Chương 13: Lẩu

Cúp điện thoại, Đạo Niên nhìn ra khung sổ sát đất lớn, chậm rãi quay đầu nhìn cấp dưới đang khom lưng lau sàn nhà: "Dọn dẹp sạch sẽ, có khách tới."

Cấp dưới nghe vậy vội vàng đứng thẳng người, tùy tiện ném cây lau nhà đang cầm trong tay sang một bên, cây lau nhà rơi vào trong thùng, không văng ra một chút nước bẩn nào: "Tiên sinh, xin hỏi phải lấy tiêu chuẩn nào để chiêu đãi?"

"Con người." Đạo Niên lười biếng dựa vào ghế mềm, bổ sung một câu, "Một con người có thể nhớ tên của tôi."

"Tôi đã hiểu." Vẻ mặt của cấp dưới trở nên trịnh trọng, "Chúng tôi lập tức đi chuẩn bị."

Thẩm Trường An không có nhiều kinh nghiệm về việc làm khách ở nhà bạn, trong lúc nhất thời có chút phấn kích. Trước đây, vì để tránh gây rắc rối cho bạn bè, cậu sẽ cố gắng không đến nhà bạn bè làm khách. Có thể là do thành phố yên bình này cho cậu cảm giác an toàn, hoặc cũng có thể là lúc này cậu không muốn ở một mình, nên sau khi Đạo Niên mời cậu đến nhà làm khách ăn lẩu, cậu đã đồng ý mà không chút nghĩ ngợi.

Có lẽ, có lẽ Đạo Niên, người không thích tiếp xúc với người khác, cũng hy vọng có người ăn cơm cùng với mình.

Sau khi mua một giỏ trái cây tươi ở tiệm trái cây và một bó hoa hướng dương ở cửa hàng bán hoa bên cạnh, Thẩm Trường An mới bắt xe đến cổng tiểu khu nơi Đạo Niên đang sống, vừa đến nơi đã nhìn thấy Lưu Mao và một thanh niên khác chưa gặp bao giờ đợi ở đó.

"Thẩm tiên sinh." Lưu Mao nhìn thấy cậu, thái độ cực kỳ nhiệt tình, "Vô cùng hoan nghênh ngài đến đây, mời ngài đi bên này."

Giỏ tái cây trong tay bị đối phương xách đi, Thẩm Trường An bị thái độ nhiệt tình quá mức của đối phương làm cho sợ tới nỗi ngơ ngác: "Lưu tiên sinh, anh đừng khách sáo như vậy, chút trái cây này tôi có thể xách được."

"Ngài là khách quý của tiên sinh, nên sao có thể để ngài làm công việc nặng nhọc như vầy chứ." Lưu Mao đưa trái cây cho người thanh niên bên cạnh, tự mình dẫn đường cho Thẩm Trường An.

Đi vào tiểu khu, Thẩm Trường An phát hiện tiểu khu này rất khác biệt, tuy rằng nhìn từ bên ngoài, trông nó có vẻ không khác với những tiểu khu khác lắm, nhưng trên thực tế thì diện tích được xanh hoá thực sự rất lớn, các tòa nhà gần như không nhìn thấy nhau, cây cối xanh um tươi tốt mọc ngay ngắn, núi giả hồ nước được xây ở bên trong, những loài hoa không biết tên đang nở rộ và tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Trong cái thời đại mà không còn một đồng cỏ nào mà có thể xây nên một khu nhà như thế này, thương gia xây dựng tiểu khu này, quả thật có thể được gọi là "thương gia có lương tâm nhất".

Đi theo Lưu Mao không biết bao lâu, Thẩm Trường An chỉ nhìn thấy bên trái có một con đường lót đá xanh, bên phải là một khu rừng cây nhỏ, rồi cậu mơ mơ màng màng đi đến một căn biệt thự kiểu cổ.

Không có bức tường nào được xây quanh biệt thự, vì những bụi hoa tươi tốt đã tạo thành một lá nhắn thiên nhiên, làm cho căn nhà có thêm chút thần bí và hàm súc không giải thích được.

Nhìn giỏ trái cây được người ta xách trên tay cùng với bó hoa hướng dương nhỏ mình đang cầm trong tay, Thẩm Trường An yên lặng nghĩ, có phải là món quà mà cậu mang đến có hơi keo kiệt không?

