Chương 51

Nguyên Khanh mặc một thân trường bào lụa Mặc Liên, ngũ quan đoan chính lộ rõ phong độ trí thức, thần thái ung dung, biểu tình hớn hở đang nói chuyện với người bên cạnh.

Lâu Khánh Vân cũng cười tủm tỉm sóng vai Nguyên Khanh đi tới, ngẫu nhiên xen vào vài câu. Hắn mặc thường phục màu xanh đá thêu trúc văn, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra một phong thái thong dong của hậu duệ thế gia, mặt mày như họa, thân hình hiên ngang ngạo nghễ xuất chúng như thân tùng thẳng tắp trang nghiêm dưới tuyết lạnh, khiến người thấy liền không dời mắt được.

Thân người Hàn Ngọc cơ hồ muốn nhoài ra khỏi cửa sổ, chỉ vào ba người vừa vào khu phía nam, che miệng kiềm nén tiếng hô ngạc nhiên: “A, là, là Nguyên công tử cùng hai vị biểu ca Lâu gia.”

Không cần nàng ta nhắc nhở Tiết Thần cũng nhìn thấy hai người kia, Nguyên Khanh đi cùng Lâu Khánh Vân và Lâu Triệu Vân, ba người này sao hôm nay cũng tới chùa Định Tuệ? Tiết Thần cùng Hàn Ngọc trao đổi ánh mắt, sau đó chung một ý nghĩ liếc về hướng Tiết Tú với bộ dáng "Tây Thi thẹn thùng" đang ngắm Nguyên công tử.

Tiết Tú bị các nàng nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Ai nha, đừng nhìn ta, ta cũng không biết bọn họ vì sao đến đây.”

“...”

Hàn Ngọc nhịn không được mắt trợn trắng, dùng động tác thực tế bày tỏ thái độ hoàn toàn không tin. Tiết Thần thật ra còn đỡ, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn xoay người lại bị Tiết Tú chộp lấy cánh tay.

Tiết Tú mỗi tay kéo một người lôi ra khỏi phòng. Tiết Thần cũng không ngờ Tiết Tú sẽ lớn mật như vậy, từ trong thiện phòng trực tiếp lao ra, hô to gọi đám Nguyên Khanh đang muốn đi vào khu phía nam: “Nguyên công tử.”

Nghe thấy tiếng la phía sau, cả đám Nguyên Khanh đều quay đầu lại, liền thấy ba tiểu cô nương xinh đẹp đang chạy tới. Nguyên Khanh nhận ra cô nương dẫn đầu, tựa hồ đúng là tiểu thư của Tiết hàn lâm, lần trước ở Cảnh Thúy viên đã gặp qua một lần. Tiểu cô nương tự nhiên hào phóng, sảng khoái đáng yêu để lại ấn tượng khá tốt cho hắn.

Dừng lại bước chân chờ đến các nàng chạy tới trước mặt, Nguyên Khanh nở một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, gật đầu chào Tiết Tú: “Hóa ra là Tiết cô nương.”

Tiết Tú vì Nguyên Khanh vẫn còn nhận ra mình cảm thấy thập phần cao hứng, nhưng sau khi cao hứng thì lại thẹn thùng, nhìn thấy hắn lại không biết nói gì cho phải, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu.

May mắn Lâu Triệu Vân đánh vỡ cục diện bế tắc, hỏi các nàng: “Biểu muội Tiết gia sao lại ở chỗ này? Hàn Ngọc, lại là muội đầu têu phải không?”

Lâu Triệu Vân và Hàn Ngọc là biểu huynh muội ruột thịt, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, quan hệ xem như thân thiết. Hàn Ngọc tựa hồ cũng cảm giác được không khí có chút xấu hổ -- lúc nãy Tiết Tú liều mạng cứng rắn lôi kéo các nàng ra cửa chào hỏi, khi tới trước mặt người ta thì lại không nói được gì; còn tính tình Tiết Thần lại luôn lãnh đạm, càng thêm không có khả năng trông cậy vào nàng giải cứu cảnh tượng xấu hổ này -- ngó trái ngó phải cũng chỉ có nàng cùng Lâu Triệu Vân có thể thật tự nhiên mở miệng phá băng.

“Đầu têu gì chứ? Bọn muội tới ngắm hoa, ai biết tới đây trời lại cố tình đổ mưa, đành phải lưu tại trong thiện phòng. Còn các huynh thì sao? Các huynh cũng tới ngắm hoa à?”

