Edited by Bà Còm
Tiết Thần tháo ra túi tiền ở bên hông của mình rồi trực tiếp đưa cho nam nhân kia, Khâm Phượng bắt lấy tay Tiết Thần ngăn cản: “Tiểu thư, ngài ngàn vạn lần đừng hồ đồ nha.”
Tiết Thần kéo tay Khâm Phượng ra, giơ túi tiền lên nói: “Tất cả đều đưa cho thúc. Hãy đi Nhân An đường ở phố Chu Tước bốc thuốc, đại phu ở chỗ đó là Ngự y trong cung lui ra, ông ta kê dược chú ý hữu hiệu, dược liệu trân quý ở chỗ đó cũng bảo đảm hơn so với hiệu thuốc khác.”
Nghiêm Lạc Đông sống hơn bốn mươi năm, lần đầu tiên bị một tiểu cô nương dặn dò khiến cho mặt mũi đỏ bừng. Ông ta biết rõ một văn tiền cũng sẽ làm khổ anh hùng hảo hán, huống chi đây không phải là một văn tiền. Đôi tay ông ta cung kính tiếp nhận túi tiền của Tiết Thần nhưng vẫn cúi đầu không dám liếc mắt nhìn Tiết Thần một cái.
Tiết Thần biết người giang hồ võ công cao cường giống như ông ta rất coi trọng mặt mũi, dù sao hôm nay việc thiện này cũng khiến bản thân nàng có chút không thể hiểu được vì đâu mình lại ra tay giúp đỡ, bất quá nhớ tới bộ dáng của nữ nhân kia che chở hài tử thì nàng không còn thắc mắc nữa, cứ coi như là tích đức, bỏ tiền tiêu tai.
Tiết Thần buông xuống màn xe kêu Vương bá đánh xe rời đi. Nghiêm Lạc Đông nhìn xe ngựa của họ biến mất ở khúc quẹo, cẩn thận nhớ kỹ phương hướng cùng chữ "Tiết" in trên vách xe của nàng.
Ở trên xe, Tiết Thần dặn dò Khâm Phượng và Chẩm Uyên: “Chuyện hôm nay không ai được nói cho bất luận người nào trong phủ.” Dừng một chút, Tiết Thần lại cao giọng nói với Vương bá đang đánh xe “Vương bá có nghe được không? Chuyện hôm nay không ai được phép nói ra ngoài.”
“Vâng.” Ba người đồng thanh trả lời.
Khâm Phượng và Chẩm Uyên nhìn nhau gật đầu, hai người cũng cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể để người trong phủ biết, hai ngàn lượng bạc lận đấy, số bạc này có thể mua hai trăm người hầu, tiểu thư thật sự ra tay quá hào phóng, miễn tiểu thư cảm thấy không hề hối hận là được.
Chuyện này Tiết Thần cho rằng cứ như vậy là xong, ai ngờ ba tháng sau, một nam nhân dẫn theo một tiểu nữ hài tìm đến cửa...
Nam nhân đứng trước cổng lớn của Tiết gia ở ngõ Yến tử chờ cả một buổi sáng rốt cuộc mời được Tiết Thần ra tới.
Nghiêm Lạc Đông buông tay nữ hài, từ trong l*иg ng.ực lấy ra một tờ giấy, cao giọng nói với Tiết Thần: “Tiểu nhân tên Nghiêm Lạc Đông, là người Bảo Định Thanh Hà, đã sống bốn mươi năm, dưới trướng có một nữ nhi, biết võ công quyền cước. Ngày trước nhận được sự cứu giúp của tiểu thư, đại ân đại đức không có gì báo đáp, nguyện đi theo Tiết Đại tiểu thư, cầu một chức hộ viện, chỉ mong được một chỗ an thân với tiểu nữ, không cầu bất luận hồi báo gì, một lời chắc chắn, nguyện trung thành với tiểu thư. Đây là công văn chứng minh tiểu nhân đầu nhập cho tiểu thư, thỉnh tiểu thư tiếp nhận.”
“...”
Tiết Thần đứng trên bậc thang, mặc một áo ngắn vải mịn tố sắc, váy dài trăm nếp gấp màu xanh nhạt, gương mặt mịn màng, thanh lệ tuyệt luân. Tuy dung mạo xuất sắc như vậy nhưng lúc này nàng đang ngạc nhiên khẽ nhếch miệng, trừng mắt nhìn nam tử cường tráng thô kệch trước mắt, nhất thời cũng không biết nói cái gì mới đúng.
