Từ Tố Nga không dám quay đầu lại, chỉ muốn chạy nhanh trở lại trong viện của mình.
Ả ta không có thời giờ đi đoán ai đã đưa Vương Sinh vào phủ, mặc kệ là ai, chỉ cần ả nói chuyện với hắn, vậy là ả sẽ hoàn toàn xong đời. Đầu óc Từ Tố Nga biến thành một mảnh hỗn loạn, muốn mau chóng rời khỏi phiến núi giả đáng chết này. Lúc sắp sửa thoát ra ngoài, Từ Tố Nga lại thấy hai người đi tới từ lối vào -- dẫn đầu chính là sắc mặt xanh mét Tiết Vân Đào, sau đó là mặt vô biểu tình Tiết Thần.
Từ Tố Nga sắc mặt trắng bệch đi đến đón, chỉ vào Tiết Thần nói: “Lão gia, Đại tiểu thư thật độc tâm, muốn dùng biện pháp này để oan uổng tỳ thϊếp. Tỳ thϊếp căn bản không quen biết nam nhân kia, ngài ngàn vạn lần phải tin tưởng tỳ thϊếp nha.”
Thật ra lúc chiều nay, Tiết Thần đã tìm Tiết Vân Đào đem hết thảy mọi chuyện đều nói cho phụ thân. Bởi vì Tiết Vân Đào vẫn còn nghi vấn lưỡng lự không thể tin được chuyện kia, cho nên mới đồng ý để Tiết Thần bày ra trận này. Hóa ra nhiều năm qua ông đều bị nữ nhân trước mắt lừa gạt, không chỉ có nữ nhi không phải của ông, ngay cả nhi tử ông lấy làm tự hào, muốn tính toán bồi dưỡng thật tốt, cũng không phải của ông.
Trước đây không phải ông không có thắc mắc, hai hài tử đều sinh sớm hơn so với các oa nhi khác, nhưng ông chỉ cho rằng đó là do tình huống của mỗi hài tử không giống nhau, căn bản không hề nghĩ tới cả hai hài tử đều không phải của mình.
Đối diện với sự thật này, Tiết Vân Đào rốt cuộc nhịn không được, giáng cho Từ Tố Nga một cái tát, giận dữ gầm lên: “Ngươi là cái đồ tiện nhân! Lừa ta quá thảm!”
Từ Tố Nga bị một cái tát đánh té ngã trên mặt đất, còn muốn ôm chân Tiết Vân Đào, lại bị Tiết Thần lạnh lùng gọi người ngăn trở: “Đem Từ di nương bắt lại, đưa đến Đông phủ xin Lão phu nhân xử trí.”
Sau đó, sợ Từ di nương la hét trong phủ, bèn bịt miệng cả Từ di nương lẫn Vương Sinh, một đường im ắng kéo đến Đông phủ.
Bởi vì chủ mẫu của ngõ Yến tử đã qua đời, Tiết Vân Đào chưa tục huyền nên không có đương gia chủ mẫu. Còn Tiết Thần chỉ là tiểu thư chưa xuất giá, quản lý nội trợ hãy còn hợp lý, nhưng nếu muốn bàn về xử trí di nương trong phòng phụ thân, nàng tựa hồ không được danh chính ngôn thuận. Vì thế, chỉ có thể đem Từ di nương giao cho Đông phủ Lão phu nhân xử trí.
Đông phủ đã sớm nhận được tin tức, sảnh đường của Thanh trúc uyển đèn đuốc sáng trưng, chỉ chờ Tiết Vân Đào dẫn người đến.
Từ Tố Nga và Vương Sinh bị bịt miệng trói chặt đưa đến trước mặt Lão phu nhân. Từ Tố Nga không mặc áo ngoài, nhưng vào lúc hỗn loạn này cũng không ai đi so đo chuyện đó.
Lão phu nhân mặc chỉnh tề, chờ tất cả mọi người đi vào xong, mới hỏi sắc mặt xanh mét Tiết Vân Đào: “Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Đã điều tra xong rồi sao?”
