Quận chúa nhìn biểu cảm của phụ vương liền biết ông không hài lòng, nhưng nàng đến đây là để tìm sự ủng hộ, nên đành khuất phục nói: “Nữ nhi đã rõ.”
Thẩm Bảo Dụng khi nghe thấy quận chúa vô thức gọi mình là “Thẩm muội muội,” toàn thân nàng liền cảm thấy không thoải mái. Trước nay quận chúa chưa từng gọi nàng như vậy, thường chỉ dùng những từ như “Ê” hay “Này” hoặc trực tiếp gọi tên.
Bạc Quang thấy lần này ái nữ của mình không tranh cãi, liền bắt đầu hỏi đến chuyện chính: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Khê Nhược đã làm gì?”
Bạc Khê Huyên đưa tay Thẩm Bảo Dụng ra trước mặt Bạc Quang, bắt đầu kể lại những gì nàng đã nghe từ Thẩm Bảo Dụng. Tất nhiên, nàng rất cẩn thận, chỉ đề cập đến sự việc hiện tại mà không nhắc đến những chuyện trước kia, sợ rằng phụ vương sẽ hỏi tại sao nàng không báo cáo sớm hơn, để đến bây giờ mới đến cáo trạng.
Nàng cũng không đề cập đến việc Lương di nương tổ chức sinh nhật cho Vương gia. Từ nhỏ đến lớn, những mưu mẹo nhỏ nàng sử dụng trước mặt thế tử ca ca và phụ vương đều bị họ nhận ra ngay. Cho nên, kinh nghiệm rút ra từ nhiều năm đối mặt với họ là: ít nói, nói thật, không lẫn tư tâm, ngược lại, có thể tạo ra hình ảnh của một thiếu nữ ngốc nghếch, nhờ đó mà được phụ vương và ca ca càng thêm bảo hộ.
Trên con đường này, Bạc Khê Huyên đã thu hoạch được nhiều lợi ích, nàng dự định tiếp tục đi theo con đường này.
Vì vậy, nàng chỉ nói rằng mình mời Thẩm Bảo Dụng đến chơi, nghe thấy đối phương không khoẻ nên đi thăm, sau đó phát hiện sự việc không đơn giản, nên cảm thấy bất bình với cách làm của đại tỷ tỷ, và vì thế mới đến tìm phụ vương để trình bày.
Bạc Quang nhìn qua đôi bàn tay đỏ bừng của Thẩm Bảo Dụng và dáng người không thể đứng vững vì vết thương ở đầu gối, sắc mặt liền trở nên trầm xuống. Nếu những gì Khê Huyên nói là sự thật, thì lần này Khê Nhược đã thật sự quá đáng.
Ông tuy yêu thương con cái, chưa từng đánh mắng chúng, nhưng ông không thể để trong vương phủ xảy ra chuyện tùy ý đánh phạt người khác.
Bạc Quang hỏi Thẩm Bảo Dụng: “Việc này mẫu thân ngươi có biết không?”
Thẩm Bảo Dụng lắc đầu. Khi nàng thấy Vương gia gật đầu, trong lòng liền cảm thấy may mắn vì đã không lôi mẹ vào chuyện này. Nhưng khi nàng nghĩ rằng sự việc có thể được Vương gia giải quyết mà không cần kinh động đến mẹ, Vương gia bỗng nhiên lại lắc đầu, rồi sau một lúc trầm ngâm, ông nói: “Vẫn phải để nàng biết.”
Giữa lúc Thẩm Bảo Dụng còn đang bối rối, Vương gia gọi người đến, truyền lệnh cho Lương di nương, đại cô nương và cả mẫu thân của Thẩm Bảo Dụng cùng đến chính sảnh. Rõ ràng đây là dấu hiệu cho thấy ông muốn công khai giải quyết việc này.
Với Thẩm Bảo Dụng mà nói, việc này không thể tốt hơn. Nàng không tin rằng sau việc này, Đại cô nương còn dám không trừng phạt nàng. Nhưng nàng thật sự không muốn liên lụy đến mẹ mình.
Than ôi, nếu mẹ biết nàng bị ủy khuất như vậy, với tính tình mềm yếu và thuần hậu của mẹ, chắc chắn sẽ bị dọa sợ mà từ đó sẽ lo lắng, không ngừng nghĩ nàng trong phủ còn chịu ủy khuất. Nhưng nếu mẹ đối đầu với Lương di nương, liệu có thể thắng được chăng? Thẩm Bảo Dụng biết rõ rằng mẹ nàng vốn chưa từng thấy qua những trò đấu đá chốn phủ đệ này.
Mẹ nàng, trước khi xuất giá, xuất thân từ một gia đình học thức, phụ thân là người đọc sách, cùng vợ cầm sắt hòa minh, ân ái đậm sâu, chưa từng nạp thϊếp hay thu phòng. Nếu không phải vì ân cứu mạng mà Vương gia mạnh mẽ áp đặt, các nàng đã từ bỏ gia sản, quay về Trình gia.