Năm nay Hàn Ngọc mười hai tuổi, vẫn có bộ dáng của một tiểu nha đầu, không có một chút nẩy nở gì, những lời này hỏi ra từ miệng một tiểu nha đầu như nàng thật không thể tự nhiên hơn.

Lâu Triệu Vân cười hắc hắc trả lời: “Không phải, ai ngày mưa mà tới ngắm hoa chứ! Hai vị ca ca ước hẹn đàm luận kinh pháp với phương trượng chủ trì, ta chỉ đi theo cho vui, không ngờ tới đây lại gặp được các muội.”

Hàn Ngọc rất thân thiện, tính cách cũng tương đối sảng khoái, nghe Lâu Triệu Vân nói vậy liền nhập đề ngay, thắc mắc hỏi: “Đàm luận kinh pháp? Đàm luận kinh gì thế?”

Lâu Triệu Vân lắc đầu, chỉ chỉ Nguyên Khanh và Lâu Khánh Vân nói: “Ta cũng không biết, chỉ đi theo hai vị ca ca này thôi.”

Hàn Ngọc liếc mắt nhìn Lâu Khánh Vân, tuy rằng huynh ấy vẫn giữ nụ cười nơi khóe môi, nhưng nàng lại không có lá gan quấn lấy huynh ấy hỏi chuyện. Lâu Khánh Vân không giống như Lâu Triệu Vân, cũng không phải biểu ca ruột thịt của nàng, "cách phòng như cách núi", địa vị của huynh ấy cho dù đứng trong đám đệ tử tôn thất cũng là nhân tài kiệt xuất, huống chi so với bọn họ chỉ là những người bình thường.

Tiết Thần bất đắc dĩ đứng ở một bên, chờ đợi bọn họ chào hỏi xong. Chỉ có nàng biết loại tình huống này có bao nhiêu xấu hổ, không vì cái gì khác, chỉ vì ánh mắt của Lâu Khánh Vân luôn cứ như có như không dừng lại trên người nàng, nhìn từ trang sức trên tóc nhìn xuống đôi giày thêu lộ ra dưới làn váy, không một chỗ nào là không bị ánh mắt kia quét qua. Nhưng cố tình ánh mắt đó lại lúc ẩn lúc hiện, như đang nhìn nàng rồi lại không giống vậy, mỗi khi nàng giương mắt nhìn lên thì ánh mắt đó lại đúng lúc thu hồi, sau đó chờ nàng không nhìn nữa thì lại có cảm giác ánh mắt kia liền trở lại.

Tình huống này làm cho Tiết Thần cảm thấy có chút vi diệu nói không nên lời. Thẳng đến khi Nguyên Khanh có ý chào từ biệt, Lâu Khánh Vân mới tiếp nhận câu chuyện, chân thật đáng tin mời mọc: “Chờ lát nữa chúng ta cùng nhau dùng bữa đi. Hiện tại mặt trời đã xuống núi, các muội cũng không thể trở về, nếu đều là biểu muội nhà mình thì cũng không có gì phải kiêng kị. Triệu Vân hãy đi chuẩn bị một chút, ta thấy cứ dọn cơm ở trong đình bên kia, ăn cơm xong chúng ta còn có thể chơi cờ. Yến Trai, ngươi nói có được hay không?”

Yến Trai là tên tự của Nguyên Khanh. Vốn dĩ Nguyên Khanh không quá đồng ý với cách sắp xếp của Lâu Khánh Vân, tuy nói Lâu gia và Tiết gia có dính một chút quan hệ, nhưng dù sao hắn cũng là ngoại nam, cứ như vậy mà ăn cơm chung với mấy tiểu cô nương, thật sự vi phạm giáo huấn của thánh nhân. Tuy nhiên, Lâu Khánh Vân vừa mới điểm trúng huyệt đạo của hắn -- nhắc đến chơi cờ. Nguyên Khanh nghe được từ "Chơi cờ" thì mắt sáng ngời, hắn không yêu thích gì khác, chỉ say mê một thứ độc nhất là chơi cờ. Hiện tại Lâu Khánh Vân mở miệng nhắc đến vụ này, đó chính là có ý định muốn hắn không thể cự tuyệt.

Tuy rằng có chút không rõ ràng lắm trạng thái này đang đẩy đưa đến tình huống gì, nhưng Nguyên Khanh vẫn cảm thấy bản thân có thể vì cờ mà buông xuống một ít thứ khác, tỷ như -- -- giáo huấn?

