Tiết Thần trở lại trong viện thấy Khâm Phượng và Chẩm Uyên đang ngồi xâu chuỗi ngọc, chuẩn bị vào ngày bảy tháng bảy dùng tơ hồng treo trên cao. Thấy Tiết Thần vào, Chẩm Uyên chạy tới giống như hiến vật quý đưa chuỗi ngọc trong tay cho Tiết Thần: "Tiểu thư, đây là nô tỳ giúp ngài xâu. Tới hôm Thất Tịch, tiểu thư tìm một cây cổ thụ thảy lên. Nghe nói cách cầu này rất linh nghiệm."
Tiết Thần lật qua lật lại chuỗi ngọc nhìn nhìn, thuận miệng hỏi: "Thảy lên cây làm gì chứ? Chuỗi ngọc không phải để đeo trên người sao?"
Chẩm Uyên và Khâm Phượng, còn có vài bà tử nha hoàn ngồi bên cạnh đều cười giải thích: "Tiểu thư, thảy trên cây đương nhiên là để cầu nhân duyên, đeo trên người đâu có ý nghĩa gì. Cây cổ thụ luôn có linh tính, dĩ nhiên là phải thảy trên cây."
"..." Tiết Thần bị câu "cầu nhân duyên" khiến cho hoảng hốt, xem ra nàng làm thế nào cũng tránh không khỏi một đạo kiếp nạn này. Lúc trước tuổi còn nhỏ không cảm giác được, hiện giờ nàng đã mười bốn tuổi, nhiều gia đình có cô nương mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu nghị hôn.
Tiết Thần trả chuỗi ngọc lại cho Chẩm Uyên, cũng không có phát biểu gì. Chẩm Uyên còn tưởng Tiết Thần không thích chuỗi ngọc bèn nhiệt tình nói với nàng: "Nếu tiểu thư không thích chuỗi ngọc, chỗ này nô tỳ còn thêu túi tiền, túi tiền cũng rất linh... Ai nha, tiểu thư, ngài không nhìn xem sao?"
Tiết Thần vô ngữ nhìn "thiên chân vô tà" Chẩm Uyên, cảm thấy đôi khi nữ hài nhi đơn thuần một chút cũng khá tốt, cho dù có điểm ngu đần. Nàng duỗi tay búng trên trán Chẩm Uyên một cái, nửa năm qua, Tiết Thần cao lên không ít, hiện tại đã cao ngang bằng với bọn Chẩm Uyên mười sáu mười bảy tuổi, bởi vậy động tay thập phần thuận tiện.
Tiết Thần chọc ghẹo: "Chiếu theo lời ngươi nói thì ta chỉ cần thảy túi tiền là tìm được nhân duyên. Vậy nếu ta đói bụng, có phải chỉ cần thảy vài cái bánh bao là tìm được đồ ăn?"
Nha hoàn bà tử bị Tiết Thần chọc cười, Chẩm Uyên che lại cái trán, ủy khuất nhìn Tiết Thần, một lúc lâu sau mới sâu kín thở dài than: "Ai nha, tiểu thư nhìn rất thông minh, nhưng tại phương diện này thật giống như một khối đầu gỗ! Nhân duyên thì có chỗ nào nhấc lên quan hệ với bánh bao đây chứ?"
Tiết Thần nhìn biểu tình "hận rèn sắt không thành thép" của Chẩm Uyên thật sự không biết nói gì, lắc đầu đi lên bậc thang về phòng của mình.
Sau khi thay đổi xiêm y, Tiết Thần đi đến thư phòng. Vừa ngồi xuống một lát liền thấy bồ câu từ cửa sổ phía Tây bay vào, không cần Tiết Thần đứng dậy bắt, nó tự động bay đến ngoan ngoãn đứng trên giá bút của Tiết Thần, chờ Tiết Thần gỡ ống trúc xong liền tự giác bay đến l*иg chim không có nóc ăn hạt kê uống nước.