Đang suy nghĩ thì cánh cửa ngôi nhà đã mở ra hoàn toàn, có vài người nhiệt tình xúm lại đậy, vây quanh Thẩm Trường An đi về phía cánh cửa. Thân ở trong hoàn cảnh này, Thẩm Trường An bị sự nhiệt tình của mọi người làm cho chân tay hơi luống cuống, chợt nghĩ tới cảnh trong Tây Du Ký, khi đám tiểu yêu quái lùa Đường Tăng vào trong động yêu quái, thì hình như cũng là cái cảnh náo nhiệt vui mừng này.

Nhưng ngay khi cậu bước vào cửa, mọi sự ầm ĩ đều trở nên im bặt, những người cười nói vô cùng náo nhiệt lúc nãy, tất cả đều đứng dưới bậc thang ngoài cửa một cách quy củ, như thể nếu bước lên một bước nữa, thì ngay lập tức sẽ bị sét đánh chết.

"Đạo Niên tiên sinh, quấy rầy rồi." Thẩm Trường An bước vào phòng, đạp lên cái thảm mềm như bông, nó khiến cậu có cảm giác như đang đạp lên đám mây.

"Trường An." Đạo Niên đang ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên, "Mời ngồi."

"Cảm ơn." Thẩm Trường An đi tới đứng cách y vài bước, "Không biết Đạo Niên tiên sinh có bị dị ứng phấn hoa không, nếu không bị dị ứng, thì tôi muốn cắm những bông hoa này vào bình."

"Được." Đạo Niên liếc nhìn lên lầu.

Nửa phút sau, có người từ trên lầu bước xuống lầu, trong tay còn đang cầm một cái bình hoa trong suốt sáng như ngọc cùng với một cái kéo cắt hoa.

Thẩm Trường An không biết cắm hoa, nên chỉ cắt hoa hướng dương nhỏ, rồi nhét vào trong bình, sau đó da mặt dày hỏi Niên: "Đạo Niên tiên sinh, đặt bình hoa này ở đâu thì hợp?"

Đạo Niên chỉ chỉ kệ gỗ bên cạnh cửa sổ sát đất.

Sau khi đặt bình hoa lên, Thẩm Trường An quay đầu lại, nhìn thấy Đạo Niên đang nhìn mình chằm chằm, cho rằng y đang cảm thấy trình độ cắm hoa của mình quá xấu, cười gượng hai tiếng, chuyển chủ đề: "Ngày thường nhà anh vẫn có nhiều người giúp đỡ như vậy hả?"

"Ngày thường không như thế này." Đạo Niên rũ mi, ngẩn người nhìn trà nóng trên bàn.

Thẩm Trường An cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ mình đến đây làm khách, lại phiền phức như vậy.

"Lẩu, sắp xong rồi." Giọng nói của Đạo Niên vừa dứt, đã có người chạy tới đẩy bàn, dọn nồi, chuẩn bị nguyên liệu, chỉ trong vài phút, bàn trà giữa bọn họ, đã trở thành một chiếc bàn gỗ được chạm khắc tinh xảo, trên bàn gỗ có một nồi lẩu bằng đồng, đang tỏa ra mùi thơm.

Trong nháy mắt, cậu đột nhiên cảm thấy mình không phải ở đây để ăn lẩu, mà là ở đây để xem "cách ăn lẩu ưu nhã tinh tế", những món ăn kèm trên bàn không biết mọc dưới đất như thế nào, mà trông nó vô cùng tươi mới thơm ngon, khiến người ta có cảm giác muốn nuốt sống chúng.

Nồi bắt đầu sôi, Thẩm Trường An một bên đun nóng đồ ăn cho mình, một bên nhìn dáng vẻ thỉnh thoảng chậm rì rì gắp đồ ăn từ trong nồi của Đạo Niên, mỉm cười: "Đạo Niên tiên sinh, anh không thường ăn lẩu đúng không?"

"Phiền phức." Đạo Niên đặt đũa xuống, môi đỏ mọng, trong ánh mắt có một loại cảm xúc được gọi là lạnh nhạt.

"Vậy ngày thường anh thích ăn gì nhất?" Thẩm Trường An dùng muỗng vớt miếng thịt bò đã chín lên, sau đó lại dùng đũa sạch gắp vào chén trước mặt Đạo Niên.

Đạo Niên nhìn miếng thịt bò bốc khói, trầm mặc vài giây: "Cơm."