Tiết Thần nhìn thoáng qua Nghiêm Lạc Đông cũng cùng tiến vào. Nghiêm Lạc Đông liền đi lên lôi mảnh vải bịt miệng Vương Sinh ra, đập một phát vào lưng hắn ra lệnh: “Lão phu nhân hỏi ngươi điều gì, ngươi cứ đúng sự thật mà nói. Ngày mai ta sẽ thả ngươi về.”
Vương Sinh sớm đã sợ tới mức ba hồn bảy vía bay mất, biết chính mình có lẽ đã chọc phải người không nên dây vào, nhìn thoáng qua Từ Tố Nga bên cạnh, thấy ả ta đang dùng một đôi mắt đẹp trừng lại mình. Vương Sinh có chút chột dạ, cũng minh bạch nếu hôm nay ở chỗ này thừa nhận quan hệ của hắn với Từ Tố Nga, Từ Tố Nga khẳng định cứu không nổi nữa.
Chỉ là hiện giờ bản thân của hắn đã khó bảo toàn, nếu không nói ra tình hình thực tế, rất có khả năng không thể ra khỏi phủ này. Hắn ở Bảo Định còn có gia thất, toàn gia già trẻ chờ hắn nuôi sống, nếu bị giam giữ ở chỗ này thật sự không làm gì được. Huống chi, thái độ lúc nãy Từ Tố Nga đối xử với hắn thì hắn cũng đã tận mắt chứng kiến, nữ nhân này căn bản là đứa lả lơi ong bướm, nơi nơi lừa gạt nam nhân, hiện giờ rốt cuộc ả ta đã lừa tới trên đầu Thái Tuế, liền để cho ả chịu báo ứng.
Lúc này giấu giếm đối với bản thân có thể nói không hề có chỗ tốt gì. Vương Sinh lấy lại bình tĩnh, trong lòng liền có quyết định, vô cùng tường tận đem chuyện hắn và Từ Tố Nga khi nào gặp được, khi nào thông đồng, thông đồng thế nào, dùng phương pháp gì, tất cả đều khai ra từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Lão phu nhân nghe xong, căn bản cũng thấy chột dạ vì lúc trước định nâng đỡ Từ Tố Nga, nắm chặt Phật châu bằng mã não, toàn bộ cánh tay đều tức giận đến phát run. Hạt châu trong tay va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, trong sảnh đường yên tĩnh lại nghe chói tai hơn.
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh! Sao có thể đem một kẻ không giữ phụ đạo như vậy đón vào cửa, còn mang theo dã loại! Ngươi hồ đồ! Hồ đồ rồi!”
Tiết Vân Đào vẫn luôn quỳ trên mặt đất, sắc mặt tro tàn không nói lời nào. Lão phu nhân ôm ngực ngồi xuống, ma ma bên cạnh giúp bà thuận khí. Sau đó Lão phu nhân mới mở bừng mắt, vỗ bàn trà trên giường La Hán, giận không thể át ra lệnh: “Tháo đồ bịt miệng của ả ra! Ta muốn hỏi một chút, ả ta cùng Tiết gia chúng ta rốt cuộc có thù oán gì, vì sao phải làm ra việc bại hoại nề nếp gia đình như vậy?”
Mảnh vải trong miệng Từ Tố Nga bị lôi ra. Ả ta thoát ly kiềm chế, không nói hai lời liền bò tới bên cạnh Tiết Vân Đào, khóc không còn hình tượng, liên tục dập đầu cho Tiết Vân Đào rê.n rỉ: “Lão gia, lão gia, không phải đâu, hắn đang nói dối, tỳ thϊếp căn bản không quen biết hắn. Trong lòng tỳ thϊếp đối với ngài thế nào, ngài cũng đã biết. Sao tỳ thϊếp có thể cùng nam nhân khác có tư tình? Đây hết thảy đều là Đại tiểu thư hãm hại tỳ thϊếp, từ khi tỳ thϊếp chưa vào cửa nàng đã muốn gi,ết ch,ết tỳ thϊếp, lần này cũng không ngoại lệ. Chính là nàng lên kế hoạch làm ra chuyện này, muốn hoàn toàn đuổi tỳ thϊếp ra khỏi Tiết gia. Lão gia, ngài nhất định phải tin tưởng tỳ thϊếp!”
