Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phản Diện Bị Buộc Nhầm Tơ Hồng Rồi

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn phản ứng của Trần Diệc Hinh và Triệu Thư, hẳn là giữa Trần Diệc Hinh và Vạn Chiêu phải có quá khứ nào đó, sao Vạn Chiêu lại không nhớ gì nhỉ?

Phương Thanh Trì thật ra cũng hơi bối rối. Nếu giữa Vạn Chiêu và cô ta thật sự có tình xưa nghĩa cũ, chẳng phải mình xen vào chuyện này sẽ gây cản trở cho Phương Dĩ trên con đường theo đuổi vợ sao?

Nhưng giờ thì tốt rồi, Vạn Chiêu thậm chí còn chẳng nhớ gì, khiến cho nỗi bực bội vì tự gây rắc rối của Phương Thanh Trì cũng giảm đi phần nào.

Hắn chọc nhẹ vào sau đầu Vạn Chiêu: "Nói năng kiểu gì vậy?"

Vạn Chiêu khẽ cử động ngón tay, cố nhịn không đánh vào tay hắn, dù sao hắn vẫn là ông chủ hiện tại.

Trần Diệc Hinh xoay nhẹ ngón tay quanh gấu áo của đứa bé, rồi lên tiếng: "Vạn Chiêu không nhớ tôi là điều bình thường, vốn dĩ là Triệu Thư nghĩ quá nhiều mà thôi."

Giọng cô rất nhỏ, Phương Thanh Trì và Vạn Chiêu đều phải lắng tai nghe mới nghe được.

Tuy nhiên, dáng vẻ của Vạn Chiêu khi lái xe trông như chẳng để tâm lắng nghe gì cả.

Từ lời kể chậm rãi của Trần Diệc Hinh kết hợp với những gì hắn biết về tình huống trước đó, Phương Thanh Trì cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.

Thì ra trước đây Trần Diệc Hinh thầm yêu Vạn Chiêu, còn Triệu Thư thì lại thầm yêu Trần Diệc Hinh, và Phương Dĩ thì công khai thích Vạn Chiêu.

Mối quan hệ tay ba rối rắm này bị phá vỡ bởi một bức thư tình của Trần Diệc Hinh gửi cho Vạn Chiêu. Bức thư tình đó đã khiến cả Phương Dĩ và Triệu Thư ghen tị. Thế là Triệu Thư chặn bức thư, mang đến cho Phương Dĩ, rồi đổi lại một lá thư từ chối của Vạn Chiêu, nói dối rằng đó là thư từ chối Trần Diệc Hinh.

Trong lúc Trần Diệc Hinh đau khổ vì "thất tình," Triệu Thư đã lợi dụng cơ hội này để chen vào.

Những năm qua, Triệu Thư luôn tìm cách thao túng tinh thần Trần Diệc Hinh. Sau khi tốt nghiệp, hai người kết hôn. Trần Diệc Hinh không những phải chịu đựng bạo hành gia đình từ Triệu Thư mà còn bị trầm cảm sau khi sinh con. Cuối cùng, cô không thể chịu đựng nổi nữa, định ôm con nhảy cầu tự vẫn để thoát khỏi bể khổ của cuộc đời.

Chữ "thảm" cũng khó mà diễn tả hết.

Bấy nhiêu năm mà cô ấy vẫn chưa ly hôn, chỉ vì Triệu Thư xen vào nên chuyện này không thể dễ dàng nghe theo ý cô ấy.

Vì vậy, Phương Thanh Trì lại thêm một khoản từ thiện vào danh sách, dành cho bác sĩ tâm lý. Dù sao hôm nay Trần Diệc Hinh cũng đã chịu ra ngoài cùng họ, xem như là một bước tiến đầu tiên.

"Xin lỗi."

Phương Thanh Trì đột nhiên nghe thấy Vạn Chiêu nói.

Thì ra Vạn Chiêu vẫn đang nghe từ đầu, vừa rồi còn không nhìn lấy một cái, khiến hắn tưởng rằng cậu chẳng quan tâm gì.

