Chương 27

Phản ứng đầu tiên của Diêu Hoài Lâm là người phụ trách khu du lịch này đang nói dối, nhưng hắn cẩn thận quan sát nét mặt của người phụ trách khu du lịch và biết anh ta đang nói thật, trừ phi đối phương có kỹ năng diễn xuất cấp bậc ảnh đế.

Người phụ trách lo lắng Diêu Hoài Lâm không tin những gì mình nói, vội vàng giải thích nói: "Nếu không tin, cậu có thể kiểm tra trên sổ tay quảng cáo du lịch, trên bản đồ hướng dẫn du lịch của chúng tôi, trước nay không có khu nghỉ dưỡng trên núi này."

Diêu Hoài Lâm mở sổ quảng cáo khu du lịch ra, bên trong thật sự không có bảng chỉ đường nào liên quan đến khu nghỉ dưỡng kia, nhân viên kỹ thuật đồn cảnh sát đã kiểm tra sơ đồ vệ tinh, trên đó cũng không có sự tồn tại của khu nghỉ dưỡng này.

Khu nghỉ dưỡng này ẩn mình trong màn sương mù dày đặc, nó giống như là một con quái vật đột nhiên xuất hiện, điều kỳ lạ hơn nữa là bên trong còn có nhiều bộ xương người đến như vậy.

Sau khi người phụ trách khu du lịch trở về, Diêu Hoài Lâm uống vào mấy ngụm trà đặc, rồi lấy video an ninh trong khu du lịch ra nhìn.

Sau đó hắn phát hiện, sáng nay do trời có sương mù cho nên khu du lịch đã đóng cửa, vì thế ở cửa rất vắng vẻ. Khoảng 8 giờ 40 phút, một chiếc xe màu đen chạy vào phạm vi khu du lịch, một người thanh niên bước xuống xe, nhanh chóng đi đến phòng bán vé.

"Thẩm Trường An......"

Diêu Hoài Lâm mở lên camera theo dõi trong phòng soát vé, phát hiện bên trong không có một bóng người, nhưng Thẩm Trường An lại nói chuyện với phòng bán vé vắng vẻ này, sau đó cầm lấy mấy tấm vé cùng với sổ quảng cáo du lịch rời đi.

Sau đó, cánh cổng của khu du lịch chậm rãi mở ra, để chiếc xe mà Thẩm Trường An đang ngồi tiến vào trong khu du lịch, chiếc xe màu đen này cũng nhanh chóng biến mất trong màn sương dày đặc.

Người cảnh sát xem video giám sát cùng với Diêu Hoài Lâm, lạnh hết sống lưng, hắn nhanh chóng cầm lấy mũ cảnh sát đội lên, mong ánh sáng của quốc huy có thể bảo vệ hắn khỏi sự tà ác.

"Anh Diêu, người này...... Vẫn chưa biết hắn gặp ma vào ban ngày đi?" Cảnh sát rùng mình một cái, "Những người chúng ta bắt về hôm nay, đến tột cùng là người hay là......"

Đang nói, cửa văn phòng bị gõ vang, đội trưởng Lý cùng với hai đồng nghiệp mang theo một vài người lạ đi vào.

"Đây là đồng nghiệp bên bộ phận an ninh, vụ án hôm nay sẽ giao cho bọn họ xử lý." Đội trưởng Lý liếc nhìn video giám sát đang phát trên màn hình máy tính, đưa tay tắt máy tính, rồi xoay người nói với mấy người lạ này, "Vất vả cho các vị rồi."

"Nên mà." Tuy người của bộ phận an ninh có thái độ rất ôn hòa, nhưng hành động thì lại rất nhanh, bọn họ lấy đi mọi thứ có liên quan đến vụ án này, bao gồm cả cái máy tính đang chiếu video giám sát kia.

Cùng đội trưởng Lý tiễn đi đồng nghiệp bộ phận an ninh, đầu óc đang mệt rã rời của Diêu Hoài Lâm có chút trống rỗng, hắn ngơ ngác đi theo đội trưởng Lý đến phòng làm việc của đội trưởng: "Đội trưởng Lý, đây có được tính là Thẩm Trường An đã gặp ma vào ban ngày không?"

"Vụ án đã được giao cho bộ phận cấp cao hơn, trước khi vụ án này được điều tra rõ ràng, chúng ta không được tùy tiện thảo luận về nó." Đội trưởng Lý già rồi và cũng đã trải qua rất nhiều vụ án khác nhau, biết cái gì có thể nói, cái gì không thích hợp để thảo luận, "Gần đây cậu đã quá vất vả rồi, tối nay về nhà nghỉ ngơi sớm đi."

"Xem xong đoạn video đó, sao tôi còn ngủ được nữa chứ." Diêu Hoài Lâm xoa mặt, ngồi xuống ghế không chút hình tượng, "Không ngờ Thẩm Trường An mạnh mẽ như vậy, gặp quỷ không những không bị xui, mà còn có thể cứu người, nếu loại tình tiết này mà được quay thành phim, thì sẽ bị người xem đánh giá kém đi?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi, phim điện ảnh nước ta làm gì có phim ma." Đội trưởng Lý vỗ vỗ vai của hắn, "Được rồi a, tan làm."