Chương 45

"Tối nay tôi không về được."

"Không phải hẹn người ta đi ăn cơm, tại tối nay phải tăng ca, tới khuya mới về được."

"Đừng đợi tôi, đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ một tiếng nhớ phải một uống ly sữa bò đấy."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Trường An thấy dì Quyên ngồi ở đối diện cười như không cười nhìn mình, hơi thắc mắc: "Dì Quyên, ánh mắt này của dì có ý gì vậy?"

"Dì còn tưởng rằng cháu còn trẻ chưa có bạn gái, nhưng không ngờ trong nhà đã có người chờ cháu trở về từ lâu rồi, thanh niên bây giờ thật là khó lường nha." Cao Thục Quyên dựng ngón tay cái với cậu, "Liên hoan lần sau phải mang theo bạn gái đấy, để con bé ở nhà một mình chờ cháu về không tốt đâu."

Thẩm Trường An sửng sờ một hồi lâu mới phản ứng lại, dở khóc dở cười nói: "Dì Quyên, dì hiểu lầm rồi, mấy ngày gần đây cháu ở nhà bạn, vốn dĩ cháu đã hẹn là tối nay sẽ ăn cơm với anh ấy, mà không ngờ tối nay phải tăng ca, nên cháu phải nói với anh ấy trước một tiếng."

"Bạn bè?"

"Đúng vậy, bạn." Thẩm Trường An đổ một ít dấm vào bát mì, "Nhưng sau này có liên hoan, nếu anh ấy muốn tới, thì cháu sẽ đưa anh ấy theo."

Nghĩ đến căn nhà trống trải của Đạo Niên, Thẩm Trường An luôn có chút lo lắng và muốn làm mọi thứ để Đạo Niên tìm được một một ít niềm vui trong cuộc sống.

"Thì ra là như vậy." Cao Thục Quyên cười áy náy nói, "Xin lỗi, là dì hiểu lầm."

"Không sao, dì cũng là do quan tâm cháu thôi." Thẩm Trường An ăn mì, mì ở tiệm mì ven đường này mùi vị rất bình thường, nhưng cậu thực sự đang rất đói, cho nên đã sạch bát mì này.

Khi đi ra quán mì, Cao Thục Quyên hỏi: "Hôm nay dì tới đi làm, phát hiện cái cây trong sân càng ngày càng rụng nhiều lá, nghe Phán Phán nói, hình như cái cây đó đang bị bệnh gì đúng không?"

Nghe dì Quyên nói đến cái này, Thẩm Trường An có chút chột dạ, sao cậu có thể nói cho dì Quyên rằng, cái cây cổ thụ đã sống hàng trăm năm này do bị tay của cậu vỗ mấy cái mới biến thành như vậy chứ, mà cho dù cậu nói như vậy, thì chỉ sợ người khác cũng sẽ không tin.

Cậu sờ sờ mũi: "Có thể là vậy á, hơn nữa mùa thu vốn dĩ rất dễ rụng lá nên trông nó mới nghiêm trọng hơn một chút, có lẽ đến đầu xuân năm sau nó sẽ từ từ trở lại bình thường thôi."

"Cháu nói có lý." Cao Thục Quyên cụp mi xuống, bà ở bên này quan sát nửa năm, phát hiện tu vi của cái cây này rất cao thâm, thậm chí còn có thể biến thành hình người, vì vậy mặc dù bà phát hiện cái cây này giam giữ một hồn một phách của người sống, cũng không dám tùy tiện ra tay. Ngay khi bà thăm dò ra thói quen của cái cây này, chuẩn bị mời đồng nghiệp giúp đỡ cứu một hồn một phách kia ra, liền phát hiện linh hồn của người sống bị giấu trong cái cây này biến mất rồi.

Bà cho rằng linh hồn đã bị cái cây này nuốt chửng, nhưng ai ngờ ngày hôm sau liền truyền ra tin tức nói thần trí của Tôn Giá đã khôi phục bình thường. Lúc ấy bà đã từng hoài nghi, liệu có phải Thẩm Trường An đã ra tay cứu linh hồn này ra hay không, bởi vì có rất nhiều yêu quỷ tu hành bằng con đường đứng đắn không dám trêu chọc những người có công đức thâm hậu này.

Nhưng rất nhanh sau đó bà đã phát hiện, Thẩm Trường An cũng không tin vào những câu chuyện về quỷ thần, điều đó cho thấy rằng cậu cũng không biết dưới tòa nhà văn phòng có một con yêu quái và cũng không biết cách hàng yêu phục ma. Một khi đã như vậy, thì sao cậu có thể mang linh hồn của Tôn Giá ra ngoài từ trong tay thụ yêu được chứ?

Cho nên, đến tột cùng là vị cao thủ nào đã làm chuyện tốt mà không xuất hiện và cũng không để lại tên vậy?