Tiết Vân Đào đứng lên, đem Từ Tố Nga đang bám dính trên người đá bay ra ngoài. Từ Tố Nga ngã trên mặt đất, tựa hồ không bò dậy nổi. Tiết Vân Đào chỉ vào ả ta chửi mắng: “Lúc trước ngươi chỉ nói ngươi là trà nữ ở trà phường, phụ thân bị biếm quan lưu đày, gia đạo sa sút, nhưng ngươi lại chưa từng nói cho ta, ngươi đã ở giáo phường loại địa phương này trải qua một năm! Đó là chỗ nào? Chính là quan nữ! Ngươi lừa ta thật thảm! Nếu không phải Thần tỷ nhi phát hiện chuyện này, ta cũng không biết sau này sẽ bị ngươi lừa bao lâu! Ngươi thật ghê tởm! Ta hiện tại nhớ tới liền cảm thấy quá ghê tởm!”
Từ Tố Nga nghe đến chữ ‘giáo phường’ liền rốt cuộc không nhịn được. Tròng mắt xoay chuyển nửa ngày, rốt cuộc ánh mắt quét đến người Tiết Thần, tựa hồ thẹn quá thành giận, từ trên mặt đất bò dậy liền phóng về hướng Tiết Thần.
Lúc ả ta vọt tới chỉ cách Tiết Thần vài bước, chợt cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó đã bị một cú đá thật mạnh vào bụng. Cả người ả ta như diều đứt dây bay ra ngoài, té trên mặt đất, trong cổ họng trào lên một trận ngọt tanh, phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.
Nghiêm Lạc Đông ở đây, sao có thể để cho bất kỳ người nào xúc phạm tới Tiết Thần? Một cú đá này chỉ dùng chút sức lực mà Từ Tố Nga ngã ở nơi đó hộc máu ra xong không còn sức đứng lên.
Lão phu nhân nghe được Tiết Vân Đào rít gào, lúc này ngay cả ‘gia môn bất hạnh’ cũng không thể phát ra. Nhớ tới bản thân vào khoảng thời gian trước lại còn nghĩ tới cho cưới nữ nhân này vào cửa làm chính thê. Hiện giờ nghĩ đến thật sự xem như tổ tiên Tiết gia phù hộ, nếu quả thật cưới ả ta vào cửa làm chính thê, vậy đúng là không còn mặt mũi gì đi gặp liệt tổ liệt tông của Tiết gia.
Từ Tố Nga và Vương Sinh đều bị áp giải xuống, chờ đến sáng ngày mai sẽ xử trí.
Lão phu nhân đuổi tất cả người hầu hạ ra ngoài, bên trong sảnh đường chỉ còn lại Tiết Vân Đào và Tiết Thần. Sau một lúc yên tĩnh, Lão phu nhân mới hồi thần qua cơn phẫn nộ, hỏi Tiết Vân Đào: “Nữ nhân này, ngươi tính phải làm sao bây giờ?”
Tiết Vân Đào nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có thể làm sao chứ? Lưu lại ả ta đó là sự sỉ nhục của Tiết gia, là sự sỉ nhục của nhi tử, dĩ nhiên không thể lưu lại được.”
Lão phu nhân nhìn thoáng qua Tiết Thần, sau đó hỏi thêm: “Thần tỷ nhi, chuyện này là con phát hiện, theo ý của con, chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Tiết Thần tiến lên phía trước vài bước, mũi mắt nhìn tâm nói: “Tôn nữ cảm thấy, chuyện này càng ít người biết càng tốt, rốt cuộc không phải sự tình sáng rọi gì. Nếu một di nương phạm lỗi tầm thường, dĩ nhiên là đưa đến thôn trang nhắm mắt làm ngơ. Nhưng Từ di nương hành động quá mức ác liệt, không chỉ che giấu thân thế, còn có ý đồ trộn lẫn huyết mạch Tiết gia, điểm này liền đủ để chứng tỏ, Tiết gia chúng ta tuyệt đối không thể dung thứ cho ả ta. Ngày mai phải đăng báo quan phủ, liền tố cáo tội "Không tu phụ đức", cầu triều đình hạ lệnh xử quyết.”
