Chương 1: Lễ cầu phúc

Đàm Triều, bệ hạ hướng về Phật đạo, cả quốc gia tin thờ Phật pháp. Trong đó, lấy chùa Tế Pháp để tôn sùng, hương khói dồi dào nhất.

“Ai ở bên kia nhanh nhanh lên, làm cái gì nãy giờ, chậm giờ lành, cẩn thận cái đầu của ngươi.” Quản sự thái giám vội vàng, vừa thu xếp khắp nơi vừa răn dạy một tiểu thái giám chân tay vụng về. Trong ngoài cung đều bận rộn, vì sắp đến lễ cầu phúc.

Đương kim Thái Hậu mắc bệnh nhẹ, bệ hạ hiếu thảo, liền tới chùa Tế Pháp lễ Phật ba ngày, cầu cho Thái Hậu phượng thể an khang. Lúc sắp khởi hành, Giam Chính Tư Thiên Giám góp lời, “Thái Hậu thường ở trong cung, nếu có thể mời pháp sư tới cung cầu phúc, chắc chắn có thể bảo toàn phượng thể Thái Hậu không việc gì.” Bệ hạ ân chuẩn, đặc biệt mời cao tăng chùa Tế Pháp tới cung chủ trì lễ cầu phúc.

Hôm nay là ngày cử hành lễ cầu phúc,“Này này này, Tiểu Mộc Tử, ngươi đi chậm một chút, ta còn đang ôm tượng Phật đấy.” Một tiểu thái giám ôm rương gỗ vội vàng đuổi theo người ở phía trước, người bị gọi quay đầu, khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt hoa đào rực rỡ nhìn quanh, “Nhanh lên, Lưu công công chờ đã lâu rồi, nếu không chúng ta lại bị mắng.” Bước chân Tiểu Mộc Tử nhanh hơn, chạy về hướng An Nhân Cung.

Lúc đoàn người Tiểu Mộc Tử đến An Nhân Cung, thái giám quản sự quả nhiên đã không kiên nhẫn chờ, đang định nổi nóng, nhưng thấy Tiểu Mộc Tử lập tức móc ra từ trong lòng ngực dâng lên một đĩa Bánh dứa. “Lưu công công, Ngự Thiện Phòng mới ra lò, nghĩ đến công công thích ăn, lúc này mới phải trì hoãn chút.” Tiểu Mộc Tử nhỏ giọng nói.

Lưu công công tầm 50 tuổi, lông mi bạc trắng, thích nhất là đồ ngọt. Hắn nghe lời này xong ho nhẹ một tiếng, “Không có lần sau, mau dọn tượng Phật cho xong.” Rồi nhận lấy ngay. “Đa, đa tạ Lưu công công.”

Vội vàng xong một trận, Tiểu Mộc Tử tránh ở vách tường cung thảnh thơi ăn bánh hoa đào từ trong Ngự Thiện Phòng. Tiểu Mộc Tử năm nay vừa mới mười tám, từ nhỏ đã mất cha mẹ, cả ngày lưu lạc đầu đường ăn mặc như nam hài, sau này lại bị bán vào cung làm tiểu thái giám, cung đình nghiêm ngặt, tình người đạm bạc, là một người cung nữ họ Lâm ở Ngự Thiện Phòng thấy nàng đáng thương hảo tâm chăm sóc nàng, đỡ cho nàng phải chịu khổ. Thường xuyên qua lại, mới phát hiện nàng là nữ, người đã vào cung, bị phát hiện đó là khi quân tội chết, Lâm ma ma rơi vào đường cùng cũng chỉ dạy nàng thật tốt nên che giấu tung tích như thế nào, trong lòng run sợ mà qua mười mấy năm. Lâm ma ma đặt tên cho nàng là Mộc Đào, muốn nhắc nhở nàng về sau nên xuất cung, mở mang trời đất, bên ngoài luôn có nơi nàng có thể đi. Đáng tiếc, tuổi tác Lâm ma ma đã cao, ở bên nàng đến lúc 14 tuổi, liền bệnh nặng qua đời.