Vì vậy, mẹ nàng chưa từng biết đến những thủ đoạn bẩn thỉu, âm mưu tính kế trong chốn vương phủ, thì làm sao có thể đấu lại nơi này?
Đoàn người do Vương gia lệnh gọi đến rất nhanh. Trình Yên Chu là người đầu tiên tới. Khi nghe hạ nhân truyền lời rằng Thẩm cô nương cũng có mặt, nàng lập tức tới ngay.
Tại Tú Mai Viện, mặc dù gần với thính đường nơi Vương gia đang ở, nhưng Lương di nương cảm thấy sự việc này không đơn giản. Nàng gọi nữ nhi đến hỏi ý, vừa nghe xong, liền biết là chuyện xấu. Nữ nhi của nàng tuy lớn xác nhưng đầu óc ngốc nghếch, hoàn toàn không biết nghe lời mẹ, một chút tâm cơ cũng không có.
Nhưng hiện tại không phải là lúc trách cứ nàng, Lương di nương và nữ nhi đến trễ, thì Trình Yên Chu đã được Bạc Quang kể lại mọi việc. Giờ phút này, mắt nàng đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc, còn Vương gia thì xụ mặt, rõ ràng đang giận dữ.
Hắn thật sự đau lòng cho bảo bối mới đến của hắn chăng?
"Cấp Vương gia thỉnh an, không biết Vương gia kêu chúng ta đến là vì chuyện gì?" Lương di nương không vui nhìn cảnh Vương gia và Trình Yên Chu tình chàng ý thϊếp, chủ động mở miệng.
"Khê Nhược, ngươi lại đây." Vương gia điểm danh.
Bạc Khê Nhược vẫn còn có chút sợ cha nàng, thấy cha nàng vẻ mặt nghiêm túc gọi mình, liền ấp úng: "Là nàng sai trước, ta chỉ là sửa một chút những thói xấu không ra gì của nàng, nhưng nàng, nàng..."
"Nàng cái gì? Đại tỷ tỷ, từ khi Thẩm muội muội vào phủ, ta đã không ít lần giao tiếp với nàng. Nàng là người có tính tình tốt, thủ lễ hiểu quy, luôn xem ngươi là tỷ tỷ mà kính trọng. Ngươi lại hành sự hung ác như vậy, chỉ làm hỏng thanh danh của phủ chúng ta." Bạc Khê Huyên chen vào nói.
Đúng vậy, nàng cái gì? Bạc Khê Nhược không thể nói rõ chi tiết, chỉ biết rằng Thẩm Bảo Dụng không giống người khác, khi đối diện với sự giáo dục của nàng, Thẩm Bảo Dụng không phục, mỗi lời nàng nói ra đều nhìn như cung kính nhưng thực chất lại chọc giận nàng. Nhưng đến lúc này, bảo nàng nói ra cụ thể thì nàng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Thật là lúng túng, càng nói càng sai, nàng buột miệng thốt ra: "Nàng là cái gì chứ, dám nói làm hỏng thanh danh của phủ, ngay cả dưỡng mẫu của nàng cũng chỉ là một tiện dân nương tựa vào chúng ta, không danh không phận mà dám coi mình là nhân vật quan trọng."
Lời này lọt vào tai Lương di nương lại thấy hợp lý vô cùng, rất dễ nghe, chuyện vốn là như vậy, chẳng lẽ không cho người ta nói? Nhưng trước mắt lại không phải là lúc nói, nữ nhi này của nàng thật không nhận ra cơn giận của Vương gia sắp bùng phát.
"Im miệng!" Bạc Quang lạnh giọng cắt lời nàng, một ngón tay chỉ về phía Lương di nương: "Ngươi ngày thường dạy dỗ nàng như vậy sao?"
Lương di nương vội quỳ xuống nói: "Là th·iếp sai, từ nay về sau th·iếp sẽ nghiêm khắc quản giáo con cái hơn. Nhưng dù Đại cô nương là tỷ tỷ lớn nhất trong phủ, so về tuổi tác thì vẫn nhỏ hơn Thẩm cô nương một ít, chỉ là cãi nhau giữa trẻ con, nhà ai nhiều tỷ muội mà không có chuyện như vậy. Đại cô nương xin lỗi Thẩm cô nương một tiếng, th·iếp cũng xin lỗi Trình nương tử, mong nhị vị rộng lượng mà bỏ qua."
Sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, Trình Yên Chu không hiểu. Đúng là Vương gia là ân nhân của nàng, nàng không danh không phận mà sống nhờ ở vương phủ, nhưng đây có phải là lỗi của nàng? Nàng vốn có thể chọn con đường khác. Tại sao đường đường là phủ của Cửu vương, lại có thể bất phân thị phi như vậy, rõ ràng là ức hϊếp người khác.