Tiết Thần vừa định mở ống trúc ra thì đột nhiên nghĩ đến lời nói của Tiêu thị, còn có bọn nha hoàn trong viện bàn về nhân duyên gì đó... Hiện giờ nàng nhìn ống trúc, bỗng dưng có chút mơ hồ. Ngón tay Tiết Thần cũng chậm rãi cứng đờ, rốt cuộc không lấy thư ra mà nắm chặt ống trúc trong lòng bàn tay.
Nàng cùng Lâu Khánh Vân rốt cuộc đang làm gì thế này? Mỗi ngày chàng ta truyền thư cho nàng, nàng cũng nghiêm túc hồi âm, nhưng rốt cuộc vẫn không ra thể thống gì.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn khiến cho tâm tình cũng có chút không tốt, Tiết Thần phiền muộn ghé người nằm xoài trên án thư, gối đầu lên trên khuỷu tay, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu bồ câu trắng đang vui vẻ ăn uống trong l*иg chim. Nàng cứ thế mà nhìn chằm chằm một cách xuất thần, bất tri bất giác đã qua nửa canh giờ, nàng vẫn không nhấc lên nổi hứng thú. Đúng lúc đang mơ màng sắp ngủ thì nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói: "Ngủ sao?"
Đỉnh đầu bị cốc cho một cái. Tiết Thần lập tức tỉnh táo lại, cả người như chiếc lò xo bật ngồi dậy, ai ngờ vì vội vã mà đỉnh đầu đυ.ng phải một cái gì đó. Tiết Thần tập trung ánh nhìn, thấy trước án thư đứng một người đang xoa xoa cái cằm, không phải Lâu Khánh Vân thì còn là ai?
Tiết Thần thấy chàng vẫn mặc quan phục Đại Lý Tự Thiếu Khanh màu đen bạc, thân cao tiêu sái như ngọc, nhìn thế nào cũng thấy là một tai họa.
Tiết Thần thấy chàng ta xoa cằm chạy lại gần hỏi: "Chàng bị sao vậy? Vì sao lại tới đây nữa?"
Lâu Khánh Vân cũng không nói lời nào, cứ thế mà cong lưng đưa cằm mình sát vào trước mặt Tiết Thần. Tiết Thần sợ tới mức thụt lui, sau lưng đυ.ng vào án thư. Lâu Khánh Vân nhắm mắt theo sát, một hai phải bắt Tiết Thần nhìn cằm của chàng ta, còn đáng thương hề hề than: "Ta chờ nửa ngày cũng không thấy nàng hồi âm, bèn nghĩ phải đến thăm nàng. Còn nàng thì thật khen ngược, cho ta một phần đại lễ như vậy. Nàng nhìn đầu lưỡi của ta bị đυ.ng hỏng rồi nè."
Nói xong còn le đầu lưỡi thò ra cho Tiết Thần nhìn. Tiết Thần thấy chàng ta không khách khí như vậy biết là cố ý chọc nàng, đập vào vai chàng ta một cái mắng: "Ai nha, chàng đừng nháo!"
Lâu Khánh Vân bị đôi bàn tay trắng như phấn của giai nhân gõ một cái, không những không cảm thấy đau mà trong lòng còn ngọt như ăn mật, chỉ biết nhìn Tiết Thần cười ngây ngô.
Bị loại người vừa vô lại vừa không biết xấu hổ hoàn toàn đánh bại, Tiết Thần thăm dò nhìn nhìn cằm của chàng ta. Người nào đó thấy thế liền khoe mẽ đem cằm nhấc cao hơn, ủy khuất nói: "Đau lắm, thổi thổi cho ta đi."
Tiết Thần trừng mắt một cái rồi đẩy chàng ta ra: "Nếu không để ta đấm thêm vài cái nữa."