Nhoẻn miệng cười, Nguyên Khanh vui sướиɠ hỏi lại: “Kí Minh, ngươi chịu chơi cờ với ta?” Trong giọng nói mang theo sự không dám tin tưởng nồng đậm.

Lâu Khánh Vân nhìn hắn một cái, không trả lời nhưng cũng không cự tuyệt, cứ như vậy làm cho một Nguyên Khanh vẫn luôn bị Lâu Khánh Vân cự tuyệt có chút cảm giác "thụ sủng nhược kinh", rốt cuộc không thể nói ra lời từ chối.

Lâu Khánh Vân nhìn về phía ba cô nương. Tiết Tú đương nhiên là cầu còn không được, liên tục gật đầu đồng ý: “Như thế liền "cung kính không bằng tuân mệnh", đa tạ biểu ca chiếu cố.”

Sau đó lén kéo tay Hàn Ngọc ra hiệu. Loại thời khắc mấu chốt này làm sao Hàn Ngọc dám phá hư chuyện tốt của Tiết Tú, nên cũng đồng ý gật đầu: “Đa tạ biểu ca.”

Ba cô nương thì hai người đã đáp ứng rồi, còn thừa một ý kiến liền có vẻ không quan trọng, vì thế Tiết Thần đã bị Tiết Tú và Hàn Ngọc thực tự nhiên hoàn toàn làm lơ.

Lâu Khánh Vân nhìn về phía Tiết Thần lộ ra một nụ cười như không cười, Tiết Thần nhìn thấy thật sự không thể hiểu được, sau đó nhìn theo bọn họ đi vào khu nam tân để chờ lát nữa đi đàm luận kinh pháp với phương trượng. Phương trượng của chùa Định Tuệ là đại sư nổi danh về thiền lý, người có tư chất bình thường muốn gặp phương trượng thì cho dù cầu ba bốn năm cũng chưa chắc có thể nhìn thấy, nhưng Nguyên Khanh và Lâu Khánh Vân vừa có thân phận lại vừa có ngộ tính nên đâu thể nào bị cự tuyệt.

Chương trình của mọi người đã lên kế hoạch rõ ràng.

Sau khi Lâu Khánh Vân và Nguyên Khanh đi gặp phương trượng, Lâu Triệu Vân liền chủ động đi phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm chay cho sáu người vào tối nay, còn ba cô nương thì chỉ cần trở về phòng ngồi chờ.

Vừa vào trong phòng, Tiết Tú vui vẻ nhảy dựng lên, ôm Hàn Ngọc một hồi lâu mới buông tay, trong lòng hưng phấn không nói nên lời. Hàn Ngọc tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vì Tiết Tú cảm thấy cao hứng nên cũng cảm thấy cao hứng theo, phối hợp với Tiết Tú nhảy nhót trong chốc lát, sau đó kéo Tiết Tú ngồi xuống. Hai người quyết định phải trang điểm kỹ càng một phen. Tiết Thần nhìn Tiết Tú lấy ra son phấn từ bao phục tùy thân liền cảm thấy mở rộng tầm mắt, càng thêm xác định cô nương này đã có ý đồ lên kế hoạch cho buổi gặp mặt hôm nay.

Bất quá Tiết Thần nghĩ, nếu đúng là như vậy thì một đoạn "kim ngọc lương duyên" cũng được thành tựu, vậy thật tốt rồi. Đời trước nàng không tham dự trận "đại chiến truy phu" của Tiết Tú, một đời này cho dù nàng không giúp được gì nhưng cũng không thể kéo chân nàng ta.

Vì thế Tiết Thần liền không có ý kiến gì, cứ để hai nha đầu kia nháo đi.

Khi màn đêm buông xuống, quả thực nhìn thấy Lâu Triệu Vân đã chuẩn bị một bàn đồ chay ở đình hóng gió phía Tây Nam ngay giữa khu nam tân và khách nữ, còn lấy tới một ít nước trái cây ủ nổi tiếng của chùa Định Tuệ.

