Chương 47

"Em, em sợ." Quả bí nhỏ lanh lợi vừa rồi, dựa vào vai mẹ, thút tha thút thít nhìn Thẩm Trường An, "Đây là người xấu, hung dữ quá."

"Ừm, đây là một người rất xấu xa, cho nên tụi anh rất cần các phù thủy nhỏ hợp sức với nhau đánh bại hắn ta." Thẩm Trường An không để ý đến những người lớn đang cãi cọ ầm ĩ kia, nói với một vài đứa trẻ đang khóc không ngừng, "Chỉ cần các em vung đũa phép, sau đó nói với hắn, bó tay chịu trói đi, người bí đỏ xấu xa, thì hắn sẽ không thể ra ngoài làm chuyện xấu nữa."

"Thật, thật ạ?" Quả bí nhỏ nắm đũa phép, có chút háo hức muốn thử.

"Đương nhiên rồi." Thẩm Trường An đè tên gây rối xuống đất, không cho hắn ta có cơ hội đứng dậy, "Nhanh lên, các phù thủy nhỏ, dũng sĩ cần sự giúp đỡ của các em."

Những người lớn có mặt ở đây dần dần phản ứng lại, cách hóa trang của người gây rối này, ngay cả người lớn bọn họ nhìn mà cũng có bóng đen tâm lý, thì đừng nói đến những đứa trẻ ở gần đây. Hành động của người này, có phải là đang muốn xóa bỏ bóng đen tâm lý cho bọn nhỏ không?

Quả nhiên, có một vài đứa trẻ can đảm đã vung đũa thần chỉ vào quỷ dịch bệnh nói: "Biến biến biến, biến bí đỏ, bó tay chịu trói đi, người bí đỏ xấu xa!"

"Tốt lắm, cảm ơn sự giúp đỡ của các phù thủy nhỏ. Trái bí hư này đã bị dũng sĩ là anh bắt lấy rồi, bây giờ anh sẽ giao trái bí hư này cho chú cảnh sát." Thẩm Trường An quay đầu lại hỏi những người lớn xung quanh,, "Ai có dây thừng, để tôi trói tay hắn lại trước, tránh cho hắn lại ném đồ lung tung, gây ra thêm nhiều chuyện phiền phức hơn."

"Ở đây, ở đây." Một chủ siêu thị chen vào đám đông, lấy ra một sợi dây thừng dài, "Có đủ không, không đủ thì tôi sẽ lấy thêm vài sợi cho cậu."

"Đủ rồi đủ rồi, chúng ta muốn trói người, chứ đâu phải buộc bánh chưng đâu." Thẩm Trường An nhận lấy dây thừng, nhanh nhẹn trói quỷ dịch bệnh lại.

"Này, chàng trai, cậu là người biết võ đúng không, cái động tác trói heo này còn giỏi hơn là người gϊếŧ heo ở quê chúng tôi nữa."

Quỷ dịch bệnh nghe thấy vậy, cảm thấy vô cùng tức giận, những con người ngu dốt ti tiện này, thế mà lại lấy loài heo thấp hèn để hình dung hắn ta? Hắn ta muốn ngẩng đầu nhìn xem người nói chuyện là ai, nhưng mà đầu vừa nâng lên được một chút, đã bị Thẩm Trường An tát một cái rồi ấn xuống.

"Thành thật một chút, đừng có nhìn đông nhìn tây!" Thẩm Trường An trói tay cùng với cơ thể của quỷ dịch bệnh lại với nhau, sau đó nói với những người đang hóng hớt xung quanh, "Mọi người nhường đường một chút, để tôi đưa người này tới chỗ có ít người, tránh việc làm cho những bạn nhỏ khác sợ hãi."

Mọi người thấy cậu đang đeo thẻ công tác giữ gìn trật tự công cộng, nên cũng không có ý kiến gì đối với cách làm này của cậu, hơn nữa người này thật sự là quá gớm ghiếc, cho dù phần lớn bọn họ đều có tâm tư hóng hớt, thì cũng bị dáng vẻ gớm ghiếc của đối phương đánh lui, vì vậy họ đồng loạt tỏ vẻ muốn cậu nhanh chóng giao người này cho cảnh sát.

Lúc này, chủ siêu thị lại cầm một bao da rắn lớn đi đến, sau đó ông trùm cái bao da rắn này lên người quỷ dịch bệnh, nó lập tức che khuất hơn phân nửa cơ thể của quỷ dịch bệnh.

Thứ khó coi như vậy, che lại thì tốt hơn.

Quỷ dịch bệnh!

Hắn ta là quỷ dịch bệnh!