Nói xong liền giơ lên nắm tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại dứ dứ. Lâu Khánh Vân nhìn nắm tay nhẵn bóng như ngọc gần ngay trước mắt, mịn màng không khác gì đôi gò má của nàng, mu bàn tay tựa hồ khá đầy đặn, bàn tay nắm lại thì trong năm ngón tay có ba ngón phồng lên, nhìn đáng yêu cực kỳ. Nuốt nước miếng ngắm nghía nắm tay xinh xắn, Lâu Khánh Vân cũng không ngẩng đầu lên, bộ dáng muốn đem nắm tay ăn gọn, mặt dày mày dạn nói: "Được mà, nắm tay nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, có đấm bao nhiêu cái cũng được. Mau tới, mau tới! Ta chờ đây nè!"
"..."
Câu nói như vậy sao có thể thoát ra khỏi miệng được chứ? Đúng là "Cây không có vỏ nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng người không biết xấu hổ thì lại là thiên hạ vô địch"! Câu nói đó thật sự dành riêng cho loại người như Lâu Khánh Vân.
Nhìn thấy gương mặt của chàng, thật ra trong lòng Tiết Thần rất cao hứng, nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên không cao hứng nổi.
Lâu Khánh Vân tựa hồ cảm giác được Tiết Thần khác thường liền không chọc ghẹo nàng nữa, đứng thẳng thân mình hỏi: "Hôm nay rốt cuộc nàng bị sao thế? Ai khi dễ nàng vậy? Nói cho ta, ta sẽ sai người lột da hắn ra."
Tiết Thần trừng chàng ta một cái giận dỗi: "Ngoại trừ chàng thì có ai khi dễ ta chứ! Chàng muốn lột da chính mình không?"
Lâu Khánh Vân cười hắc hắc: "Ha ha, ta khi dễ nàng chỗ nào đâu chứ? Ta chỉ rất thích nàng mà thôi!"
Bước chân Tiết Thần đột nhiên dừng lại, biểu tình giống như gặp quỷ quay đầu lại nhìn Lâu Khánh Vân, ánh mắt lại một lần nữa không biết đặt ở nơi nào, trái tim đột nhiên kinh hoàng đập mạnh không yên, xấu hổ trừng mắt nhìn chàng ta một cái rồi mắng: "Nói bậy gì thế! Không đứng đắn chút nào!"
Lâu Khánh Vân lại hiếm khi đứng đắn hẳn lên, trên mặt hiện ra biểu tình "Sao nàng có thể bội tình bạc nghĩa như vậy" nhìn chằm chằm Tiết Thần phân bua: "Ta nói bừa chỗ nào? Nếu ta không thích nàng, cả ngày ta sẽ dùng bồ câu đưa thư cho nàng sao? Nếu ta không thích nàng, vì sao ta phải hẹn nàng ra ngoài xem hoa đăng? Nếu ta không thích nàng, sẽ nhịn không được trèo tường leo cửa sổ tới gặp nàng sao? Nếu ta không thích nàng... ta làm tất cả những chuyện đó không phải có bệnh hay sao?"
Lâu Khánh Vân nói ra một cách nhẹ nhàng thoải mái, chỉ là vào trong tai Tiết Thần thì không còn nghe nhẹ nhàng như vậy. Trái tim Tiết Thần lại một lần nữa muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đôi môi trở nên khô khốc, tay chân cứng đờ dường như không nhấc lên nổi, cứ bất động như thế mà nhìn Lâu Khánh Vân tiến tới gần, thẳng đến khi chàng đối mặt hỏi: "Nàng chưa đọc thư ta viết cho nàng hôm nay phải không?"
Tiết Thần ngẩn người, sau đó liếc mắt về hướng án thư. Lâu Khánh Vân cũng đưa mắt nhìn theo, quả nhiên thấy ống trúc gỡ ra từ chân bồ câu vẫn còn êm đẹp đặt trên án thư, cuộn giấy bên trong vẫn chưa lấy ra.