Thẳng đến lúc nam tử lại tiến lên một bước, nói một câu: “Đây là công văn của tiểu nhân đầu nhập, đã ký tên xong, thỉnh tiểu thư thu lưu!”
Đến lúc này Tiết Thần mới phản ứng được, đi xuống bậc thang nói với hán tử: “Thu hồi đi thôi. Ta không cần trả ơn gì cả. Nhà của chúng ta không thiếu hộ viện. Thúc yên tâm trở về chăm sóc tốt cho thê nữ của thúc là được."
Người nọ biểu tình nao nao, sau đó mới cúi đầu nhìn nhìn hài tử còn chưa cao đến eo của ông ta rồi nói: “Nội tử đã qua đời. Một ngày ba bữa dùng nhân sâm giữ mạng cũng chỉ duy trì được thêm hai tháng.”
Lúc này Tiết Thần mới nhìn đến hài tử kia cùng nam nhân trên giày đều cột vải bố trắng, mái tóc hài tử còn cài một đóa hoa trắng nhỏ, có lẽ vừa mới từ mộ phần của mẫu thân đi thẳng tới đây, gót chân dường như có dính chút tro đốt tiền giấy.
Nhớ tới bộ dáng của nữ nhân kia, Tiết Thần cũng thở dài một trận, vẫn như cũ xua tay nói với người nọ: “Nếu tôn phu nhân đã qua đời, vậy thúc càng không cần tới đầu nhập cho ta, hãy dẫn theo khuê nữ sống cho thật tốt đi.”
Tiết Thần thật sự muốn tốt cho hai cha con, nam nhân này có một thân công phu Tiết Thần đã được chứng kiến, người như vậy làm hộ viện tuyệt đối là "đại tài tiểu dụng". Hơn nữa nam nhân trao ra công văn đầu nhập, nói cách khác là cam nguyện làm nô tài, chẳng qua không có khế bán thân, nhưng thân phận khẳng định sẽ bị kém đi một bậc. Dựa vào võ công của ông ta thì cứ tùy tiện đi nơi nào làm võ sư hoặc làm tiêu sư thì sẽ luôn sống dư dả.
Chỉ là người nọ lại thập phần kiên trì lựa chọn của mình, hơn nữa đem năm trăm hai mươi lượng bạc dư lại cũng hoàn trả tất cả cho Tiết Thần, nhất định phải bắt Tiết Thần nhận lấy công văn đầu nhập của mình, nói là muốn dùng phương pháp như vậy để trả nợ cho Tiết Thần.
Tiết Thần thật sự bất đắc dĩ, nghĩ nếu sau này nàng quản lý của hồi môn của Lư thị mà gặp phải phiền toái gì, có Nghiêm Lạc Đông một bên khẳng định sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nếu lúc này thịnh tình của ông ta nàng không thể chối từ, vậy thì dứt khoát đáp ứng, để ông ta mang theo nữ nhi vào phủ, an bài cho hai cha con một tiểu viện đơn độc, sai quản gia viết một công thư mời ông ta làm hộ viện, cũng không hề tiếp thu công văn đầu nhập. Phí tổn của Nghiêm Lạc Đông và nữ nhi đều tính vào sổ sách của Thanh tước cư, Nghiêm Lạc Đông liền tính là người của Thanh tước cư, không cần dính dáng đến chi tiêu trong phủ, những người khác cũng sẽ không nói được gì. Sau khi giải quyết như vậy thì chuyện này mới được ổn thỏa.
***
Phủ nha Đại Lý Tự tọa lạc ở ngõ Đông hà, nơi này tụ tập phủ nha của tam pháp: Hình Bộ, Đô Sát Viện và Đại Lý Tự. Đại Lý Tự lo về việc thẩm tra nên phủ nha ở phía tuốt phía đông, phòng ốc hợp thành một khối liền nhau, nhà ngói chỉ sơn một màu thủy mặc - tường trắng ngói đen - nhìn trang nghiêm không thể kể xiết.