Tiểu Mộc Tử nhanh nhẹn từ nhỏ, thông minh hoạt bát, luôn biết nhìn sắc mặt, dung mạo lại xinh đẹp, làm việc thoả đáng, không lâu sau khi Lâm ma ma qua đời, nàng được chính tay Lưu công công có tâm bồi dưỡng, làm không ít việc, ngẫu nhiên còn có thể rời cung mua sắm.

Ra khỏi cung, nàng mới biết được vì sao Lâm ma ma bảo nàng nhất định phải tìm mọi cách rời khỏi hoàng cung, trên đường người đến người đi, người buôn bán rao bán đủ loại kiểu dáng đồ vật, không được tinh xảo như trong hoàng cung, nhưng đều là đồ chơi mới lạ nàng chưa thấy bao giờ. Bầu trời cũng được mở rộng, liếc mắt một cái nhìn không đến điểm cuối.

Mộc Đào liền âm thầm quyết định, về sau nhất định phải rời khỏi, bằng tay nghề của nàng cùng đồ tích lũy được, cũng có thể mở một quán ăn không tồi, kiếm ít tiền tiêu dao tự tại, thành thân hay không không quan trọng, quan trọng là không bao giờ phải lo lắng đề phòng mỗi ngày.

“Tiểu Mộc Tử, cống phẩm cầu phúc có sai sót, Lưu công công đang nổi trận lôi đình, làm sao bây giờ!” Người nói là Tiểu Phương Tử vừa rồi nói chuyện cùng nàng. Tiểu Mộc Tử thầm nghĩ không tốt, một bên cẩn thận dò hỏi Tiểu Phương Tử, một bên đứng dậy đi về phía trước.

“Nói bao nhiêu lần, không chấp nhận được sai lầm về cống phẩm.”Vẻ mặt Lưu công công nôn nóng. Cả phòng thái giám cung nữ đang kiểm kê lại cống phẩm, phát hiện cống phẩm vốn nên là bánh hoa sen, dương chi cam lộ, bánh trứng muối, bánh dứa đều bị thiếu. Bên Ngự Thiện Phòng rõ ràng là đã kiểm kê đủ rồi mới báo cáo kết quả. Mấy món điểm tâm này nguyên là không quan trọng, đều chỉ có tác dụng bài trí, nhưng hôm nay lại là bệ hạ tự mình mời đại sư tới cầu phúc cho Thái Hậu, hơi chút phạm phải sai lầm, đầu cũng có thể khó mà giữ được.

"Ôi, Lưu công công, đây là làm sao, cống phẩm cầu phúc chuẩn bị tốt cả chứ. " Người tới mặt thịt mỡ đầy nếp nhăn, luôn luôn đối đầu với Lưu công công - Nguyên Đắc Hỉ, hồng nhân trước mặt Thái Hậu, chưởng sự thái giám Từ Ninh Cung.

“Chuẩn bị tốt rồi, chẳng qua là có nhãi ranh mới tới không hiểu quy củ, ta giáo huấn hắn vài câu, không có việc gì.” Lưu công công ngoài cười nhưng trong không cười mà ứng phó một câu.

""Vậy thì tốt, một canh giờ nữa bắt đầu lễ cầu phúc rồi, Diệu Tịch đại sư chùa Tế Pháp đã đến, ngàn vạn đừng phạm phải sai lầm gì. ""Trên mặt Nguyên công công tựa hồ rất là quan tâm mà dặn dò nói.