Lâu Khánh Vân coi bộ cũng có chút mất tự nhiên, vốn dĩ cho rằng muốn mượn bức thư này làm người môi giới, nếu Tiết Thần đọc thư thì sẽ minh bạch tâm ý của hắn. Nhưng ai ngờ hôm nay nàng cố tình không đọc thư, hắn ở trong nha môn chờ quá sốt ruột nên mới lần mò lại đây, muốn giáp mặt hỏi một câu ý tứ của nàng thế nào, ai ngờ lại phải đối diện với hoàn cảnh xấu hổ như vậy. Bất quá cũng may da mặt hắn dày, lại có năng lực ứng biến cường đại, cho dù hơi chút xấu hổ cũng có thể thực mau định thần lại, hiếm khi quẫn bách gãi gãi cái gáy ngập ngừng: "À, ta viết trong thư muốn hẹn nàng hôm Thất Tịch đi chùa Định Tuệ, nơi đó có tổ chức hoa đăng Thất Tịch... Trong thư ta viết cũng rất rõ ràng, tuy rằng tuổi của ta có chút lớn, nhưng tự hỏi phẩm mạo đoan chính, không có ham mê hư hỏng gì, vẫn luôn tự quản thúc bản thân. Mắt thấy nàng đã tới tuổi mười bốn, thật sự nếu không nói cho nàng biết trước, ta sợ nàng sẽ bị người khác đoạt mất, cho nên..." Thấy mặt mày Tiết Thần ngây dại ra nhìn mình, Lâu Khánh Vân dường như cũng có chút hoảng hốt, chần chờ thật lâu sau mới lại hỏi: "Vậy đó. Chuyện này... nàng thấy thế nào?"
Tiết Thần như ở trong mộng mới tỉnh. Nãy giờ cả người nàng phảng phất như đi trên đám mây, Lâu Khánh Vân nói ra chữ "thích" kia nàng thật sự không biết nên mở miệng nói chuyện với chàng thế nào. Tuy rằng từ trước nàng cũng đã nghĩ tới mục đích Lâu Khánh Vân muốn dây dưa với nàng, cũng đoán qua chàng có phải thích mình hay không, chỉ là cái loại suy đoán đó hoàn toàn khác hẳn với nghe được từ chính miệng Lâu Khánh Vân nói ra, quả thực là khoảng cách hơn kém cách xa vạn dặm.
Cho nên Tiết Thần không thể nào lập tức phản ứng, cứ ngây ngốc nhìn chàng như vậy, thật lâu cũng chưa lên tiếng.
Lâu Khánh Vân hít sâu một hơi thỏa hiệp: "Chuyện này, nàng cũng không cần phải gấp gáp trả lời ta. Ta chỉ muốn trước hết tự đơn cử chính mình, chờ đến khi nàng muốn bắt đầu chuyện làm mai, hãy để ta chính là người đầu tiên nàng suy xét. Có được hay không?"
Tiết Thần vẫn không biết nên đáp lại như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến mức đỏ bừng, hai bàn tay xinh xắn nắm chặt lấy nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Lâu Khánh Vân nhìn nàng ở dưới ánh nến, thân hình càng thêm thon dài thanh lệ, đột nhiên liền có chút hối hận -- không nên đem chuyện này mở lời sớm như vậy, lỡ như nàng cự tuyệt ngay tại chỗ, sau này không bao giờ để ý đến hắn, vậy thì thật không xong rồi.
Đối với chuyện tình cảm hắn vẫn có cái nhìn rất là thấu triệt, hắn không thích loại nữ tử nhu nhu nhược nhược, gặp phải chuyện gì liền khóc sướt mướt, hoặc là dễ dàng bị người lừa bị người lợi dụng. Hắn biết rõ bản thân yêu thích điều gì, chỉ là trải qua nhiều năm như vậy, tất cả những cô nương xuất hiện bên cạnh hắn đều là cái loại nhu nhược thích khóc, cho dù có vài người trong xương cốt không phải như vậy nhưng mặt ngoài vẫn làm ra vẻ thật nhu nhược, hy vọng được nam nhân bảo hộ. Quả thật hắn dư năng lực bảo hộ âu yếm một nữ nhân, nhưng cũng muốn gặp được một nữ nhân đáng giá để bảo hộ.
