Chương 15: Họ của tôi không phải là Trương

"Tuy rằng Thành phố Ngô Minh chỉ là một thành phố nhỏ không nổi tiếng, nhưng nơi này có một con đường nối liền hai cõi âm dương, cứ cách bảy ngày, sẽ có một chiếc xe có thể vượt qua âm dương xuất hiện ở giờ Tý. Trước kia là xe ngựa, nhưng bây giờ vì để đáp lại tiếng gọi của thời đại mà xe ngựa đã đổi thành xe buýt." Trương đại gia ngồi dưới biển báo xe buýt, "Một số người có bát tự(*) tương đối yếu, vì vậy ở thời điểm nào đó có thể nhìn thấy chiếc xe này, thậm chí còn không cẩn thận đi lên xe, vì vậy ở một số thành phố đã lan truyền câu chuyện về chuyến xe buýt cuối cùng."

Trên con đường hoang tàn vắng vẻ, Thẩm Trường An cầm lấy áo khoác khoác cho Trương đại gia, rồi lấy ra một chai thuốc đuổi muỗi xịt xung quanh, trời đã sang thu rồi, sao lại còn nhiều muỗi như vậy chứ?

"Cậu đang làm gì vậy?" Ngửi thấy mùi thuốc đuổi muỗi, Trương đại gia xị mặt, "Chút nữa khi xe tới, cậu đừng lên xe, nếu có người vẫy tay với cậu, cậu cũng đừng đáp lại."

"Điều gì sẽ xảy ra khi đáp lại?"

"Nếu cậu đáp lại thì phải đốt tiền giấy cho nó, nếu không nó sẽ vào trong giấc mơ để tìm cậu. Đây là thủ đoạn ăn vạ của ma quỷ, thủ đoạn nó dùng cũng không trái với quy định, người trúng chiêu ngoại trừ đốt tiền giấy cho nó ra thì cũng chẳng còn cách giải quyết nào khác." Trương đại gia nhìn Thẩm Trường An, "Nhưng mà cậu không cần lo lắng loại chuyện này, ma quỷ dám ăn vạ rất thông minh, sẽ không trêu chọc những người như cậu đâu."

Thẩm Trường An nhướng mày, những người như cậu tôn trọng người già yêu quý trẻ thơ, dựa vào cái gì mà ngay cả ma quỷ cũng cảm thấy ghét bỏ chứ?

"Còn năm phút nữa." Trương đại gia nhìn đồng hồ, không biết nhãn hiệu của cái đồng hồ này là gì mà lại phát ra ánh sáng long lanh dưới ánh đèn, như thể cả cái đồng đồ đều được nạm kim cương.

"Thích không?" Chú ý tới ánh mắt của Thẩm Trường An, Trương đại gia sửa sửa cái áo khoác mà Thẩm Trường An đã khoác cho ông, dáng vẻ như cao nhân, "Một doanh nhân đã tặng cho tôi vào mấy tháng trước, cũng chỉ trị giá mấy triệu mà thôi, vẫn còn rất nhiều ở nhà, khi về tôi sẽ lấy ra mấy cái cho cậu đeo chơi."

Sở thích khoe khoang của Trương đại gia đã phát triển từ dược liệu ngàn năm thành đồng hồ kim cương rồi sao?

"Sao cháu có thể không biết xấu hổ mà lấy đồng hồ đắt tiền của ngài được chứ, cháu xem thêm vài lần để mở rộng tầm mắt là được rồi." Thẩm Trường An duỗi tay vuốt phẳng góc áo đang cuộn lên ở sau lưng giúp Trương đại gia, rồi dùng thuốc chống muỗi xịt vào mắt cá chân của ông.

"Xe tang ma sắp tới rồi, cậu không có suy nghĩ gì sao?" Trương đại gia thấy dáng vẻ không quan tâm lắm của Thẩm Trường An, đột nhiên mất hơn một nửa cảm giác thành tựu.

"Nghĩ, nghĩ gì cơ?" Thẩm Trường An lắc lắc chai thuốc đuổi muỗi, "Con ma gì kia, sẽ không vì chúng ta xịt thuốc đuổi muỗi mà không tới đi?"

Trương đại gia: "......"

