Tiết Thần nhặt cả hai con diều đem vào viện, không hiểu sao tâm tình lại đột nhiên tốt hơn nhiều. Nàng ngồi trên ghế đu đan bằng mây, giơ con diều lên cao, vì sự may mắn của mình hôm nay mà cảm thấy cao hứng.
Bức họa phía sau con diều màu sắc tươi sáng, bút pháp sắc sảo, dùng những đường cong đơn giản phác hoạ hình ảnh giống y như đúc. Ở góc trái bên dưới bức họa phát hiện một danh tự, ký tên "Tùng Trúc’, nét chữ phong nhã cổ xưa, có thể nhìn ra phong cách của người vẽ tranh là cư sĩ nhàn dật, lấy tùng trúc làm bút hiệu, khí khái ngạo nghễ lộ ra trên mặt giấy.
Cũng không biết đây là vị nào có tâm vẽ tặng cho người trong lòng, lại cố tình ông trời không chiều lòng người, thổi tới trong viện của nàng, khiến nàng là người không liên quan lại nhặt được tiện nghi. Không biết người vẽ tranh kia có dừng chân đấm ngực hối tiếc hay không?
Tưởng tượng đến đây Tiết Thần liền bật cười.
Khâm Phượng và Chẩm Uyên không hiểu thắc mắc hỏi: “Tiểu thư, sao tiểu thư nhặt được con diều liền cao hứng đến như vậy? Tiểu thư biết là của ai sao?”
Tiểu thư năm nay mới mười hai tuổi, số lần ra cửa lại không nhiều lắm, khẳng định sẽ không trêu chọc "ong bướm" gì đâu. Nghĩ đến tiểu thư từ sau khi thái thái qua đời vẫn luôn biểu hiện giống một đại cô nương, nhưng chính trong xương cốt phỏng chừng vẫn là tâm tính của tiểu hài tử, thích thú với loại đồ chơi này.
Trên thực tế, Tiết Thần xác thật thích những thứ này. Đời trước sau khi Lư thị qua đời, nàng cơ hồ mất luôn thời thơ ấu, tuổi còn nhỏ mà suốt ngày phải sống trong sự áp bách và bất an, làm sao còn có thể giống những hài tử khác, được ở trong lòng phụ mẫu làm nũng rồi tung tăng vui vẻ chơi đùa. Cho nên, đời trước cho dù nàng đã là Trường Ninh Hầu phu nhân, ở trên đường gặp được quầy bán chong chóng hay con quay, đều sẽ dừng cỗ kiệu hoặc dừng xe ngựa lại nhìn trong chốc lát rồi mới đi.
Nhưng thật đáng buồn chính là, đời trước bên người nàng không có một người nào có thể hiểu được nàng. Tống An Đường thì khỏi cần phải nói, hắn và Tiết Vân Đào thật ra là cùng một loại nam nhân, tính tình ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, chưa bao giờ chú ý đến cảm thụ của người bên cạnh.
Tiết Thần dựa vào ghế đu chơi đùa với con diều giống như đang vỗ về một bảo bối. Chẩm Uyên tiến vào bẩm báo, nói Nghiêm hộ vệ muốn cầu kiến.
Tiết Thần cảm thấy trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn vào trong viện, quả nhiên liền thấy thân hình cường tráng cùng dung mạo bình thường của Nghiêm Lạc Đông. Nàng đè xuố.ng cảm xúc vừa mới nổi lên, rời ghế đu đem diều giao cho Khâm Phượng đang đứng hầu hạ một bên, sau đó nói với Chẩm Uyên: “Kêu ông ấy tiến vào, ta ở thư phòng.”
Tiết Thần đi vào thư phòng, liền đứng ở bên cạnh án thư, tiếp tục mài thỏi mực vừa rồi chưa làm xong. Nghiêm Lạc Đông vào tới, đầu tiên là ôm quyền chào hỏi nàng, sau đó mới nói: “Tiểu thư kêu ta đi tra chút chuyện ta đã tra được, tiểu thư muốn nghe ngay bây giờ hay không?”
Tiết Thần nhìn thỏi mực nàng đang mài, nhìn mực tàu chậm rãi tràn ra, chần chờ một lát rồi mới hơi gật đầu nói: “Thúc cứ nói ngay ở đây đi.”
