưu ngơ ngác. Bác Lưu thở dài.
"Hai đứa này sao bây giờ lại căng thẳng như vậy?"
"Bác ơi..."
"Sao cháu?"
"Người đó là ai ạ?"
"À, đó là Hạ Ninh, nó với Tiểu Phong, Tiểu Thiên là khách ruột của quán bác đấy, lúc trước mỗi lần tan học ba đứa nó đều sang đây chơi."
Trưởng quán già nheo mắt lắc đầu: "Nhưng sau khi tốt nghiệp thì không thấy đến nữa. Chỉ còn Tiểu Ninh thì cuối tuần vẫn đều đặn ghé qua. Bác cũng đã chuẩn bị phần ăn của thằng bé ở bên trong."
"Đều đặn mỗi tuần ạ?"
"Ừm, duy trì cũng gần 10 năm rồi cháu. Mà cũng thật lạ, hình như khẩu vị người có thể thay đổi được..."
"Ý bác..?"
"Trong 3 đứa thì chỉ có Tiểu Ninh là không ăn được cay. Bác nhớ có lần thằng bé ăn nhầm phải ớt liền ho đến tái mặt, vậy mà sau này lại chỉ toàn gọi phần toàn ớt là ớt."
Từ Bạch Vũ gật gù lắng nghe bác Lưu kể chuyện. Bác Lưu cũng không biết quá nhiều về Varel, cậu chỉ nghe được tên thật của cậu ta.
Hạ Ninh. Sẫm Hạ Ninh.
- -----
Triệu Phong kéo Varel đến một góc khuất không người, ánh mắt giận dữ nhìn cậu ta.
"Mày xuất hiện ở đây làm cái gì?!!"
Varel đứng dựa vào tường xoa xoa cổ tay, mỉm cười.
"Mày nghĩ tao đến quán ăn để tìm bạn tình à? Nhưng vô tình lại gặp được bạn nhỏ đáng yêu, nói là tìm bạn tình cũng không sai."
Triệu Phong tối mặt tức khắc vung nắm đấm sượt qua mặt cậu ta đập mạnh vào bức tường phía sau.
"Mẹ nó! Tao cấm mày đến gần Bạch Vũ!"
Varel không có biểu tình kinh ngạc hay sợ hãi, chỉ nhàn nhạt đưa tay chỉnh cà vạt đang bị lệch của người trước mặt. Sau đó lại cầm lấy phần dưới của cà vạt kê sát miệng Triệu Phong rồi trực tiếp hôn lên.
"Nhắn với Cố Dục Thiên, bảo hộ bạn nhỏ cho tốt. Cậu ấy nhất định còn đến tìm tao."
Triệu Phong bị động thủ bất ngờ liền trừng mắt, túm chặt lấy cổ áo Varel gằn giọng.
"Sẫm Hạ Ninh!"
Varel phì cười, chỉ cần trêu thêm chút nữa chắc chắn sẽ biến thành một con chó điên. Chó điên rất hay cắn loạn nhưng cũng rất đáng yêu~
"Muốn đấm thì đấm thẳng vào mặt tao ấy. Mặt tao nát rồi thì mày sẽ không cần phải lo nữa."
Triệu Phong chuyển sang đá tung thùng giấy bên cạnh trút giận, phẫn nộ bỏ đi.
"Nếu gϊếŧ người không phải phạm pháp thì năm đó tao nên đấm chết mày."
Varel nhìn theo bóng lưng khuất dần, vẫn là nụ cười trên môi nhưng kèm theo tiếng thở dài nhè nhẹ.
"Chà, vậy chắc là bị ghét ha~..."
- ------
Từ Bạch Vũ ở quán chờ Triệu Phong, vừa thấy người liền vội đứng lên.
"Triệu tiền bối, anh về rồi, người đó..."
"Xin lỗi cậu Bạch Vũ, đã làm cậu kinh sợ."
"Tôi không sao, không sợ lắm đâu. Chỉ là tôi hơi ngại người lạ thôi."
Triệu Phong hơi khựng lại, suy nghĩ rồi mới nghiêm túc nói với cậu.
"Bạch Vũ, về sau dù xảy ra bất kỳ loại chuyện gì. Cậu cũng không được tìm đến Sẫm Hạ Ninh."
"Nhưng sao..."
"Tôi gọi taxi cho cậu rồi, ra ngoài là thấy, tạm biệt."