Trải qua phòng thẩm vấn và hội thẩm đường là tới phòng làm việc của quan viên Đại Lý Tự, né qua phía trước lộn xộn ầm ĩ, Phạm Văn Siêu chào hỏi mấy đồng liêu đi ngang qua nhau, xuyên qua rừng trúc, hướng tới một chỗ u trí trong hậu nha.
Đây là một tiểu lâu bằng trúc, tiền viện hậu viện đều được vây quanh bởi các loại trúc khác nhau, một trận gió thổi làm rừng trúc rào rạt rung động, ai ngờ được ở hậu nha của Đại Lý Tự lại có một chỗ u tĩnh như vậy.
Phạm Văn Siêu bước lên bậc thang, hai người canh giữ trước cửa viện hướng hắn hành lễ, hắn vẫy vẫy quạt ngọc trong tay hỏi: “Chủ tử các ngươi đâu?”
Lý Cám chỉ chỉ bên trong đáp: “Ở Phong các luyện chữ, đã luyện một canh giờ rồi ạ.”
Phạm Văn Siêu gật gật đầu, gõ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, sau đó liền bước qua ngạch cửa đi vào. Vượt qua một tấm bình phong lớn hai mặt là những phiến trúc vẽ tứ quân tử để đi vào trong phòng, Phong các Lý Cảm vừa nhắc tới ở sau bình phong bằng trúc cách đó không xa, bởi vì tứ phía đều có cửa sổ nên khi ngồi trong phòng nghe được tiếng gió vi vu, vì thế mới gọi là Phong các.
Ngoài ra bên trong còn có Thủy Các, Noãn các và Thư các nữa.
Phạm Văn Siêu biết mỗ nào đó lúc luyện chữ không thích người khác quấy rầy, hắn một đường đi tới có chút khát, cố tình nơi này một nha hoàn hầu hạ cũng không có, Phạm Văn Siêu muốn uống trà còn phải tự mình rót. Mới từ trong ấm đổ ra nửa chén trà uống xong, chuẩn bị uống thêm một chén nữa thì từ phía trong truyền ra một thanh âm trong trẻo: “Có tìm được người không?”
Phạm Văn Siêu ngẩng đầu nhìn nhìn nơi thanh âm phát ra nhưng cũng không đi vào, bưng ấm trà và chén trà dứt khoát ngồi xuống, dùng cùng một giọng điệu cao giọng trả lời: “Tìm được rồi, cũng đã gặp mặt, ta nói với ông ta ý đồ đến thăm, ông ta không chút suy nghĩ liền cự tuyệt ta.”
Bên trong trầm mặc một hồi, sau một lúc lâu mới nghe thấy tiếng giấy thu hồi sột soạt truyền ra, rồi giọng nói lại cất lên: “Hừ, cự tuyệt huynh? Ông ta thật đúng như trong lời đồn, là người quật cường. Bất quá hiện giờ ngoại trừ chúng ta thì ai còn dám thu nhận Nghiêm Lạc Đông? Lý Đại Hữu đã chết, ông ta thật không hiểu sao lại dứt khoát từ quan về nhà chăm sóc hài tử. Nhưng thân thủ của ông ta thì cả một Bắc Trấn Phủ Tư cũng tìm không ra đối thủ, là Nghiêm Bách hộ đứng đầu Thập Tam Thái Bảo, vậy mà cam tâm ở nhà chăm sóc hài tử sao? Nói dỗi cho xong mà thôi, vậy huynh cũng tin.”
Phạm Văn Siêu uống no một bụng trà rồi mới buông ấm xuống, quyết định đứng lên sẵn sàng ứng phó với người bên trong, cài quạt ngọc bên hông, đôi tay chắp lại phía sau lưng, vừa dạo bước tới lui vừa nói: “Ngay từ đầu ta cũng không tin, nhưng ông ta xác thật đã làm như vậy. Không chỉ cam tâm về nhà chăm sóc hài tử, còn cam tâm làm hộ viện cho một tiểu cô nương, Đệ nhất cao thủ của Bắc Trấn Phủ Tư, dẫn đầu Thập Tam Thái Bảo đấy, nói ra cũng không ai tin! Nhưng đây là sự thật, Nghiêm Lạc Đông ngay cả công văn đầu nhập đều trình lên, còn có thể là giả sao?”