Nghiêm Lạc Đông tựa hồ cũng cảm giác được Tiết Thần có chút khẩn trương, lặng lẽ đánh giá tiểu thư. Tiểu thư thông minh như vậy chắc hẳn có thể đoán được đại khái, kêu ông đi tra chẳng qua là muốn xác nhận mà thôi. Vì thế Nghiêm Lạc Đông cũng không giấu giếm, không cố kỵ nói thẳng: “Sau khi phụ thân của Từ di nương Từ Diệp bị cắt chức quan đi lưu đày, Từ gia liền trở lại tổ trạch ở nông thôn sinh sống. Chỉ là trong nhà mất đi trụ cột, sinh hoạt thập phần túng quẫn, toàn dựa vay mượn để sống. Sau đó Từ Thiên Kiêu lại chọc phải vụ kiện tụng, tất cả đồ dùng trong nhà đều bị người Từ Thiên Kiêu đắc tội không hề bỏ qua, thấy Từ Tố Nga mỹ mạo liền nổi lên tâm tư muốn cướp đoạt, lấy thân phận nữ quyến của tội thần đưa vào giáo phường, bởi vì làm lén cho nên người biết cũng không nhiều. Từ Tố Nga ở giáo phường trải qua hơn một năm, gặp gỡ một gã quan coi ngục tên là Lưu Vĩnh. Hắn đem tất cả tiền bạc đưa cho Từ Thiên Kiêu kêu hắn chuộc thân cho Từ Tố Nga, vốn dĩ muốn cùng Từ Tố Nga chung sống. Lưu Vĩnh cho rằng Từ Tố Nga sẽ cảm kích ân tình chuộc thân, nhưng không ngờ Từ Tố Nga vừa thoát khỏi giáo phường liền trở mặt không nhận ân nhân, nhanh chóng tìm người tốt hơn, hoàn toàn chà đạp ân tình của Lưu Vĩnh. Mà người Từ Tố Nga tìm được lại chính là phụ thân của tiểu thư, khi đó Tiết đại nhân cùng mẫu thân của tiểu thư vừa mới thành thân, hơn nữa vừa sinh hạ tiểu thư. Tiết đại nhân cùng Từ Tố Nga quen biết nhau trong một gian trà phường, lúc đó Từ Tố Nga ở trà phường làm trà nữ, thường xuyên qua lại, không mấy ngày liền quấn lên Tiết đại nhân, nhân một lần say rượu hai người liền chính thức ở bên nhau. Hơn tám tháng sau, Từ Tố Nga liền sinh hạ một nữ hài, chắc hẳn chính là Uyển tiểu thư.”
Nghiêm Lạc Đông nói không lộn xộn không trau chuốt chút nào, mà đem chuyện này coi như một câu chuyện cũ năm xưa kể lại một cách thản nhiên. Thật ra ông ta làm như vậy khiến Tiết Thần cảm thấy tốt hơn một chút -- nếu trong thời khắc tế nhị này mà người thuật lại câu chuyện xen lẫn cảm xúc hay phán đoán của cá nhân vào bên trong, có lẽ nàng thật sự sẽ nhịn không được nổi giận.
Tiết Thần nhíu mày hỏi: “Như vậy Tiết Lôi thì sao? Chuyện của Tiết Lôi là như thế nào?”
Hiện tại cơ hồ đã có thể xác định, Từ Tố Nga sau khi quen biết với Tiết Vân Đào liền động tâm tư. Đối với một nữ tử có phụ thân bị biếm quan, bản thân bị đưa vào giáo phường để phục vụ nhiều loại nam nhân, đem bọn nam nhân đó so sánh với một Tiết Vân Đào công tử ôn nhu có thể nói là khác nhau một trời một vực. Từ Tố Nga không muốn Tiết Vân Đào vuột khỏi tầm tay, vì thế liền lập ra hiểm chiêu, sớm cùng Tiết Vân Đào chung đυ.ng da thịt, đem hài nhi trong bụng vốn nên xóa tính ở trên đầu Tiết Vân Đào. Còn Tiết Vân Đào xuất thân tốt đẹp, chưa bao giờ tiếp xúc với loại nữ nhân như vậy, càng không thể ngờ sẽ có nữ nhân lớn mật đến thế, đem chửa hoang đổ lên đầu của ông. Tiết Vân Đào chỉ cho rằng Từ Tố Nga thật xuất thân từ nhà quan lại, vì gia đạo sa sút nên phải lưu lạc trà phường làm trà nữ. Bộ dạng Từ Tố Nga như vậy, Tiết Vân Đào làm sao có thể biết ả ta lại có thủ đoạn cao siêu đến thế.
Từ Tố Nga biết Tiết Vân Đào đã có gia thất, hơn nữa phu nhân chính phòng mới vừa sinh hạ một nữ nhi. Ả ta sợ Lư thị nếu lại sinh cho Tiết Vân Đào một nhi tử, vậy là có thể thu hồi tình cảm của Tiết Vân Đào. Cho nên ả ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cho Tiết Vân Đào dùng loại dược sẽ làm nam nhân tuyệt đường sinh sản, vì nguyên nhân chiếm hữu mà ả ta đã khiến cho một nam nhân "Đoạn tử tuyệt tôn". Cho dù Tiết Vân Đào nằm mơ cũng sẽ không tưởng tượng nổi rốt cuộc ông ta đã chọc vào dạng ma quỷ gì.