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi chỉ còn 30 giây nữa là tới thời gian được nhìn thấy ma, Trương đại gia nhìn thấy sương mù đang bốc lên ở cuối đường, biểu cảm nghiêm túc: "Lát nữa cho dù nhìn thấy cái gì cũng đừng sợ. Tôi đã dám đưa cậu đi xem mấy thứ này thì chắc chắn có thể đưa cậu về nhà nguyên vẹn."

Thẩm Trường An vốn dĩ cũng không tin vào những câu chuyện về quỷ thần, nhưng nhìn vẻ mặt của Trương đại gia vào giờ phút này thật sự quá nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến cậu có chút hoài nghi, chẳng lẽ trên thế gian này thực sự có thứ mà cậu chưa từng nhìn thấy?

Nhìn làn sương mù dày đặc cuối con đường, Thẩm Trường An không tự giác trở nên nghiêm túc hơn.

Mười giây trôi qua.

Ba mươi giây trôi qua.

Cho đến một phút trôi qua, cuối con đường cũng không có gì cả.

Cả con đường im phăng phắc, có một con chuột từ con đường đối diện chạy nhanh vào ống cống, phát ra tiếng kêu chít chít.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Thẩm Trường An bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để giúp Trương đại gia lấy lại thể diện, không làm cho ông cảm thấy quá xấu hổ: "Có lẽ là xe đang xảy ra trục trặc cần phải sửa, cho nên mới tới muộn?"

Trương đại gia nhìn Thẩm Trường An, rồi lại nhìn cuối con đường, mặt mày sa sầm không nói một câu.

Xe tang ma không bao giờ đến trễ, ông sống ở thành phố Ngô Minh đã hơn một năm, đôi khi bắt được ác quỷ, nhưng lại lười siêu độ, thì sẽ đi đến đây ném ác quỷ vào xe tang ma, để Minh giới tự xử lý.

Hơn một năm qua, xe tang ma chưa bao giờ tới muộn về sớm, nhưng tối nay sao lại xảy ra chuyện chứ.

"Tôi sẽ dẫn cậu đến nơi khác." Trương đại gia xụ mặt, ông không tin đêm nay toàn bộ ma quỷ đều biến mất.

"Hay là đêm mai chúng ta trở lại đi, trễ thế này......" Thẩm Trường An đẩy chiếc xe đạp đang đậu ở bên cạnh bọn họ sang, "Thức khuya không tốt cho sức khỏe."

"Nếu đêm nay không để cậu nhìn thấy ma, thì sức khỏe của tôi mới không tốt, bị chọc tức đấy." Trương đại gia ngồi trên xe đạp, vỗ lưng Thẩm Trường An, "Đi."

Thôi được rồi.

Thẩm Trường An cảm thấy hôm nay rất sung sức, giống như nếu chạy bộ mấy chục km cũng không có vấn đề gì, chở Trương đại gia, cậu đạp xe cực kỳ nhanh, ai không biết còn nghĩ rằng cậu đang đi xe đạp điện.

"Đi theo hướng dẫn đi." Tuy rằng đây là xe đạp hai người, nhưng Trương đại gia ngồi ở phía sau, hai chân lại không nhúc nhích, điện thoại phát ra tiếng chỉ đường máy móc, không hề có cảm xúc.

"Trương đại gia, cháu cảm thấy hơn nửa đêm mà phải nghe loại thanh âm này trên con đường hoang tàn vắng vẻ, thì còn đáng sợ hơn là nhìn thấy ma á." Thẩm Trường An hự hự đạp xe đạp, "Cháu có thể đổi hệ thống chỉ đường khác không?"

"Đọc từng chữ rõ ràng là được, muốn cảm xúc gì chứ?" Trương đại gia vỗ vai của cậu một cái, "Đi."

Đi qua một con phố đổ nát, đâu đâu cũng thấy những tòa nhà thấp và thùng rác, thỉnh thoảng mùi hôi thối bốc ra từ thùng rác ven đường, mấy con mèo hoang nhận thấy có người đi quang qua nên kêu lên từng tiếng cảnh giác.