Nếu có thể thì vị cao thủ này có thể làm chuyện tốt thêm một lần nữa không, ví dụ như là tiêu diệt quỷ dịch bệnh ấy?

Đi theo xe buýt cả một ngày, Thẩm Trường An đầu nặng chân nhẹ cùng với Cao Thục Quyên chạy tới quảng trường tập hợp, cậu nhìn thấy có rất nhiều cửa hàng xung quanh quảng trường đang làm hoạt động khuyến mãi trong ngày hội Halloween, lắc đầu: "Những người bán hàng này đúng thật là rất muốn 365 ngày, ngày nào cũng là lễ hội."

"Dù sao thì người bán vui vẻ, người tiêu dùng cũng vui vẻ là được." Cao Thục Quyên thấy sắc mặt của Thẩm Trường An hơi tái nhợt, "Trường An, nếu cháu mệt thì chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một lát đi?"

"Cháu không sao, chỉ là ngồi xe lâu quá nên đầu óc có hơi choáng váng." Thẩm Trường An xoa xoa huyệt thái dương, "Một tháng sắp tới, cháu thật sự không muốn chen chúc trên giao thông công cộng nữa đâu."

Trên quảng trường, có một số đứa trẻ được phụ huynh hóa trang thành phù thủy nhỏ, múa may đũa phép chạy tới chạy lui, giống như từng quả bí lùn đang di chuyển, trông rất đáng yêu.

Thẩm Trường An mới vừa đi hai bước, một đứa bé mập mạp đột nhiên vươn đũa phép ra, chỉ vào Thẩm Trường An: "Biến thành bí đỏ."

"A, tôi biến thành bí đỏ rồi!" Thẩm Trường An phối hợp ngồi xổm xuống, sau đó giơ hai tay lên giả bộ nó là lá của bí đỏ. "Vị pháp sư vĩ đại này, xin hỏi đến khi nào thì ngài sẽ biến tôi trở lại thành người vậy?"

Đứa bé mập mạp cười rộ lên, chắp đôi tay nhỏ ra sau người, đi quanh Thẩm Trường An một vòng: "Được rồi, thấy anh tội nghiệp như vậy, em sẽ biến anh trở lại thành người."

"Cảm ơn pháp sư vĩ đại." Thẩm Trường An đứng lên, thấy ba mẹ của đứa bé mập mạp này muốn lại đây nói lời cảm ơn với cậu, cậu vươn tay vẫy vẫy, ra hiệu bọn họ không cần phải lại đây, rồi sau đó xoay người đi đến trung tâm quảng trường.

Ở giữa quảng trường, không biết là doanh nghiệp nào đang làm chương trình khuyến mãi, bọn họ mời một số nghệ sĩ dân gian đứng trên đó vừa hát vừa múa, xung quanh chật ních người đang xem náo nhiệt, trong số những người xem này, có một số người hóa trang thành động vật, có số người thì lại hóa trang thành Nhϊếp Tiểu Thiến, còn có người giả thành Trư Bát Giới, bị rất nhiều trẻ em sờ bụng.

Cho nên là mặc kệ ngày hội nào truyền vào trong nước, đều có thể bị người trong nước làm ra điểm thú vị riêng.

Vất vả lắm mới tìm được nhóm người Đinh Dương ở trong đám người ầm ĩ, Thẩm Trường An thấy sắc mặt của Đinh Dương trắng bệch, dáng vẻ như bị tàn phá nghiêm trọng: "Anh bị sao vậy?"

"Say xe." Trần Phán Phán nói với vẻ bất lực, "Được hành khách ở trên xe quan tâm suốt một buổi chiều, còn có một cụ ông 70 tuổi nhường chỗ ngồi cho anh ấy nữa."

"Ngày thường tôi cũng không có bị như vậy, chỉ là hồi chiều đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, có thể là bị cảm rồi." Vì chứng minh mình không phải là một con gà yếu ớt với sức chiến đấu chỉ có năm, Đinh Dương nhanh chóng nói, "Tôi còn không cảm thấy chóng mặt khi ngồi trên chiếc xa bay do Trường An lái, chứ đừng nói đến xe buýt."

"Xe bay, xe bay gì cơ?" Thẩm Trường An nhìn Đinh Dương bằng vẻ mặt vô tội, "Tôi không biết a."

Đinh Dương: "......"

Thẩm Trường An, không ngờ cậu lại là người như vậy.

Đèn nê ông sáng rực, mọi người đi tuần tra cả một ngày, ai cũng cảm thấy có chút mệt mỏi mà ngồi thành hàng bên cạnh bồn hoa, nhìn đám người ồn ào xung quanh, tất cả đều cảm thấy không muốn nhúc nhích một xíu nào.

Chỉ muốn về nhà tắm rửa, rồi sau đó thì ngủ một giấc thật ngon.