Tuy thân thể Tiết Vân Đào đã giải quyết xong, thê tử và thϊếp thị của ông xác thật sinh không ra hài tử, nhưng còn Từ Tố Nga thì sao? Ả ta là một ngoại thất, nếu bên người chỉ có một nữ nhi làm vốn thì thật sự không có tự tin, cho nên ả ta liền muốn sinh thêm một hài tử để củng cố địa vị bên người Tiết Vân Đào, vì thế mới có sự tồn tại của Tiết Lôi...
Nghiêm Lạc Đông tận chức tận trách báo cáo rõ ràng cho Tiết Thần: “Tiết Lôi là do Từ di nương ở cùng Tiết đại nhân ba năm sau mới có. Đoạn thời gian đó, Tiết đại nhân tựa hồ quan hệ cũng không tệ lắm với thái thái, rất ít đến chỗ Từ di nương. Từ di nương bèn dựa vào khoảng thời gian này mà lén lút qua lại với một người bên ngoài. Lúc ấy người đó ở tòa nhà thuê cách vách nhà của Từ di nương, bản thân hắn cũng có gia thất, cứ mỗi đêm trèo tường cùng Từ di nương yêu đương vụиɠ ŧяộʍ. Người nọ lưu lại ở kinh thành năm tháng thì Từ di nương liền có thai.”
Nghiêm Lạc Đông cuối cùng vẫn không nhịn được thở ra một hơi thật dài: “Ai...”
Cho dù trước đó Tiết Thần đã đoán được sự thật là một chuyện, nhưng nghe người khác chính miệng nói ra lại là chuyện khác. Nghiêm Lạc Đông thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng đang suy nghĩ đối sách, vì thế lại vội vàng nói thêm một câu: “Tiểu thư, tên Lưu Vĩnh kia đã chết bệnh cách đây hai năm. Nhưng gã thuê nhà ở hẻm Miêu nhi trước kia, ta điều tra được hắn mở một cửa hàng ở Bảo Định. Hai ngày trước ta chính là đi Bảo Định một chuyến nên mới trì hoãn chút thời gian, bất quá cũng nhờ như vậy mà ta đã bắt người nọ trở về, hiện tại nhốt ở thôn trang.”
Lúc này Tiết Thần lại há hốc mồm một lần nữa, nhìn Nghiêm Lạc Đông thật lâu cũng không nói gì, đột nhiên cảm thấy thế giới mình sinh sống đặc biệt không có cảm giác an toàn. Trên đời này có loại thám tử "Xuất quỷ nhập thần" như Nghiêm Lạc Đông, đâu còn có bí mật gì đáng nói? Chỉ cần muốn tra thì không có chuyện gì là tra không được!
Thật là đáng sợ!
Tối nay Tiết Vân Đào phái người truyền lời về phủ, nói là sự vụ của Bí thư giám quá bận, đêm nay sẽ không trở về.
Từ Tố Nga đã sớm rửa mặt lên giường, còn chưa ngủ thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng chim đỗ quyên rất quen thuộc, ba tiếng dài hai tiếng ngắn, cuối cùng lại thêm tiếng gõ vào cửa sổ.
Từ Tố Nga đột nhiên từ trên giường đệm ngồi bật dậy, thất kinh nhìn nhìn bốn phía. Nha hoàn nghe thấy động tĩnh muốn vào đốt đèn cho ả, lại bị Từ Tố Nga quát bảo ngưng lại. Từ Tố Nga vội vàng xuống giường, khoác áo ngoài vào liền đi ra ngoài, dựa vào ánh trăng nhìn thấy đình viện trống không.
Thanh âm này, không phải chứ?!
Vương Sinh đã sớm rời khỏi kinh thành, nhiều năm như vậy ngẫu nhiên sẽ gởi chút tiền về đây cho Từ Tố Nga nhưng không hề xuất hiện. Tiếng chim đỗ quyên kia là ám hiệu hẹn hò của bọn họ năm đó, những người khác không có khả năng biết được.
Tuy nhiên vừa rồi ả rõ ràng nghe được. Xác thật nghe vào trong tai, tuyệt đối sẽ không nghe lầm.
Trong đình viện một bóng người cũng không có. Cho dù Từ Tố Nga vẫn còn nghi vấn trong lòng nhưng cũng có chút không dám xác định, có lẽ thật là trùng hợp cũng không chừng, ả ta bèn về lại trong phòng.
