Edited by Bà Còm in truyenhdt.com Nghe Tiết Thần nói vậy Tiêu thị mới hiểu rõ gật đầu: "Ồ, hóa ra là như thế. Trưởng Công chúa và Quốc Công không quá xét nét dòng dõi, thật sự rất cởi mở.”
Tiết Thần cười trả lời: “Phải, công bà đều là bậc phụ huynh chỉ mong hài tử sống tốt, không quá đặt nặng vấn đề dòng dõi, nhân phẩm là quan trọng nhất. Thái thái chẳng phải cũng giống vậy sao, chọn phu quân cho Tĩnh tỷ nhi cũng rất cởi mở, năm nay Đường Phi chắc đã thăng thành Bách hộ rồi nhỉ?”
Con đường thành tựu của Đường Phi vẫn theo quỹ đạo như đời trước -- vào Bắc Trấn Phủ Tư làm mấy năm, chuyên cần lập công không có vận dụng quan hệ từ bất kỳ người nào trong nhà, năm nay cũng nên thăng thành Bách Hộ Trưởng.
Tiêu thị cũng rất vừa lòng về tế tử này: “Ừ, danh ngạch đã định rồi, chỉ chờ năm sau ban chỉ. Đứa nhỏ này cũng khổ, tuy nói xuất thân thế gia nhưng lại vì không phải trưởng tử mà chỉ có thể đơn đả độc đấu, Tĩnh tỷ nhi cũng không giúp được hắn điều gì, may mắn hắn tự biết tiến bộ nên ta cũng được yên lòng. Đúng rồi, sau khi Thế tử rời kinh thì Đại Lý Tự liền thay đổi chủ sự, bây giờ Thế tử trở về cũng không biết sẽ được bổ nhiệm thế nào, có cần lão gia đi Lại Bộ hỏi thăm hay không?”
Tiết Thần lắc đầu: “Không cần hỏi gì đâu ạ, nếu Thế tử trở về mà không được bổ nhiệm, vậy ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt, dù sao cũng không thiếu ăn thiếu mặc. Nếu là chuyện gì trọng yếu thì không cần cha hỏi thăm, công công dĩ nhiên sẽ trở về nói, Thế tử hẳn cũng tự mình hiểu rõ, ngài cứ yên tâm đi.”
Cùng Tiêu thị tán chuyện nhà non nửa ngày, Tiết Thần giữ bà ở Lâu gia dùng bữa, Tiêu thị cảm tạ nhưng vẫn muốn quay về.
*
Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
Tiết Thần ôm hài tử vào phòng cùng ngủ trong chốc lát, còn chưa ngồi dậy thì Lâu Khánh Vân đã trở lại. Tiết Thần hỏi chàng ăn cơm chưa thì Lâu Khánh Vân nói đã ăn trong cung, sau đó liền cởi giày cũng lên giường nằm chung với Tiết Thần. Tiết Thần kỳ quái nhìn phu quân: “Hiếm chi chàng được thanh nhàn đến nỗi cùng ba người chúng ta ngủ một lát?”
Lâu Khánh Vân nghiêng người nhìn nhìn hai bảo nhi đang ngủ ngon lành, sau đó mới xoay người ôm Tiết Thần nằm xuống nói: “Ừ, ngủ cùng ba người.”
Tiết Thần thoát ra khỏi vòng ôm nhìn mặt Lâu Khánh Vân, muốn tìm ra một ít manh mối gì đó trên mặt phu quân, ai ngờ Lâu Khánh Vân lại duỗi tay búng cái trán của nàng một cái: “Nhìn cái gì?”
Tiết Thần xoa xoa cái trán không đau, vươn tay nhéo cánh tay Lâu Khánh Vân vài cái xem như trả thù, nhưng tay lại bị người nào đó bắt lấy không nhúc nhích được. Lâu Khánh Vân cầm tay thê tử đặt trên môi hôn nhẹ, sau đó mới mở miệng nói: “Hoàng Thượng muốn cho ta lãnh chức Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự không thể về nữa. Ai nha, ta vẫn còn rất thích Đại Lý Tự.”
Hình Bộ là một trong số Lục Bộ, không được thảnh thơi như ở Đại Lý Tự và Cẩm Y Vệ, tuy nói chức quyền ở Hình Bộ có cao hơn một chút nhưng người thích tự do tự tại như Lâu Khánh Vân dĩ nhiên là thích Đại Lý Tự hơn.
Thật ra Tiết Thần cũng không bị ngạc nhiên khi Lâu Khánh Vân được giao chức Hình Bộ Thượng Thư, bởi vì chức vụ này Hoàng Thượng vốn giữ lại cho người Lâu gia, chỉ là trong lòng Tiết Thần còn có chút nghi vấn: “Vậy vụ chàng đả thương Hữu tướng thì Hoàng Thượng bèn cứ thế mà cho qua à?”