Lão phu nhân nghe xong gật đầu, lại nói với Tiết Vân Đào: “Ngươi nhìn xem ngươi kìa, ngay cả Thần tỷ nhi cũng hiểu được rõ ràng hơn ngươi. Ngươi thân là phụ thân mà quả thực hồ đồ đến cực điểm!”
Lúc này Tiết Vân Đào đã không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tiết Thần. Lúc trước vì Tiết Uyển và Từ Tố Nga đã nhiều phen giáo huấn nữ nhi của mình, nhưng hôm nay ông bị hiện thực hung hăng đánh vào mặt -- người mà ông luôn tin tưởng thế nhưng làm ra loại chuyện thương thiên hại lí này, lôi ông ra đùa bỡn khiến đầu óc mù mờ, ngược lại là nữ nhi mà ông vẫn luôn quá mức nghiêm khắc đối đãi, trước sau vẫn suy nghĩ cho ông, suy nghĩ cho Tiết gia. Ở điểm này, Tiết Vân Đào thật là hổ thẹn, thật sự không biết nói gì cho phải.
Lúc này Tiết Thần cũng biết không phải là thời điểm để kể công, chỉ muốn mau chóng giải quyết mọi chuyện, lại hỏi: “Chẳng qua chuyện của Từ di nương cũng dễ xử trí, khó ăn khó nói chính là Uyển tỷ nhi và Lôi ca nhi. Chuyện này nếu muốn giấu nhẹm với người ngoài, như vậy cũng chỉ có thể giải quyết Từ Tố Nga; nếu đem hai đứa nhỏ này cùng nhau xử trí, như vậy người ngoài làm sao có thể đoán không ra Tiết gia chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ phụ thân đang làm tốt chức vụ Bí thư giám, nếu loại gièm pha này bị người biết được, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quan đồ của phụ thân. Vì thế thỉnh Lão phu nhân bảo cho biết, đối với Uyển tỷ nhi và Lôi ca nhi nên xử trí như thế nào?”
Lão phu nhân trầm ngâm một lát, thở dài nói: “Thần tỷ nhi nói rất đúng, hai đứa nhỏ kia nếu cùng nhau trừ bỏ, người ngoài tất nhiên biết nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó lại có Ngự sử tố cáo cha con một quyển liền không chống đỡ nổi. Nhưng nếu lưu lại bọn họ, ta nhìn thấy thật sự khó chịu, nuốt không trôi khẩu khí này.”
Tiết Thần nghĩ nghĩ một lúc rồi mới nói thêm: “Nếu không như vậy đi, đưa Lôi ca nhi đến điền trang ở tạm, qua một thời gian sẽ đưa xuất quan, qua vài năm báo tin người đã chết, như vậy hủy bỏ bản án. Còn Uyển tỷ nhi thì vẫn lưu tại trong phủ giấu tai mắt mọi người, dù sao nàng ta cũng là một nữ nhi, vẫn là một thứ xuất, đã không còn Từ di nương và Lôi ca nhi, nàng ta một mình không xốc lên nỗi sóng gió gì. Huống chi còn có tôn nữ ở trong phủ nhìn chừng, coi bộ sẽ không xảy ra chuyện gì. Cứ vậy mà trải qua hai năm, sau đó cũng đưa nàng ta tới điền trang xử trí. Phương pháp như vậy không biết Lão phu nhân cảm thấy thế nào?”
Lão phu nhân Ninh thị lại thở dài, nhíu mày lại, gật đầu nói: “Chuyện tới độ này, vì để sự tình ảnh hưởng đến mức thấp nhất, cũng chỉ có thể dựa theo lời nói của Thần tỷ nhi mà làm."