Sáu người vây quanh bàn tròn ngồi xuống, nhưng nam nữ mỗi bên ba người, ngồi như thế nào cũng sẽ có hai cặp phải ngồi cạnh nhau. Hàn Ngọc và Lâu Triệu Vân là biểu huynh muội ruột thịt, đương nhiên là ngồi với nhau. Nguyên Khanh rốt cuộc là ngoại nam, dĩ nhiên không có khả năng ngồi cạnh một cô nương, bèn ngồi ở giữa Lâu Triệu Vân và Lâu Khánh Vân.

Chỉ còn lại Tiết Thần và Tiết Tú. Tiết Thần vừa định ngồi giữa Tiết Tú và Hàn Ngọc thì bị Tiết Tú giữ chặt, âm thầm lắc lắc đầu. Tiết Tú dùng ánh mắt ra dấu về phía Lâu Khánh Vân đang bưng chén trà lên uống, có lẽ làm quan trong Đại Lý Tự lâu rồi, quanh thân chàng ta luôn có một loại sát khí hiếm thấy trên người một quý công tử, huống chi mọi người đều kính sợ thân phận của Lâu Khánh Vân, không dám quá mức thân cận, cho nên Tiết Tú nói gì cũng không dám ngồi kế bên.

Tiết Tú vội vàng ngồi cạnh Hàn Ngọc nhanh hơn Tiết Thần một bước, sau đó còn săn sóc kéo ghế cho Tiết Thần, nắm cổ tay áo lôi nàng ngồi xuống.

Sáu người ngồi xong, may mắn bàn đá này cũng đủ lớn, không đến mức phải ngồi sát vào nhau. Lâu Triệu Vân và Hàn Ngọc vẫn luôn ríu rít nói chuyện, cũng may có hai người bọn họ ở đây nên không khí trên bàn mới không đến nỗi xấu hổ.

Tiết Thần cố tình lờ đi "củ khoai nóng bỏng" đang ngồi kế bên. Thật ra nàng không sợ Lâu Khánh Vân, nói đến cùng, chỉ là cảm thấy thân phận cách xa quá lớn. Đời trước nàng dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng được gả vào Trường Ninh Hầu phủ, mà có thể được như vậy cũng chính vì Tống An Đường mê luyến nàng, nếu không thì loại gia thế như nàng đâu vào nổi Trường Ninh Hầu phủ. Chỉ khi nữ nhân có lòng chờ mong nam nhân để ý thì mới có thể cảm giác được sự khẩn trương sợ hãi, nàng đối với Lâu Khánh Vân không có bất luận chờ mong gì, đúng với câu "người không biết không sợ", ngoại trừ nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngoài ra thì không còn gì khác.

Tiết Thần mới vừa bưng lên một chén sứ trắng tinh uống một ngụm nước quả đặc chế của chùa Định Tuệ, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một cái chén không. Tiết Thần quay đầu nhìn nhìn Lâu Khánh Vân, thấy chàng ta mắt đang nhìn thẳng Nguyên Khanh nói chuyện, mà thò cái chén không về phía nàng vậy ý là...

Tiết Thần đứng lên, lấy cái bình lưu li đựng nước quả, thật cẩn thận rót cho chàng ta hơn nửa chén.

Lúc này Lâu Khánh Vân mới thu tay, uống một ngụm rồi đặt chén nước sang một bên. Tiết Thần đang muốn ngồi xuống, không ngờ Lâu Khánh Vân lại chỉ chỉ măng non xanh miết phía bên kia bàn, ý muốn Tiết Thần gắp dùm thật quá rõ ràng.

Hắn đây là muốn coi nàng như nha hoàn để sai sử sao? Tiết Thần thầm buồn bực trong lòng, nhưng cũng không tốt để cự tuyệt, lại nhận mệnh dùng đũa khác gắp cho hắn một gắp bỏ vào chén rồi dứt khoát cầm đôi đũa chờ một bên. Lâu Khánh Vân cũng không khách khí, lại để nàng gắp thêm mấy món ăn khác.

Rốt cuộc sai sử Tiết Thần như vậy, ngay cả Lâu Triệu Vân cũng không chịu được, buông đũa nói với Lâu Khánh Vân: “Ca, đừng coi Thần tỷ nhi như là nha hoàn mà sai sử chứ! Các nàng đều là tiểu hài nhi, ca đừng bắt nạt người ta!”

Lâu Khánh Vân nghe xong lời này dường như mới bừng tỉnh đại ngộ, đưa mắt quang minh chính đại nhìn thẳng vào Tiết Thần, thấy nàng má hồng hây hây nhưng lại không có nửa điểm ủy khuất hay không kiên nhẫn, bộ dáng vẫn thật bình tĩnh như cũ.