Lâu Khánh Vân thở dài: “Làm sao có thể cho qua, tuy lần này là nói thay Thái Tử làm việc, nhưng rốt cuộc lại không được sự đồng ý của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cũng vì nể tình ta trung thành với Thái Tử nên không trừng phạt ta nặng, nhưng cũng không thể cho qua.”
Tiết Thần nghe được mấy chữ ‘không thể cho qua’ liền sốt ruột, xoay người nói với Lâu Khánh Vân: “Đâu phải do chàng nguyện ý muốn làm vậy. Chàng và Thái Tử cùng bày mưu làm nên sự kiện kia, mục đích chính là ra tay bất ngờ. Nếu trước tiên phải vào cung xin chỉ thị Hoàng Thượng, khó bảo toàn nội thị bên người Hoàng Thượng không có có kẻ làm nội gian cho Hữu tướng. Lão ta đã lăn lộn trong triều đình nhiều năm như vậy, trong cung tất nhiên phải an bài tai mắt, chuyện này nếu trước tiên bày ra thương lượng thì nhất định sẽ không thực hiện thành công. Hoàng Thượng đâu thể nào đổ hết tội lỗi trên người của chàng được chứ?”
Nhìn thê tử nôn nóng biện luận, Lâu Khánh Vân kéo nàng nằm xuống vội vàng trấn an: “Đâu thể nào đẩy hết tất cả trách nhiệm cho ta gánh, nàng nói quá nghiêm trọng rồi! Hoàng Thượng rốt cuộc chỉ lệnh ta ngày mai đến phủ Hữu tướng thỉnh tội. Thật ra Hữu tướng hiện giờ ở trong tình trạng này, Hoàng Thượng cũng biết lão ta đã không còn khuấy động được gì, tuy nhiên cũng phải tìm cách lấp miệng thiên hạ. Không thể làm cho Lâu gia chúng ta trông như không có gia giáo, không thể để những người khác cho rằng Hoàng Thượng dung túng ta trong mọi chuyện, có phải hay không?”
Kết quả này làm Tiết Thần kinh ngạc trong chốc lát, sau đó mới bình tĩnh lại, xì một tiếng bật cười, nắm tay lại đập vài cái lên ngực Lâu Khánh Vân dỗi: “Hay quá nhỉ, chàng dám đùa cợt ta, hại ta lo lắng như vậy chàng vui chưa.”
Lâu Khánh Vân lập tức hô to oan uổng: “Thiên địa chứng giám, ta nào dám đùa cợt phu nhân, cho ta mượn mười lá gan ta cũng không dám đâu.”
“Ba hoa.” Tiết Thần trừng mắt lườm Lâu Khánh Vân một cái: “Hoàng Thượng xử như thế mà còn không phải là thiên vị chàng, không gọi là dung túng, vậy thì ta đây thỉnh giáo chàng một chút, cách xử phạt này kêu là cái gì? Chàng đánh nguyên lão tam triều, còn lâm trận bỏ chạy, lẩn trốn ở Mạc Bắc hơn nửa năm; sau khi trở về không hề bị trị tội gì cả, ngược lại chỉ bảo chàng nhẹ nhàng hời hợt đi đến trước cửa nhà người ta nói lời xin lỗi. Chuyện này đâu khác gì là muốn giải quyết cho xong, thiên vị bên nào ai mà không nhìn ra?”
Càng đừng nói đến chuyện sau khi Lâu Khánh Vân xin lỗi, cho dù Hữu tướng không tha thứ, nhưng các quan viên khác muốn mượn vụ này để chèn ép buộc tội Lâu Khánh Vân cũng không thể nói gì nữa, bởi vì Hoàng Thượng đã hạ chỉ bắt Lâu Khánh Vân tới cửa xin lỗi. Thái độ kết án của Hoàng Thượng nếu ai còn không mở mắt hiểu ra mà còn dám lấy vụ này tham tấu Lâu Khánh Vân, đến lúc đó nhất định sẽ bị chụp cho cái mũ bụng dạ hẹp hòi. Đây thật giống như hài tử trong nhà phạm sai, trưởng bối mang theo hắn tới cửa xin lỗi, sau đó lại cấp khổ chủ một ít bồi thường an ủi, sự tình không phải đã giải quyết xong? Dân gian xử lý gia sự chính là theo hiểu như vậy, Hoàng Thượng cũng dùng cách này để xử lý Lâu Khánh Vân, chẳng phải đã nói đã nói lên ngài coi Lâu Khánh Vân như tiểu bối nhi trong nhà, tiểu bối nhi đã làm sai chuyện thì phải đi nói lời xin lỗi chấp nhận cái sai này.