Quỷ dịch bệnh khiến cho vô số người nghe tiếng là sợ vỡ mật, đây không nên là đãi ngộ dành cho hắn ta, hẳn là những người này không biết được thực lực của hắn ta. Từ việc diễu võ dương oai khi vừa mới ra đời, cho đến bị loài người chế giễu, vây xem, coi thường, rồi đến khi bị con người đánh ngã xuống đất, quỷ dịch bệnh chỉ mới ba ngày tuổi, đã phải trải qua sự thăng trầm của quỷ sinh, chua ngọt đắng cay đủ cả.

Khoảnh khắc hắn ta bị bao da rắn dơ hầy đó trùm lấy, hắn ta nổi khùng rồi, năm thức sáu cảm của hắn ta điên cuồng hấp thu những cảm xúc xấu xa đáng ghê tởm trên thế giới con người, hắn ta muốn cả thế giới này bị bao phủ bởi bệnh tật và đau khổ.

Nhưng mà, ngay khi hắn ta đang chuẩn bị phát lực, thì đột nhiên bị người vỗ mạnh vào sau lưng một cái, cái vỗ lưng này mang theo rất nhiều điềm lành, nhưng nó lại có thể làm cho năm thức sáu cảm của hắn ta trở nên chấn động, bất an, ngay cả cơ thể cũng bị ảnh hưởng.

Đây là người vừa rồi đã đánh hắn ta đến mức hắn ta không có sức để đánh trả!

Quỷ dịch bệnh cảm thấy, trên cơ thể người này không chỉ có công đức cùng với điềm lành, mà phía sau còn có một sức mạnh vừa thần bí vừa đáng sợ, loại sức mạnh này như là một vực sâu không đáy, chỉ cần hắn ta dám có hành động làm hại người này, thì ngay lập tức sẽ bị nguồn sức mạnh này nuốt chửng và tan biến giữa trời đất.

Cao Thục Quyên thấy Thẩm Trường An kéo quỷ dịch bệnh rời đi, bà vươn tay ngăn cản Trần Phán Phán cùng với Đinh Dương đang muốn đi theo: "Ở đây vừa mới xảy ra chuyện, hai đứa ở lại đây liên lạc với cảnh sát tuần tra, dì sẽ đi qua đó xem xem."

Thừa dịp mọi người không chú ý tới mình, Cao Thục Quyên lấy ra hai lá bùa dọn dẹp uế khí vứt lên không trung, lá bùa tự bay lên dù không có gió và xua tan làn khói màu xanh trong không khí.

Sau khi lá bùa hết linh khí, nó rớt xuống mặt đất, Cao Thục Quyên đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy một đứa trẻ ba bốn tuổi hai mắt sáng quắc nhìn bà.

Cao Thục Quyên: "......"

Đứa trẻ khom lưng nhặt lá bùa lên, đôi chân ngắn ngủn chạy từng bước nhỏ ném lá bùa vào thùng rác, đôi mắt nhỏ đầy vẻ xem thường đối hành vi không có ý thức của người lớn.

Cao Thục Quyên che mặt rời đi, khi tìm được Thẩm Trường An, thì cậu đã trói quỷ dịch bệnh vào một gốc cây, còn bản thân cậu thì ngồi xổm bên cạnh chơi điện thoại, dưới chân còn có một chai nước khoáng đã dùng một nửa.

"Trường An, cháu tránh xa thứ này...... Một chút." Cao Thục Quyên hận không thể lấy ra mấy trăm lá bùa ngay tại chỗ, sau đó dán cả cơ thể quỷ dịch bệnh.

"Không sao đâu, cảnh sát sẽ tới ngay thôi." Vừa rồi cậu đã dùng nước khoáng rửa tay sạch sẽ rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy trong tay hơi khó chịu, nghĩ rằng Cao Thục Quyên đang cảm thấy gớm vì cách hoá trang của người này, vì vậy liền nói với bà: "Dì Quyên, chỗ này có cháu canh là được rồi."

Cao Thục Quyên muốn nói lại thôi, bà nhìn Thẩm Trường An, rồi lại nhìn quỷ dịch bệnh xoắn đến xoắn đi nhưng không có cách nào trốn thoát được, trong lòng như đang có sóng to gió lớn.

Đôi khi quỷ dịch bệnh còn được gọi là thần dịch bệnh, bởi vì nó không chỉ mang đến sự chết chóc cùng với bệnh tật, mà nó còn có thể đến và đi không một dấu vết, hiện thân trong vô hình. Nhưng mà, quỷ dịch bệnh bị Thẩm Trường An bắt lại này, không chỉ không có cách nào biến hình, thậm chí còn không thể chạy trốn.

Ngay lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Trường An, Cao Thục Quyên đã choáng váng trước ánh sáng vàng của công đức vây quanh cậu. Ngay cả khi một người đã làm việc thiện từ ngày mới sinh ra, thì cũng không thể tích lũy được nhiều công đức như vậy.