"Trương đại gia, ông đưa cháu đi gặp ma, hay là tới đây để bới núi rác vậy?" Đậu xe bên ngoài một công trường bỏ hoang, Thẩm Trường An thấy trên mặt đất đầy đá vụn, rất tự nhiên mà đưa tay sang nắm lấy cánh tay của Trương đại gia.

"Cậu làm gì vậy?" Trương đại gia nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, không được tự nhiên nói, "Đi cho cẩn thận, tôi không cần giúp."

"Cháu không có giúp ông, cháu chỉ là đang sợ, lỡ như có thứ gì nhảy ra thật, ngài ở bên cạnh cháu thì còn có thể bảo vệ cháu, đúng không?" Theo quan điểm của Thẩm Trường An, người già cũng giống như trẻ con, có đôi khi cũng cần được dỗ dành và cưng chiều.

Môi Trương đại gia mấp máy, nhìn bàn tay đang đỡ lấy tay mình một cách vững vàng, rốt cuộc cũng không có đẩy ra.

Ánh đèn bên ngoài công trường bị bỏ hoang có chút tối, mơ hồ có thể nhìn thấy vài bóng người mờ ảo, đó là một vài túp lều được dựng tạm thời, bởi vì lâu rồi không có người ở nên đã suy sụp nghiêng ngã, một mảnh tối om.

Một con mèo đêm không biết từ đâu ra đột nhiên gào lên một tiếng và có thêm một vài con chuột kêu lên chít chít.

Thẩm Trường An bật chức năng đèn pin trong điện thoại lên, soi đường phía trước, xung quanh có rất nhiều cỏ, cho dù không có bóng ma thì thật sự cũng sẽ rất đáng sợ.

Đang nghĩ như vậy thì cậu nhìn thấy Trương đại gia lấy ra mấy lá bùa màu vàng từ trong ngực và ném lên không trung, những lá bùa màu vàng đó lập tức tự bốc cháy.

Thẩm Trường An nghe thấy Trương đại gia đang lẩm bẩm gì đó, nhưng mà...... Cậu không nghe hiểu gì hết.

Sau câu thần chú, một cơn gió mạnh nổi lên, như thể có vô số thứ sắp bò ra từ trong bóng đêm. Áo khoác bị gió thổi bay phành phạch, Thẩm Trường An rụt rụt cổ, nhìn lá bùa màu vàng từ từ hóa thành tro tàn ở trong không trung, nín thở.

"Ra!"

Sau khi Trương đại gia quát lên một tiếng thì tiếng côn trùng kêu vang xung quanh bỗng chốc im bặt.

Thẩm Trường An mở to hai mắt nhìn góc tối xung quanh, ở những nơi tối đen như mực ấy, sẽ có thứ gì đang trốn ở đó đây.

Lúc này thời gian như ngừng trôi, Thẩm Trường An thấy cơn gió đang nhỏ dần, có một con ếch xanh kêu ồm ộp nhảy qua mu bàn chân của cậu.

"Ộp ộp."

Con ếcch xanh nhảy tại chỗ, như thể đang cười nhạo hai con người nhàm chán này.

Sau khi cơn gió ngừng hẳn, Thẩm Trường An quay đầu nhìn xung quanh, không có mặt mũi hỏi Trương đại gia ma đang ở đâu. Trương đại gia không tin mà móc ra thêm một lá bùa từ trong ngực, nhưng kết quả là lúc này ngay cả gió cũng không có.

Thứ có thể có, chỉ là sự xấu hổ vô bờ bến.

Không khí tràn ngập mùi sau khi lá bùa cháy, Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nơi có những ngôi sao lấp lánh, khá đẹp mắt.

"Quên đi." Trương đại gia dùng hết lá bùa cuối cùng, ông bước ra vài bước nhìn Thẩm Trường An, giống như đang nhìn một tác phẩm kỳ diệu hiếm có.

"Trương đại gia......"

"Đừng gọi tôi là Trương đại gia, từ nay về sau tôi sẽ không mang họ Trương nữa, tôi họ Vương." Vẻ mặt của Trương đại gia đầy sự tang thương, ánh mắt nhìn về phương xa, như thể đã nhìn thấu tất cả, "Tôi làm gì còn có tư cách mang họ Trương."