Mà lúc trước vì Hữu tướng sợ quyền lợi trong tay phân tán nên vẫn luôn không dám tuyên bố bệnh tình của lão như thế nào, đương nhiên cũng có một phần do Liễu Yên ở bên trong cố tình giấu giếm, cho nên hiện giờ bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ là lời đồn đãi, cũng không có ai chân chính biết tình huống của Hữu tướng rốt cuộc ra sao.
Do đó chỉ cần Lâu Khánh Vân xin lỗi, sau đó Hoàng Thượng lại an bài Hữu tướng về quê tĩnh dưỡng, như vậy một sự kiện giằng co coi như được giải quyết trong hoà bình. Mà thuộc hạ của Hữu tướng hiện giờ cũng nên thấy rõ ràng thái độ của Hoàng Thượng, từ đó cũng phải hiểu ra -- đi theo Hữu tướng và Nhị Hoàng tử tuyệt đối không còn khả năng có tiền đồ gì -- đến khi mọi người tỉnh ngộ thì sẽ không gây khó xử cho Lâu Khánh Vân. Rốt cuộc khi lợi ích chân chính được bày ra trước mặt thì không có địch nhân hay bằng hữu vĩnh viễn, từ trước đến nay ai nắm quyền chủ đạo thì có thể lãnh đạo. Thực hiển nhiên, hiện giờ người đang nắm quyền chủ đạo chính là Thái Tử và vị này thì tất nhiên muốn chọn Lâu gia làm trung tâm.
Những kẻ luôn chờ xem Lâu gia bị chê cười lúc này cũng nên triệt để tỉnh táo lại. Thế lực của Lâu gia hiện giờ tuy không cố tình khoe khoang, nhưng ở dưới sự bảo hộ của Hoàng Thượng và Thái Tử đã càng không thể nào giống như hình thức ban đầu. Ai còn thật sự đầu óc không bình thường mà vội vàng chạy tới khó xử Lâu gia, ăn no căng rỗi hơi không việc gì làm hay sao?
Lâu Khánh Vân nghe Tiết Thần nói xong bèn cười, vòng tay ôm thê tử càng chặt hơn: “Cho nên hiện tại ta phải ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm mai làm cho ta mấy món khô. Ta ăn no ngủ đủ xong phải đến trước cửa phủ Hữu tướng đứng chờ. Vẫn nên cho Hoàng Thượng mặt mũi đứng càng lâu càng tốt.”
Tiết Thần nghe Lâu Khánh Vân nói làm cho tức cười, độ phu thê ăn ý trao đổi ánh mắt, Tiết Thần bảo: “Chàng ngủ đi, chờ lát nữa hài tử tỉnh thì ta ôm bọn họ ra ngoài.”
Lâu Khánh Vân lại không buông tay: “Nàng ngủ chung với ta một lát.”
“. . .”
Mấy ngày nay Lâu Khánh Vân cũng thật sự mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ rồi. Tiết Thần sợ hai đứa nhỏ tỉnh dậy làm ồn đánh thức phụ thân chúng, liền thừa dịp hai đứa nhỏ còn đang say giấc bèn chuyển hài tử qua gian cách vách.
*
Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
Lâu Khánh Vân ngủ một giấc thập phần thỏa mãn, từ buổi chiều ngủ một lèo tới buổi sáng hôm sau. Thức dậy xong Tiết Thần cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một bàn cơm sáng vô cùng thịnh soạn. Lâu Khánh Vân liền ăn ba cái bánh bao thịt, một đĩa cơm chiên Dương Châu, chỉ uống một chút xíu nước, sau đó liền thay một thân y phục thuần tịnh ra phủ.
Lâu Khánh Vân chỉ vừa đứng được nửa ngày thì lời đồn đã truyền khắp toàn bộ kinh thành -- ai cũng đều nghe nói Lâu Thế tử đi xin lỗi Hữu tướng, khổ thay cánh cửa phủ đệ của Hữu tướng trước sau vẫn đóng chặt, Lâu Thế tử ngay cả tư cách vào cửa cũng không có, chỉ đành đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn chờ, từ ban ngày chờ tới đêm tối. Có một số quan viên nghe tin đều tới khuyên Lâu Khánh Vân quay về, nhưng Lâu Khánh Vân chỉ nói bản thân đã làm sai chuyện, nói thế nào cũng không chịu nghe khuyên, bảo rằng mặc kệ bao lâu cũng nhất định phải được sự tha thứ của Hữu tướng mới bằng lòng rời đi.
Ai tới khuyên cũng không được, đương nhiên người Lâu gia sẽ không tới khuyên. Những người tới khuyên đơn giản chính là một số dựa vào Lâu gia, hoặc là tương lai muốn dựa vào Lâu gia, Lâu Khánh Vân có nghe hay không là một chuyện, bọn họ tới hay không là chuyện khác. Một người tới thì người thứ hai cũng phải tới, người thứ hai tới thì mọi người đều phải tới, nếu ai không tới thật không thích hợp chút nào.