Triệu Phong nhường như không muốn tiếp bất kỳ cuộc đối thoại nào nữa nên liền quay người rời đi. Từ Bạch Vũ chỉ đành áp chế hiếu kỳ rồi lên xe quay trở về tập đoàn.
- -- Cổng chính CL ---
"Tiền xe của cậu là 15$"
"Tôi gửi."
Từ Bạch Vũ trả xong tiền xe thì mở cửa bước xuống nhưng chưa kịp đi được 3 bước thì tài xế đã gọi lại.
"Cậu gì ơi, cậu làm rơi đồ."
"Hửm?"
Người tài xế đưa ra mảnh giấy nhỏ được gấp gọn.
"Cái này nó rơi ra từ túi quần cậu lúc xuống xe."
"À, cảm ơn anh."
"Không có gì."
Vốn dĩ chỉ nghĩ đơn giản giản là hóa đơn của gì đó nhưng trời xui đất khiến cậu lại muốn mở ra xem bên trong.
"C--cái này?!""VŨ!"
Tên bị đột ngột điểm danh khiến Từ Bạch Vũ giật mình gấp gáp giấu mảnh giấy vào túi quần. Cố Dục Thiên chạy lại giữ lấy vai xem xét tình trạng của bạn nhỏ.
"C..Cố tổng?"
"Cậu đã đi đâu?"
"Tôi đi mua đồ ăn cho anh..." Cậu dơ túi đồ ăn còn nóng hổi ra trước mặt hắn.
Khi này mới có thể thở nhẹ một hơi, bạn nhỏ của hắn an toàn, Cố Dục Thiên nhận lấy phần ăn rồi dắt tay cậu trở về phòng. Từ Bạch Vũ nhìn lưng hắn mới phát hiện phía sau đã ướt đẫm một mảng.
"Cố tổng, áo anh..."
"À, nó có ướt chút. Ban nãy chạy hơi vội, lúc về nhìn không thấy cậu còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì..."
"Xin lỗi... tôi quên không để lại note..."
Hắn ôn hòa xoa đầu cậu cười nhẹ.
"Không sao, về đây là tốt rồi."
"Tôi..."
"Cậu mua súp à? Trời lạnh mà ăn cái này thì bao ấm bụng."
Từ Bạch Vũ im lặng đi phía sau nhìn chăm chăm vào bàn tay lớn đang nắm chặt lấy cổ tay mình, trên người vẫn còn đang mặc chiếc áo khoác lớn của hắn. Cậu đưa tay gãi gãi cổ, hai tai lén lút hồng lên.
"Loại cảm giác ngứa ngáy này... khó chịu quá...!"- ------
"Loại súp này... cậu đã đến đường X để mua sao?"
"Ừm, Triệu tiền bối dẫn tôi đi. Nghe bảo đó là quán ruột cũ của anh, tôi đã ghi lại địa chỉ rồi khi nào anh muốn ăn tôi sẽ đến đó mua."
"Vũ, tôi trả lương cho cậu để làm thư ký, không phải chân chạy vặt. Cậu lên app đặt ship là được rồi."
Cố Dục Thiên thuần phục mở nắp hộp ra, xé bao đựng đũa, cầm lấy sốt tương ớt nhìn cậu hỏi.
"Cậu ăn được cay không?"
"Được. Nhưng mà hay là anh để tôi làm đi..."
Tự nhiên lại được đãi ngộ phục vụ, làm cậu bị sợ a. Nhưng hắn lại không có ý định dừng lại trực tiếp bỏ lơ lời cậu nói.
"Chỗ quen của tôi, tôi biết làm như thế nào là ngon nhất... sốt ớt này phải---"
Vừa mở bịch nhỏ ra, hắn liền khựng lại sau vội vội vàng vàng tìm điện thoại, vào Google.
"Người mang thai có ăn được ớt không?"Kết quả sreach:
"... có thể ăn nhưng không quá nhiều..."Hắn yên tâm đặt điện thoại xuống sau đó tiết chế liều lượng của phần sốt. Sắp tới Cố Dục Thiên chắc hẳn sẽ là khách hàng thân thiết của Google. Hắn đưa phần súp nóng kèm 2 cái bánh quẩy qua chỗ Từ Bạch Vũ.
"Được rồi, của cậu. Cẩn thận nó còn nóng."
"Ưm, cảm ơn..."