Dưới nhận xét của hắn, Tiết Thần chính là nữ tử đáng cho hắn bảo hộ cả đời -- nàng thật trực tiếp, thật thông minh, thật kiên định, gặp phải chuyện gì luôn thật tích cực nghĩ cách giải quyết như thế nào, không phải là loại gặp chuyện liền đẩy cho những người khác còn bản thân thì tránh sau lưng người ta chịu người bảo hộ, ứng đối tiêu cực. Hắn thích sự kiên cường của Tiết Thần, thích nàng có đầu óc, có thủ đoạn, còn có điểm cuối không thể đυ.ng vào.
Một nữ nhân như vậy với hắn mà nói thật sự rất khó tìm được. Một người muốn gặp được người mình chân chính thích là một chuyện không dễ dàng đến độ nào. Hắn đã chứng kiến rất nhiều cặp phu thê không hiểu biết lẫn nhau nên phải thống khổ lạnh nhạt sống với nhau cả đời, cảm thấy như vậy thật là không thể chịu nổi, cả đời là một khoảng thời gian dài đến mức nào? Hắn đã từng nghĩ tới vấn đề này, nếu hắn không thể tìm được một người hắn thích cùng nhau sống chung, vậy hắn tình nguyện cả đời độc thân, ít nhất sự cô đơn sẽ không làm hắn cảm thấy khổ sở, sẽ không làm hắn cảm thấy phải thỏa hiệp để sống.
Hắn quá rõ ràng phần tình cảm không dễ tìm được này đáng quý biết bao nhiêu. Bởi vậy, hắn thật sự quý trọng, cũng hy vọng được Tiết Thần đáp lại, cho nên hắn không muốn vội vã dùng hình thức đính hôn đưa tới trói buộc nàng, chỉ hy vọng có thể dùng hành động của mình để làm nàng cảm động, tiện đà làm nàng yêu hắn.
Vậy mà hôm nay hắn tựa hồ có chút nóng nảy, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì đột nhiên nhớ tới nàng đã mười bốn, nếu hắn cứ chậm rì rì không thổ lộ cõi lòng, vậy chờ đến khi nàng cùng người khác đính thân thì hắn thật sự bị ra rìa rồi.
Hắn không nói một lời, trong lòng có chút mâu thuẫn, hắn hy vọng hiện tại Tiết Thần liền cho hắn hồi đáp, nhưng nếu hồi đáp này là câu "Không được" thì hắn tình nguyện chờ thêm.
Hai bên đối diện thật lâu, Tiết Thần trước sau vẫn không nói lời nào, Lâu Khánh Vân cũng biết lời thổ lộ thình lình của mình làm nàng cảm thấy bất an, cũng không muốn bức bách nàng, chỉ duỗi tay xoa đầu nàng rồi nói: "Được rồi, nàng cũng không cần phải gấp gáp trả lời ta, dù sao ý của ta nàng cũng đã biết, cho dù hiện tại không được đáp lại cũng không quan hệ, ta không bức nàng, hết thảy chờ đến khi nàng nghị thân rồi nói sau." Nói xong liền chỉ chỉ ống trúc trên bàn tiếp tục: "Hôm Thất Tịch ta sẽ ở chùa Định Tuệ chờ nàng, không gặp không về."
"..." Tiết Thần thấy chàng ta phải đi trong lòng cũng hơi chút bình tĩnh hơn, sau đó liền không khỏi chửi thầm: Chàng thổ lộ một cách cường thế như vậy, chẳng lẽ còn không xem như ép bức hay sao?
"Hết thảy chờ đến khi nàng nghị thân rồi nói sau" -- -- vậy ý của chàng còn không phải là "Cho dù nàng muốn nghị thân, cũng chỉ có thể nghị thân với một mình ta" hay sao? Nói giống như thật sự khai sáng, kỳ thật là cường thế tranh đoạt... Đúng là đồ hỗn đản khẩu thị tâm phi trong ngoài không đồng nhất!