Trần Diệc Hinh ngẩng đầu lên: "Không phải, không liên quan gì đến cậu."

Vạn Chiêu không nói gì thêm.

Giờ đây, việc Trần Diệc Hinh coi Vạn Chiêu như chiếc phao cứu sinh cho thấy cô ấy vẫn còn vương vấn chuyện xưa.

Khi con người gặp khó khăn, họ luôn tự hỏi nếu chuyện kia không xảy ra thì sẽ như thế nào. Nếu lúc đó cô ấy hỏi Vạn Chiêu, và Vạn Chiêu chấp nhận cô ấy, thì cuộc đời cô sẽ không như bây giờ.

Triệu Thư từng nói rằng đi theo Vạn Chiêu sẽ khổ, nhưng đi theo Triệu Thư thì đúng là địa ngục.

Dù trong lòng Trần Diệc Hinh biết rõ rằng lúc đó Vạn Chiêu cũng chưa chắc đã chấp nhận mình, nhưng để thoát khỏi khổ đau hiện tại, cô vẫn cố ý lờ đi những vết nứt trên sợi dây tinh thần của mình. Con người sống là nhờ vào những hy vọng mong manh như vậy.

Sự im lặng của Vạn Chiêu lúc này đã cho cô ấy khoảng trống để thở.

Phương Thanh Trì cũng không ngờ, Vạn Chiêu nhìn ngốc nghếch thế mà lại suy nghĩ tinh tế đến vậy.

Khi đến khách sạn, hai người nhìn Trần Diệc Hinh bế con vào trong.

Vạn Chiêu nói: "Tôi đưa anh về."

Phương Thanh Trì đáp: "Không cần đâu, chỗ này xa quá, về nhà thì muộn lắm."

Vạn Chiêu khẽ "ừ" một tiếng, biết rằng hắn định ở lại khách sạn này: "Vậy tôi về trước."

Thấy Phương Thanh Trì không đáp, Vạn Chiêu quay lưng rời đi.

Đi được hai mươi mét, Vạn Chiêu ngạc nhiên khi lại nghe thấy giọng Phương Thanh Trì: "Sao không lái xe?"

Phương Thanh Trì vẫn chưa vào khách sạn.

Bình thường, xe này đều do Vạn Chiêu lái. Cậu đi đâu, xe theo đó, để tiện cho việc đón đưa Phương Thanh Trì đi gặp gỡ hay bàn công việc.

Theo lý mà nói, Vạn Chiêu lẽ ra nên lái xe về nhà.

Vạn Chiêu mím môi: "Nhà tôi ở ngay gần đây, không xa lắm."

Phương Thanh Trì suy nghĩ một lúc: "Tối nay tôi qua nhà cậu ở nhé."

Vạn Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Phương Thanh Trì hiếm khi cười thoáng qua: "Triệu Thư là người nhỏ mọn, hôm nay tôi đưa Trần Diệc Hinh đi và còn ở chung khách sạn với cô ấy, hắn mà ghi thù thì sao."

Phương Thanh Trì hơi có chút toan tính, chủ yếu là muốn xác định địa chỉ nhà của Vạn Chiêu, để phòng khi giúp Phương Dĩ theo đuổi vợ mà không tìm thấy cậu ta, chẳng phải sẽ thất bại sao.

Vạn Chiêu mím môi, không phản bác lý do vô lý ấy, sau một chút do dự, cậu nói: "Thật ra cũng không gần lắm, phải ba cây số."

Phương Thanh Trì khựng lại: "Vậy sao không lái xe?"

"Sợ trầy xước."

"Lái xe đi thôi." Phương Thanh Trì nói.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng mãi đến khi thực sự vào con hẻm đó, Phương Thanh Trì mới hiểu Vạn Chiêu nói "sợ trầy xước" là có ý gì.

Lối vào hẹp, đường thì lồi lõm, tường đầy những tờ quảng cáo nhỏ lẻ dán lung tung, bên cạnh là những hình vẽ graffiti đủ màu được vẽ bằng sơn và phấn.

Thật hỗn độn.