Cho nên, Lâu Khánh Vân đứng nguyên một ngày, bụng đói kêu vang, miệng khô lưỡi khô, nhưng quang cảnh xung quanh lại rất nhộn nhịp kẻ đến người đi, quả thực so với thời điểm Hữu tướng khỏe mạnh còn đông đúc hơn nhiều. Sự kiện này làm những kẻ ở bên trong phủ Hữu tướng thật sự tức muốn ói máu -- cái tên Lâu Khánh Vân kia rốt cuộc là tới xin lỗi hay là tới khoe khoang? Không mở cửa, kiên quyết không mở cửa!
Lâu Khánh Vân tuy là Thế tử thế gia nhưng được trưởng thành trong quân doanh, vì thế sinh hoạt vẫn theo tác phong quân lữ của Vệ Quốc Công, không hề được nuông chiều, bởi vậy tuy đứng cả một ngày nhưng sức lực vẫn đầy đủ, khổ nhất chỉ là muốn uống nước. Buổi sáng hắn không dám uống nhiều nước, ăn mấy cái bánh bao thịt và một đĩa cơm chiên tuy bụng không đói nhưng trong miệng lại khô khốc, trong lòng thầm ước nếu trời có thể mưa xuống thì thật tốt.
Ban đêm trước cửa phủ Hữu tướng quạnh quẽ hơn ban ngày nhiều, ngoại trừ mấy thân binh hộ vệ giấu người trong bóng tối thì trước cửa phủ Hữu tướng cũng chỉ có một mình Lâu Khánh Vân. Đột nhiên trong không trung ầm vang một tiếng sấm rung trời, Lâu Khánh Vân vạn phần kinh hỉ, ngửa đầu nhìn ngắm, chưa bao giờ có một khắc nào lại chờ mong ông trời đổ mưa như lúc này.
Mà ông trời thực mau cũng thực hiện nguyện vọng của Lâu Khánh Vân, những hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống tới tấp.
*
Đăng tại truyenhdt.com by Bà Còm*
Tiết Thần ở trong phủ đẩy ra cửa sổ nhìn mưa to ngoài sân viện. Cây cỏ hoa lá đều bị mưa gió dập vùi xiêu xiêu vẹo vẹo. Nàng có chút lo lắng cho Lâu Khánh Vân, quay đầu liền hô Hạ Châu đi chuẩn bị ngựa xe, dù gì cũng không thể để Lâu Khánh Vân bị mưa xối hỏng người.
Xe ngựa của phủ Vệ Quốc Công chạy tới trước cửa phủ Hữu tướng, thân vệ của Lâu Khánh Vân từ trong chỗ ẩn thân phóng ra, thấy trong xe là phu nhân bèn hành lễ dưới mưa. Tiết Thần ở trên xe kêu bọn họ đứng dậy rồi hỏi tình huống của Lâu Khánh Vân, thân vệ kia cũng tương đối sốt ruột bẩm báo: “Bọn thuộc hạ có khuyên qua, đã khuyên vài lần nhưng Thế tử nhất định không chịu quay về. Phu nhân tới vừa lúc, xin hãy khuyên nhủ Thế tử, cứ đứng dầm mưa như vậy thì chắc chắn sẽ bị bệnh.”
Tiết Thần xốc lên màn xe, nhìn nhìn Lâu Khánh Vân đứng thẳng ngạo nghễ dưới cơn mưa xối xả, do dự một lát rốt cuộc vẫn xuống xe ngựa. Hạ Châu và Nghiêm Lạc Đông đi theo phía sau, thân vệ kia liền tự mình bung dù che cho Tiết Thần, đưa nàng đến bên cạnh Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân thấy nàng tới mới nói: “Ai nha, trời mưa to quá nàng tới làm gì, mau trở về đi.”
Tiết Thần tiếp nhận cây dù trong tay thân vệ rồi bảo hắn lui ra, tự mình cầm dù che cho Lâu Khánh Vân, thấp giọng nói: “Khổ nhục kế này của chàng 'phí tổn' cũng quá lớn, chuyển biến tốt liền thu hồi được rồi.”
Lâu Khánh Vân liếʍ liếʍ vệt nước trên môi: “Lúc này chưa đi đến đâu cả, nếu ta không đứng đủ ba ngày ba đêm, làm sao có thể biểu hiện thành tâm của ta? Tốt nhất nhiễm bệnh một trận thì càng hoàn mỹ.”
“. . .”
Tiết Thần cố nén hỏa khí, nhíu mày gắt: “Ba ngày ba đêm? Chàng điên rồi à?”