"Ông cũng đừng quá buồn, nói không chừng hôm nay ma quỷ đi nghỉ, hoặc là có việc khác phải làm nên không có thời gian tới gặp chúng ta đấy." Thẩm Trường An đỡ Trương đại gia, "Đêm nay chúng ta về ngủ trước đi, sau này cháu sẽ cùng ông ra ngoài tìm ma nữa ha."

Trương đại gia: "......"

Đạp xe qua con hẻm cũ, đi ngang qua trạm xe buýt mà Trương đại gia cho rằng có "xe tang ma", tốc độ đạp xe của Thẩm Trường An nhanh hơn chút, cậu sợ Trương đại gia nhớ lại chuyện xấu hổ vừa rồi.

Vừa đi về phía trước được mấy trăm mét, một chiếc xe màu đen đã chạy từ đối diện sang đây, trên con đường này không có đường dành riêng cho xe đạp, nên cậu chỉ có thể tránh sang bên cạnh.

Nhưng khi chiếc xe chạy ngang qua cậu, thì đột nhiên ngừng lại.

Thẩm Trường An tò mò nhìn chiếc xe, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

"Đạo Niên tiên sinh?" Thẩm Trường An có chút kinh ngạc, "Đã trễ thế này rồi, sao anh lại ở đây?"

Đạo Niên liếc mắt nhìn Trương đại gia sau lưng cậu một cái, rồi nói với cậu: "Đi làm."

Hai chân không tiện mà còn phải đi làm đến trễ thế này, cuộc sống của ai cũng không dễ dàng a. Thẩm Trường An thấy Đạo Niên hơi nhướng đuôi lông mày lên, liền đoán được y đang muốn hỏi tại sao mình và Trương đại gia ở chỗ này, vì thế đã giải thích: "Tôi với Trương đại gia ra ngoài để......"

Không thể nói với Đạo Niên rằng cậu đang cùng Trương đại gia ra ngoài tìm ma được, câu chuyện xoay chuyển trên đầu lưỡi Thẩm Trường An: "Tôi với Trương đại gia ra ngoài để thư giãn."

Đạo Niên gật gật đầu, nâng mí mắt nhìn Trương đại gia một cái, như thể ngay lúc này, y mới nguyện ý dùng đôi mắt để nhìn Trương đại gia: "Khuya rồi, phải về sớm."

"Được rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm nha." Thẩm Trường An cười tủm tỉm vẫy tay với Đạo Niên, sau đó tăng tốc đạp xe chạy như bay.

Đạo Niên nhìn bóng dáng và đôi chân đang xoay tròn để đạp xe của Thẩm Trường An, đôi mắt đen thâm thúy, tĩnh lặng như mặt biển.

Bị cơn gió lạnh thổi qua, Trương đại gia chậm rãi đi ra khỏi cảm giác uể oải vì không thể làm Thẩm Trường An gặp ma, ông quay đầu nhìn ra sau, người đàn ông trong chiếc xe sang trọng vừa rồi là bạn của thằng nhóc thúi này à?

Vừa rồi Thẩm Trường An gọi y là gì nhỉ?

Trương đại gia lắc lắc đầu, lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi cuộc đời, chẳng lẽ không chỉ thuật pháp của ông không linh, mà ngay cả đầu óc cũng không hoạt động tốt à?

"Tiên sinh." Lưu Mao nói, "Thẩm tiên sinh không tin vào quỷ thần, nhưng tại sao lại ở cùng thiên sư loài người kia chứ?"

Đạo Niên nhắm mắt lại, không nói gì.

Phía trước chiếc xe, làn sương mù dày đặc đang dâng lên, trong làn sương mù dày đặc này dường như có thứ gì đó xếp hàng ngay ngắn, đang chờ đợi một nhân vật lớn nào đó đến kiểm duyệt.

Giữa con đường, sạch sẽ đế mức một chiếc lá cũng không có.

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Lưu Mao: Yên lặng là trốn tránh.

Trương đại gia: Chào mọi người, tôi là chú Vương sống ở tầng dưới nhà Thẩm Trường An.

____ ____ ____

Chú thích:

*Bát tự: Ngày, giờ, tháng, năm, nơi sinh.