Không ngờ trong một thành phố rực rỡ, hào nhoáng lại có một góc đổ nát, mục ruỗng như thế này. Phương Thanh Trì cũng không hiểu nổi Vạn Chiêu đã tìm được nơi này để thuê nhà từ đâu.

Suốt đường đi, Vạn Chiêu luôn căng thẳng. Dù Phương Thanh Trì đã nói rằng nếu xe có hỏng hóc gì hắn cũng không bắt cậu phải bồi thường, nhưng Vạn Chiêu vẫn không hề thư giãn. Lạ một điều là từ đầu đến cuối, Vạn Chiêu không liếc nhìn Phương Thanh Trì lấy một lần.

Thậm chí khi đến nơi, Phương Thanh Trì đã xuống xe, nhưng Vạn Chiêu vẫn giữ vẻ căng thẳng không hề thay đổi.

Bước lên cầu thang đất bụi bẩn, Phương Thanh Trì có thể nghe rõ tiếng giày da của mình vang vọng trong hành lang trống trải. Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, bóng của Vạn Chiêu đổ dài lên người hắn. Ngoài ra, cả hai không nói thêm lời nào.

Khi tới trước cửa, Vạn Chiêu lục tìm chìa khóa, loay hoay với ổ khóa đến nửa phút mới mở được cửa.

Phương Thanh Trì "chậc" một tiếng.

Vạn Chiêu bỗng nhiên căng người lại.

Phương Thanh Trì nói: "Ngày nào về nhà cậu cũng thấy mở cửa bất tiện thế à?"

Vạn Chiêu đáp: "Thật ngại quá." cánh cửa kèm theo một tiếng kêu kẽo kẹt mở ra.

Qua khóe mắt, Vạn Chiêu nhìn thấy Phương Thanh Trì đã bước vào trong nhà, rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Thú thật, cậu cảm thấy không thoải mái chút nào. Một người như Phương Thanh Trì, nhìn qua đã biết là được nuôi dưỡng trong nhung lụa, da trắng như ngọc, đôi mắt sáng như pha lê, cả người toát lên sự cao quý.

Dù Vạn Chiêu không cảm thấy Phương Thanh Trì quá xuất sắc, thậm chí còn nghĩ rằng tính cách của hắn rất khó chịu và có chút khó hiểu, nhưng một người như vậy bước vào cái không gian tồi tàn, lụp xụp của cậu chẳng khác nào viên ngọc rơi vào vũng bùn, khiến người nhìn thấy khó chịu vô cùng.

Hơn nữa, Vạn Chiêu lo lắng rằng nếu Phương Thanh Trì tỏ ra ghét bỏ nơi này, cậu sẽ mất hết cả lòng tự tôn và sự bình tĩnh, phải chịu đựng sự xấu hổ một cách đau đớn.

May thay, Phương Thanh Trì không nói những câu kiểu như "Nơi này là cái ổ rách nát gì vậy."

Vạn Chiêu mời hắn ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì đi chuẩn bị bộ chăn ga gối mới. Phương Thanh Trì cũng đồng ý.

Sau đó, Vạn Chiêu nhìn thấy Phương Thanh Trì ngó nhìn về phía ban công trong căn phòng bé tí mà có thể nhìn thấy mọi thứ chỉ trong một cái liếc mắt.

Đột nhiên, Vạn Chiêu nhớ ra điều gì đó và lao nhanh ra ngoài để giật lấy chiếc qυầи ɭóŧ đỏ đang bay phấp phới trên ban công.

Phương Thanh Trì bật cười: "Cậu đang trong năm tuổi hạn à?"

Vạn Chiêu ngượng ngùng đỏ cả cổ, lí nhí đáp: "Ừm."

Phương Thanh Trì "chậc" một tiếng: "Không ngờ, cậu lại nhỏ hơn tôi đến sáu tuổi đấy."

Lúc này Vạn Chiêu mới nhớ ra năm nay là năm gì, rồi lập tức không thèm để ý đến Phương Thanh Trì nữa, im lặng quay lại làm việc của mình.

Phương Thanh Trì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Vạn Chiêu: ……
« Chương TrướcChương Tiếp »