Nhìn cậu cắn một miếng bánh quẩy lớn khiến má bị nộn lên, đôi môi bóng dầu vừa quyến rũ lại vừa đáng yêu. Bây giờ Cố Dục Thiên mới phát hiện ra bạn nhỏ không phải là giống mèo tai cụt mà giống chinchilla nhỏ xíu.
"C
ậu ấy, trông ngon quá..." Cố Dục Thiên tự nhận thấy rằng càng ở gần Từ Bạch Vũ hắn lại càng không thể khống chế chính mình, trở thành một tên thiếu nghị lực.
"Cố tổng, anh làm sao thế? Sao không ăn?"
"H--hả? À ừ tôi ăn đây."
"Mà, khi nãy Triệu tiền bối đã đi gặp người bị ngộ độc đó."
"Có phải là người đó không chịu hòa giải, nhất quyết đâm đơn kiện?"
Từ Bạch Vũ gật đầu, quả nhiên là hắn đã dự tính trước chuyện này. Cậu xoa nhẹ đầu ngón tay.
"Chuyện lần này trực tiếp đánh thẳng vào bên trong của CL, với ngành thực phẩm mà xảy ra việc ngộ độc quả thực là chuyện tồi tệ."
"Hay là tôi đến gặp người đó lần nữa, biết đâu sẽ lần ra chút gì đó?"
Hắn lắc đầu tỏ ý vô hiệu.
"Không có ích gì đâu Vũ. Cậu nói xem người đó đơn thuần là người mua hàng, với tâm lý gì lại muốn đuổi cùng gϊếŧ tận với CL?"
"Theo lý bình thường thì chỉ cần giảng hòa và bồi thường không đến mức phải kiện... lẽ nào, ở phía sau có người?"
"Cậu phán đoán tốt đấy. Lần này đã trực tiếp giở thủ đoạn nhưng lại không muốn ra mặt đối đầu, chỉ là muốn mượn dao gϊếŧ người."
"Anh có dự đoán là do ai không?"
"Chuyện CL bị một vài thế lực coi là vướng mắt đã trở thành chuyện thường ở huyện. Trước mắt chỉ có thể khoanh vùng."
Từ Bạch Vũ lập tức nghĩ đến một nơi.
"Thành phố H?"
"Chính xác. Chỉ duy có thị trường nơi này là CL không thể hoạt động, có lẽ thế lực ở đoa muốn một lần đánh sập tập đoàn. Phía bên người bị ngộ độc kia chắc sẽ sớm gửi đến tối hậu thư."
"Nhưng sản phẩm của chúng ta sau khi bên bộ y tế quốc gia kiểm duyệt xong thì mọi thứ sẽ sáng tỏ."
Cố Dục Thiên lắc đầu, nét mặt trầm xuống.
"Hạn sử dụng trên sản phẩm là hai tuần, nên dù kiểm duyệt xong cũng chỉ có thể đem đi tiêu hủy, số tiền đầu tư cho số hàng đó cũng đều không cánh mà bay."
Quả thực vụ lần này chính là đại nạn, một phía từ tiền bạc, một phía từ danh tiếng tập đoàn và những con hổ đói ở thành phố H đang đếm từng giây để cấu xé CL.
20h30.
"Vũ, cậu tan làm được rồi."
"Tôi muốn ở lại chút nữa."
Nhìn bạn nhỏ cứng đầu, Cố Dục Thiên trầm ngâm bày cách dụ cậu về.
"Cậu ở đây cả một ngày, không tính về tắm?"
Hắn tiến gần nâng cổ áo cậu lên gửi.
"Ở đây cũng có phòng tắm riêng, nhưng không có đồ của cậu. Tính sao? Hay là cậu muốn mặc đồ của tôi?"
Từ Bạch Vũ đỏ mặt đến bốc khói, lùi lùi về phía sau. _ "Tôi về!!"
Hiệu quả ngoài mong đợi.
"Mà bây giờ cũng là 9h đêm. Không thấy cậu về thì em trai cậu sẽ rất lo."
Từ Bạch Vũ lúc này mới chợt nhớ ra, vì mải mê công việc nên quên mất chuyện quan trọng: Từ Vũ Niên còn đang sốt nằm ở nhà.
"Tiểu Niên đang sốt... nhưng mẹ em ấy cũng vừa về nên chắc không sao."
"Như vậy đi. Tôi chở cậu về, ghé nhà thăm em cậu sau đó quay lại làm việc."
"Ù, nghe thấy vợ ốm phát là đòi đi thăm liền."_ "Được, đi thôi~"
Kết thúc chương 28.