""Đương nhiên, đương nhiên. "" Trong lòng Lưu công công chắc chắn là thằng nhãi này động tay chân, từ trước đến nay bọn họ như nước với lửa. Nguyên Đắc Hỉ lại nhìn trúng Tiểu Mộc Tử thủ hạ hắn, một lòng muốn thu hắn làm luyến sủng. Lưu công công biết rõ thủ đoạn bỉ ổi của hắn, đã làm chết vài tiểu thái giám. Mà Tiểu Mộc Tử luôn luôn nhanh nhẹn, làm việc thoả đáng, hắn có tâm bồi dưỡng đương nhiên sẽ che chở không cho Nguyên Đắc Hỉ đạt được. Thường xuyên qua lại, thù hận kết càng sâu.

Nguyên Đắc Hỉ có thù tất báo, lại đối nhất định phải có được Tiểu Mộc Tử, lần này nếu cống phẩm có sai lầm, bề trên trách phạt, không chỉ có hạ bệ được đối thủ một mất một còn, tiểu thái giám Tiểu Mộc Tử cũng mặc cho hắn xử lý.

Nguyên Đắc Hỉ đang nghĩ đến Tiểu Mộc Tử da thịt tinh tế cùng mắt hoa đào động lòng người. Tiểu Mộc Tử liền đi vào từ trước điện, nàng thấy Nguyên Đắc Hỉ ở đây, cũng khom lưng hành lễ, "" Nguyên công công. "" Một bên quay đầu nói với Lý công công "" Lý công công, Diệu Tịch đại sư chùa Tế Pháp tới rồi, đang chờ ngài sắp xếp. "" Một bên âm thầm đưa mắt ra hiệu.

Trong lòng Lý Bỉnh Dư lập tức chắc chắn, hắn nói "" Nguyên công công, ta đi tiếp đãi Diệu Tịch đại sư, không thể ở lại. "" Lại quay đầu nói với Tiểu Mộc Tử: “Ngươi đi theo ta, dẫn đường đi." "

Tròng mắt Nguyên Đắc Hỉ sắp rớt xuống khi thấy Tiểu Mộc Tử cúi đầu lộ ra một chút da thịt tuyết trắng trên cổ, thấy người phải đi, thất thần mà trả lời một câu, một bên nghĩ thầm: Qua hôm nay, Lý Bỉnh Dư rơi đài, Tiểu Mộc Tử chính là người của ta.

Ra khỏi An Nhân cung, “Lý công công, bánh hoa sen, dương chi cam lộ, bánh trứng muối, bánh dứa đã trình ở Vũ Tùng Các, chưa có sai lầm.” Tiểu Mộc Tử thấp giọng nói: “Nô tài hôm qua sợ có sai sót, cố ý làm nhiều thêm một phần điểm tâm.”

Lý Bỉnh Dư thầm nghĩ quả nhiên, trước đây Tiểu Mộc Tử đi theo bên người Lâm ma ma, học thủ nghệ rất tốt, suốt ngày ở trong Ngự Thiện Phòng, thân quen với đầu bếp, học giống được tám chín phân là không thành vấn đề. Hắn nhanh nhẹn lại sẽ khoe mẽ, nhất định được Vân ma ma Thượng Y Cục yêu thích, làm thêm chút điểm tâm cũng không phải việc khó gì.

Lý Bỉnh Dư vỗ vỗ vai Tiểu Mộc Tử: “Ngươi làm việc ta luôn yên tâm. Bên này còn có việc gấp ta đi xem mấy nhãi ranh không nhanh nhẹn đó, miễn cho lại có thêm sai sót, ngươi mau đi sắp xếp thỏa đáng đại sư chùa Tế Pháp.”

“Vâng, công công yên tâm.” Tiểu Mộc Tử tuân lệnh liền rời khỏi.

“Tiểu Mộc Tử.” Lý công công bỗng gọi nàng, “Mọi chuyện phải cẩn thận, Nguyên Đắc Hỉ sẽ không tình nguyện bỏ qua đâu.” Mộc Đào quay đầu đối diện với thần sắc quan tâm của hắn, trong lòng ấm áp: “Nô tài đã biết, tạ công công.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~