Lâu Khánh Vân cong môi cười, gương mặt dường như được nhiễm ánh trăng sáng ngời, tạ lỗi với Tiết Thần: “Nhìn ta sơ sẩy này! Biểu muội mau ngồi xuống, ta sẽ gắp thức ăn cho muội. Nhìn các muội đều gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút mới cao lên được.”

Nói xong, chàng ta cũng rất nghiêm túc, một tay vén lên ống tay áo, thật sự đứng dậy gắp hết tất cả đồ ăn trên bàn mỗi món một chút cho vào chén của Tiết Thần. Cái chén còn rỗng tuếch của Tiết Thần lúc nãy tức khắc tràn đầy.

Tiết Thần chỉ cảm thấy hai má có chút đỏ lên, không vì cái gì khác, chỉ vì mỗi khi Lâu Khánh Vân gắp cho nàng một món ăn, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy lại liếc nàng một cái, ánh mắt kia nhìn nàng vừa ái muội vừa nghiền ngẫm. Nhưng dường như cũng chỉ một mình nàng phát hiện được vấn đề, những người khác trên bàn coi bộ cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, đều cho rằng đây chỉ là Lâu Khánh Vân tự nhận lỗi với tiểu biểu muội. Có lẽ bọn họ căn bản sẽ không có suy nghĩ gì khác, dưới mắt bọn họ, Lâu Khánh Vân và Tiết Thần - vô luận là từ tuổi tác đến thân phận - đều không thể có bất kỳ quan hệ gì mới đúng.

Một bữa cơm, Tiết Thần cũng đã ăn xong trong một loại cảm giác kỳ quái.

Vốn dĩ cho rằng rốt cuộc có thể kết thúc câu chuyện trở về phòng, không nghĩ tới Nguyên Khanh lại nhắc đến chơi cờ. Bởi vậy Tiết Tú có đánh chết cũng sẽ không trở về phòng, nói gì cũng muốn nán lại nơi đó xem bọn họ đánh cờ. Hàn Ngọc thì thích náo nhiệt, hơn nữa thiệt tình cảm thấy nàng ở cùng biểu ca cũng không có gì quan trọng. Chỉ có Tiết Thần thật sự tìm không ra lý do gì để lưu lại, cũng không muốn đi theo các nàng chơi đùa, liền nói mình sẽ về phòng trước.

Tiết Tú cùng Hàn Ngọc đang coi hăng say bèn không phản đối gì để nàng trở về. Sau khi Tiết Thần quay lại phòng mới có cảm giác thoát khỏi ánh mắt vẫn luôn dây dưa với nàng, tự đáy lòng thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.

Trong đình bên kia bốn phía đều thắp đèn sáng trưng, Nguyên Khanh và Lâu Khánh Vân đang đấu cờ. Nguyên Khanh ngưng thần tụ khí nhìn chằm chằm bàn cờ đen trắng, do dự đi một nước nhưng lại bị Lâu Khánh Vân mau chóng hạ xuống một nước chém gϊếŧ không còn manh giáp.

Lâu Khánh Vân đem quân cờ trong vứt vào hộp, sau đó phủi tay nói: “Được rồi, hôm nay chơi tới đây thôi, canh giờ cũng không còn sớm.”

Nói xong muốn rời đi ngay, Nguyên Khanh yêu cờ như mạng, làm sao chịu chơi có một bàn liền thu tay lại? Đứng lên cản Lâu Khánh Vân: “Kí Minh, đã nói bồi ta chơi cờ, chỉ một ván sao đủ chứ? Thêm nữa thêm nữa, hôm nay ta không thắng ngươi thì không thể ngừng!”

Lâu Khánh Vân bật cười: “Chờ ngươi thắng ta, vậy buổi tối hôm nay có cần ngủ hay không?”

Nguyên Khanh tại phương diện đánh cờ có tính si mê không bình thường, đâu thể nào chịu phục, thách thức: “Xem thường ta phải không? Ngươi ngồi xuống, hôm nay ta không làm ngươi cúi đầu xưng thần thì không thể được.”

Lâu Khánh Vân vẫn kiên trì lắc đầu từ chối: “Không được, đi ngủ sớm một chút.”

Nói xong liền không màng Nguyên Khanh ngăn trở khăng khăng rời ngôi đình, đi vào đại môn của khu nam tân.