Mành che của Phong các được một bàn tay với ngón trắng dài xốc lên, từ bên trong đi ra một nam nhân nhìn như trích tiên bước ra từ bức họa, phong thái uy nghi, thần thái nội liễm, tuấn mỹ như ngọc, mắt tựa xuân sơn, gương mặt như một thanh bảo kiếm vừa rút khỏi vỏ đã bộc lộ mũi nhọn (trong truyền thuyết dùng mặt gϊếŧ người chính là cảm giác này). Hắn mặc một thân trường sam hoa văn cành trúc với tông màu thủy mặc, tóc đen búi gọn sau đầu, một chiếc chụp tóc gắn viên ngọc tím cao vυ"t tận trời bao trọn búi tóc bên trong, viên ngọc tím trong suốt to bằng trứng cút, dưới ánh mặt trời phát ra hào quang tím dịu thể hiện sự tôn quý, bên hông đeo ngọc bội, bộ dáng chưa đến hai mươi tuổi nhưng lại có khí chất trầm ổn hiếm thấy, cử chỉ thản nhiên cao ngạo giơ tay nhấc chân đều lộ một cỗ quý khí trời sinh, thân thể thon dài uyển chuyển văn nhã, nam nhi tuấn mỹ như vậy thế gian thật hiếm thấy.
Mỗi lần thấy hắn, Phạm Văn Siêu đều cảm thấy dường như trước mắt có một đạo kim quang lóa mắt hiện lên, Phạm Văn Siêu tin tưởng bất luận nam nhân nào đứng bên cạnh một nhân vật như vậy đều sẽ sinh ra loại cảm giác này. Tuy rằng Phạm Văn Siêu và người này cùng nhau lớn lên nhưng thẳng đến hôm nay cũng chưa luyện được công phu "Kim Cương Bất Hoại", vẫn bị hào quang của hắn vọt đến làm cho chói mắt.
Thế tử của Vệ Quốc Công phủ Lâu Khánh Vân, tên tự Ký Minh, phụ thân là Vệ Quốc Công Lâu Chiến, mẫu thân là Tuy Dương Trưởng Công chúa, là Hoàng thân quốc thích chính tông, cữu cữu là Hoàng Thượng, biểu huynh là Thái Tử... Mà bản thân hắn cũng là xa kỵ ung dung, y lí phong lưu, tài học so được với Trạng Nguyên nhưng lại thiên về con đường quỷ dị, yêu thích hình pháp. Vì thế khi các Hoàng thân khác mở miệng ra là đều xin đi Hàn Lâm Viện hay Quốc Tử Giám linh tinh lấy chức quan văn nhẹ nhàng, vị này cố tình lại lựa chọn một trong Tam pháp ty Đại Lý Tự, từ một công tử phú quý tột đỉnh biến thành ác quan điển hình Đại Lý Tự Thiếu Khanh, khiến tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt. Mọi người đều cho rằng vị công tử này làm mấy ngày liền tự động rút lui, nhưng cố tình hắn còn làm rất hăng hái, hiện giờ ngay cả Vệ Quốc Công cũng quản không nổi hắn.
Lâu Khánh Vân nhìn Phạm Văn Siêu, mày kiếm dựng lên hỏi: “Cái gì mà tiểu cô nương, cái gì mà hộ viện? Nghiêm Lạc Đông điên rồi sao?”
Phụ thân của Phạm Văn Siêu là Vĩnh Định Hầu, hắn lớn hơn Lâu Khánh Vân hai tuổi, chỉ là đối diện với vị này hắn không bao giờ tìm được cảm giác làm ca ca, luôn cảm thấy mọi chuyện bị tên nhãi kia nắm mũi dẫn đi.
Nhìn Lâu Khánh Vân, Phạm Văn Siêu sờ sờ mũi rồi nói: “Ông ta chính là điên rồi! Tự mình trình ra công văn đầu nhập, đây là muốn từ bỏ tất cả. Chỉ là nếu ông ta muốn nguyện trung thành với Tiết Kha cũng đành thôi, đằng này ông ta lại cố tình nguyện trung thành với tôn nữ của Tiết Kha, một tiểu cô nương mười một tuổi. Ta cũng thấy thật ngượng miệng khi nhắc tới ông ta!”
Lâu Khánh Vân nghe đến đó, đôi mắt đẹp không kiềm được híp lại, hơi có vẻ chần chờ hỏi: “Tiết Kha? Chuyện này có quan hệ gì tới Tiết Kha? Ông ta có mấy tôn nữ?”