Thật là tiết kiệm chữ như vàng a, nhưng mà cũng đơn giản dễ hiểu, điều thần kỳ hơn là, ở dưới bầu không khí này, thế nhưng cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào hết. Có lẽ là vì trên người Đạo Niên có một loại hơi thở rất mâu thuẫn, rõ ràng là một người trông có vẻ rất lạnh lùng không dễ gần, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thần bí và bao dung.

Nước lẩu sôi sùng sục bốc khói, trước kia Thẩm Trường An cứ luôn cảm thấy ăn lẩu một mình không có ý nghĩa gì cả, bây giờ thì lại không cẩn thận ăn hết hai đĩa khăn lông bò, hai đĩa thịt bò, một đĩa ruột vịt, còn có một rổ rau dưa thịt nguội, đổ vào trong nồi thêm một đĩa huyết vịt, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Đạo Niên đang nhìn mình, có chút ngượng ngùng rút đũa lại.

Hình như là cậu ăn hơi nhiều.

"Đừng dừng." Đạo Niên dường như biết Thẩm Trường An đang nghĩ gì, "Thích, tiếp tục."

Thẩm Trường An mỉm cười vì cảm thấy hơi xấu hổ, đổ một đĩa nấm kim châm vào cái nồi màu trắng: "Đạo Niên tiên sinh, nguyên liệu nấu ăn nhà anh, đều được vận chuyển từ một nơi đặc biệt bằng đường hàng không đến đây à, sao lại ngon đến như vậy chứ?"

Đạo Niên hơi quay đầu, nâng mí mắt nhìn Lưu Mao đang đứng trong góc.

"Những món này đều do nhà chúng tôi trồng, thịt cũng là nhà chúng tôi tự nuôi, nếu như Thẩm tiên sinh thích, chờ đến khi về có thể mang một ít về nhà." Lưu Mao cười nói, "Đồ do mình tự làm ra không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không có chất phụ gia nào, cũng không có thuốc trừ sâu, nên ăn rất yên tâm."

Thẩm Trường An vội vàng từ chối, cậu và Đạo Niên cũng không phải là bạn bè thân thiết gì, lần này đến đây ăn lẩu, đã tính là da mặt cậu dày rồi, chuyện như đã ăn mà còn lấy này, cậu không làm được.

"Lấy." Đạo Niên nói, "Không ăn, hư."

Thẩm Trường An cười gượng, rồi lại bày ra vẻ mặt vô tội chuyển chủ đề: "Đạo Niên tiên sinh, vẫn luôn sống ở đây sao?"

"Không." Đạo Niên hơi rũ mắt, như thể bất kỳ chủ đề nào cũng không thể khiến cho y có nhiều hứng thú.

Thẩm Trường An nhìn nửa người dưới của y, không biết đôi chân được bao phủ bởi cái chăn kia, vào những ngày mưa, có bị đau hay không?

"Đạo Niên tiên sinh đã bao giờ đến danh lam thắng cảnh gần đây chơi chưa, tôi nghe đồng nghiệp nói, những ngôi nhà dân gian địa phương ở gần đây rất thú vị." Thẩm Trường An lo lắng nếu Đạo Niên vẫn cứ ở trong ngôi nhà quạnh quẽ này, thì sẽ trở nên càng ngày càng không thích nói chuyện, "Chúng ta tìm một ngày có thời tiết tốt, đi qua bên đó ngắm cảnh đi."

"Nếu anh không có hứng thú với mấy thứ này, thì chúng ta vẫn có thể đi những nơi khác." Thẩm Trường An nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Lưu Mao, "Lưu tiên sinh, ở đây còn nơi nào thú vị không?"

"Ngài hãy chờ một lát." Lưu Mao xoay người lên lầu, một phút đồng hồ sau cầm một quyển sách nhỏ đi xuống, "Thẩm tiên sinh, đây là tất cả địa điểm du lịch cùng với địa điểm ăn uống ở thành phố Ngô Minh."

Mở ra nhìn thoáng qua, Thẩm Trường An cười hỏi: "Lương một năm của Lưu tiên sinh hẳn là rất cao."

Lưu Mao mờ mịt nhìn cậu.

"Bởi vì anh quá siêu."

"Ngài quá khen." Lưu Mao dùng dư quang khóe mắt lén nhìn Đạo Niên.

"Ừ." Đạo Niên dường như không để ý đến ánh mắt của Lưu Mao, gật đầu: "Hữu dụng."