Nhưng mới vừa nằm xuống thì thanh âm kia lại vang lên, vẫn ba tiếng dài hai tiếng ngắn, cuối cùng lại thêm tiếng gõ ngoài cửa sổ.
Từ Tố Nga đột nhiên đứng dậy, đẩy ra cửa sổ phía nam, nhưng nơi đó là hồ nước, căn bản không có khả năng có người. Từ Tố Nga khoác áo ngoài vào, lại một lần nữa đi ra hậu viện, đuổi nha hoàn vào phòng, một mình dò theo thanh âm lúc nãy hướng ra phía sau tìm.
Sân sau của viện Từ Tố Nga ở là một hồ nước, bờ bên kia hồ nước là ngọn núi giả, tiếng chim đỗ quyên quanh quẩn xung quanh. Từ Tố Nga đi tới chỗ núi giả, không khỏi lạnh lùng hô: “Rốt cuộc là ai? Đừng giả thần giả quỷ, mau đi ra cho ta!”
Bên phải núi giả truyền đến tiếng bước chân, một người nam nhân từ sau núi giả đi ra, đúng là Vương Sinh hai tay bị trói.
Từ Tố Nga thấy là hắn, thầm nghĩ không ổn, cũng không thèm nhìn xoay người muốn rời đi. Vương Sinh kia đã sớm bị dọa hư gan, thấy không hy vọng dễ dàng chờ được người tới cứu, làm sao có thể vứt bỏ cơ hội này, ở sau lưng Từ Tố Nga kêu to: “Tố nhi, là ta nè! Ta là Vương Sinh! Ta là Vương Sinh đây! Nàng mau tới cứu ta, có người bắt cóc ta giấu ở chỗ này, ta căn bản không quen biết hắn. Nàng mau giúp ta cởi dây thừng dẫn ta rời khỏi chỗ này đi.”
Vương Sinh sốt ruột cầu cứu. Hắn chỉ bị trói hai tay sau người, chân được tự do, chẳng qua từ nãy đến giờ hắn không dám bỏ chạy, bởi vì đi một bước thì phía sau sẽ có đá chọi trúng hắn. Mãi đến khi thấy Từ Tố Nga, hắn mới không màng tất cả đuổi theo, chỉ chốc lát sau liền đuổi kịp, chặn ở trước mặt Từ Tố Nga nói: “Tố nhi, là ta! Nàng thấy rõ ràng, là ta nè! Chúng ta lúc trước ngày đêm ở bên nhau, sung sướиɠ như vậy chẳng lẽ nàng không nhận ra ta sao? Nàng mau cởi trói cho ta!”
Từ Tố Nga biết mình đã trúng kế, làm sao còn dám phản ứng người này, cúi đầu muốn bỏ đi, trong miệng còn lớn tiếng mắng: “Ta không quen biết ngươi! Ngươi tránh ra cho ta! Còn như vậy ta sẽ phải kêu người đấy.”
Vương Sinh kia thấy Từ Tố Nga tuyệt tình như vậy, có cuộc sống mới tại đây mà không chút nào nhớ tình cũ, lập tức nổi giận chửi rủa: “Cái đồ nữ nhân thúi lả lơi ong bướm! Lúc cần ta thì hạ tiện hơn cả kỹ nữ thanh lâu, hiện giờ làm di nương của người ta thì trở mặt không nhận người?”
Từ Tố Nga sợ hắn nói thêm gì nữa, lớn tiếng thét to: “Ngươi câm miệng cho ta! Ta căn bản không quen biết ngươi! Là ai kêu ngươi tới bôi nhọ ta? Ta liều mạng với ngươi!”
Nói xong lời này Từ Tố Nga đột nhiên xông tới, lập tức đẩy Vương Sinh té lăn trên đất, sau đó không chút do dự vượt qua hắn rời đi. Nhưng Vương Sinh làm sao chấp nhận như vậy, lập tức bò dậy chắn đường: “Ngươi giỏi lắm Từ Tố Nga! Uổng cho ta ngần ấy năm vẫn luôn nhớ thương mẫu tử các ngươi, thường xuyên phái người đưa chút vàng bạc đến cho ngươi, biết ngươi làm thϊếp cho người khác ta cũng chưa nói câu gì, nhưng hôm nay ngươi lại muốn đoạt tuyệt với ta. Mệnh này của ta đều bị ngươi nắm trong tay, vậy mà ngươi lại không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, thật sự là con hát vô tình kỹ nữ vô nghĩa, coi như bao nhiêu năm qua mắt Vương Sinh ta đã bị mù!”