"Cảm ơn tiên sinh, tôi, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, không để ngài thất vọng." Ánh mắt của Lưu Mao sáng rực lên, ánh mắt này chẳng khác gì một người nghèo bỗng dưng trúng được hai mươi triệu và đang rơi vào trong cảm giác mừng như điên.

Thẩm Trường An nhìn hắn, rồi lại nhìn Đạo Niên, thân là trợ lý nhưng vì được ông chủ khen một câu hữu dụng, là có thể cảm động như thế này, công việc trợ lý bây giờ khó làm như vậy à?

"Đi xuống." Đuôi lông mày của Đạo Niên khẽ nhúc nhích.

"Vâng." Nghe được hai chữ này, Lưu Mao không mang một chút do dự nào, biến mất ngoài cửa lớn, cả căn nhà trở nên yên tĩnh lại.

Cứ luôn cảm thấy...... Có chỗ nào đó không ổn lắm.

Thẩm Trường An lén lút nhìn cánh cửa đã đóng, sau đó lại nhìn khuôn mặt trắng đến mức trong suốt của Đạo Niên: "Đạo Niên tiên sinh, cảm ơn sự tiếp đãi hôm nay của anh."

Đạo Niên nhìn cậu: "Tâm trạng tốt hơn chưa?"

Nghe được lời này, Thẩm Trường An sững sờ: "Làm sao mà anh biết được?"

"Cảm giác." Đạo Niên chỉ chỉ nấm kim châm trong nồi, "Chín."

"Cảm ơn." Thẩm Trường An ngơ ngác vớt nấm kim châm vào trong chén, loại nấm kim châm này rất khác với loại thường hay ăn, không chỉ nhỏ nhỏ mềm mềm, mà còn rất dễ nhai, sau khi đi vào thực quản, khiến cậu có loại ảo giác cơ thể đang được nuôi dưỡng.

"Tôi chỉ là nhớ lại một số chuyện trước kia. Xin lỗi, mang theo cảm xúc tiêu cực tới đây làm khách, còn bị chủ nhà nhìn ra." Hơi nóng toát ra từ nấm kim châm, khiến cho đôi mắt cậu hơi ngứa, cậu chớp chớp mắt, ngăn chặn vẻ chua xót dưới đáy mắt, "Nhưng mà sau khi được ăn nhiều món ngon như vậy, thì không sao nữa rồi."

"Không có chuyện phiền não nào mà một bữa ăn ngon không thể giải quyết được, nếu một bữa không được, vậy thì hai bữa." Thẩm Trường An cười cười, "Cho nên, cảm ơn anh cùng với đồ ăn ngon của anh nha."

"Cậu rất dễ cảm thấy hài lòng." Đạo Niên vươn bàn tay trắng nõn, khom lưng, tự tay lấy một miếng trái cây từ trong đĩa trái cây đưa cho Thẩm Trường An, "Rất tốt."

Thẩm Trường An thụ sủng nhược kinh nhận lấy miếng trái cây, đây không phải là một miếng trái cây bình thường, mà nó là một miếng trái cây của một người không thích giao lưu với người khác, chủ động cho cậu.

Sau khi ăn trái cây và lẩu xong, Thẩm Trường An cùng Đạo Niên ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm mưa, một lát sau, cậu thấy Đạo Niên dựa vào ghế nằm ngủ rồi, liền đứng dậy chào tạm biệt Lưu Mao.

Nhìn thấy cậu, thái độ của Lưu Mao còn nhiệt tình hơn lúc trước, không chỉ liều mạng đưa cho Thẩm Trường An một túi đầy rau củ quả, mà còn tự mình đưa cậu lên xe.

"Thẩm tiên sinh, hoan nghênh ngài quay lại lần sau." Nói xong, hắn dập tắt nụ cười trên mặt, nói với tài xế, "Đưa Thẩm tiên sinh trở về cẩn thận, đây là khách quý của tiên sinh."

Nhìn tài xế không ngừng gật đầu, Thẩm Trường An cảm thấy mình giống như là một thằng nhóc nghèo ôm được đùi của nhà giàu và đang nhận được lời khen nồng nhiệt của quản gia nhà giàu.

Là lạ khiến người ta xấu hổ ghê.

Hì hì.

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Trường An: Hì hì, ngại quá a~

____ ____ ____

Y: Tiểu An An~ anh có "ngại" thật không vậy? =)))))))))