Chương 19

Edited by Bà Còm

Khóe miệng Ninh thị có chút co rút, hai di nương bên cạnh nhìn nhau, chỉ có Tiết thị vẫn đoan chính ngồi yên một chỗ, tựa hồ không có bất luận dị nghị gì với lời nói của Tiết Thần.

Nhìn tôn nữ trước mặt yêu kiều như một tiểu tiên nữ, trong lòng Ninh thị cực kỳ mâu thuẫn. Lúc nãy quả thật bà muốn trao cây đao vào tay Tiết Thần, vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ giao lại thanh đao cho bà, bởi vì bà đã mở đường nói rằng nữ nhân kia tuy rằng là ngoại thất nhưng nàng ta rốt cuộc đã sinh hai hài tử cho cha ngươi, nếu là người thông minh thiện lương một chút thì sẽ dễ dàng nói "Chuyện đi tới mức này cũng không còn biện pháp nào khác", có không vui đi nữa thì cũng chỉ có thể đem chuyện này giao vào tay tổ mẫu, đến lúc đó bà sẽ có toàn quyền xử lý chuyện này.

Nói trắng ra Ninh thị muốn trao đề tài này vào tay Tiết Thần bởi vì không muốn phải "đứng mũi chịu sào", không muốn để người ta nói Lão phu nhân xử sự không công bằng; nhưng nếu bà đã hỏi ý Tiết Thần trước thì sau này bất kể sự tình phát triển đến tình trạng gì, bà đều có thể đưa ra cái cớ là nha đầu này đã đồng ý, trước đó đã hỏi qua nàng.

Chỉ là hiện giờ thì sao? Nha đầu này "cầm lông gà làm lệnh tiễn", nói ra một câu khiến người mắc nghẹn ở cổ, bảo bà phải xử trí thế nào đây? Phải đáp ứng hay không đáp ứng?

Tiết Thần đích thị làm cho mọi người quá kinh ngạc, trong bầu không khí nặng nề như vậy nàng đột nhiên bật cười, là loại cười khẩy lạnh lùng khiến người nghe được sởn tóc gáy. Hơn nữa dung mạo của nàng quá đẹp, ngay cả kiểu cười quỷ dị như vậy càng làm nhan sắc của nàng tăng thêm phân lượng, khiến nàng càng thêm diễm lệ.

Tiết Vân Đào đứng ở ngay đó khó xử mở miệng khuyên can Tiết Thần: “Thần nhi, chuyện này không phải trò đùa, con chớ nên ba hoa chích choè, hãy giao cho tổ mẫu xử trí đi, được không?”

Tiết Thần thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Vân Đào và Tiết Uyển đang tránh ở phía sau ông, quả quyết nói: “Không được đâu ạ. Tổ mẫu không phải hỏi con muốn giải quyết thế nào sao? Đệ đệ và muội muội là thân sinh cốt nhục của cha, là huyết mạch của cha thì đương nhiên không thể để bọn họ lưu lạc bên ngoài. Còn mẫu thân của bọn họ tuy nói vì Tiết gia sinh hai hài tử, nhưng lại là nữ nhân có đạo đức bại hoại: Một nữ nhân thuộc gia đình đứng đắn thì đâu thể nào chấp nhận làm ngoại thất của người ta nhiều năm như vậy, ngay cả danh phận cũng không có. Nữ nhân đắm mình trụy lạc như vậy chẳng lẽ cha còn muốn nghênh vào cửa làm chủ mẫu hay sao?”

Tiết Vân Đào bị Tiết Thần chất vấn á khẩu không trả lời được. Ông có lòng thay Từ Tố Nga nói vài câu nhưng lại phát hiện mình không có cách gì bác bỏ những lời lên án của Tiết Thần, bởi vì ông không thể không thừa nhận những gì Tiết Thần nói đều là đúng lý, Từ Tố Nga thật sự không hề có danh phận đi theo ông làm ngoại thất bao nhiêu năm.

“Lưu tử bỏ mẫu cũng coi như đã cho ả ta thể diện, bằng không hài tử do loại nữ nhân có phẩm hạnh như vậy sở sinh, con còn sợ nhận về sau này sẽ phá hỏng nề nếp gia đình của Tiết gia đấy chứ.”

Từng lời của Tiết Thần như những nhát đao sắc bén chém vào lòng Tiết Uyển, nàng ta chưa từng bao giờ cảm thấy phẫn nộ như thời khắc này, ngay cả vừa rồi bị Trương Bảo Doanh vu oan trong lòng nàng ta cũng không phẫn nộ như vậy, thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn vì Trương Bảo Doanh cho nàng ta một lý do quang minh chính đại tới tìm Tiết Vân Đào. Chỉ là hiện tại chuyện này hoàn toàn không phải dễ dàng như vậy, Tiết Thần kia sao dám nói ra những lời này, không e dè nói nương của nàng ta có đạo đức bại hoại? Tiết Thần là cái thá gì, dám nói mẫu thân nàng ta như vậy? Tiết Uyển muốn phụ thân lôi tỷ tỷ nói chuyện không biết lựa lời mắng cho một trận, đánh cho một trận, cũng giống như nhà Tam Hoa ở cách vách; Tam Hoa hung hãn như vậy mà chỉ cần phụ thân nàng ta cho vài cái tát là rụt đầu như chim cút rúc sang một bên không dám nói lời nào.

Dưới mắt Tiết Uyển, Tiết Thần nên bị Tiết Vân Đào cho vài cái tát để giáo huấn một chút, chỉ là hiện tại nàng ta không dám đem chủ ý này nói ra trước mặt mọi người, bởi vì nàng ta xác thật có chút sợ hãi vị đích tỷ đứng bên cạnh tổ mẫu kia. Tiết Uyển cứ việc hận Tiết Thần thấu xương nhưng lại không dám đứng ra cùng nàng đối kháng, chỉ biết cúi đầu đem hết thảy hy vọng đều ký thác trên người Tiết Vân Đào.

Mà trên thực tế, Tiết Vân Đào cũng bị những lời của Tiết Thần làm cho khϊếp sợ. Ông thật sự rất khó tin tưởng hài tử mở miệng tàn nhẫn trước mắt này mấy ngày hôm trước còn là nữ nhi thập phần ỷ lại vào ông. Tiết Vân Đào hoài nghi những lời này có ai dạy nàng nói, giọng điệu tức giận chất vấn: “Những lời này ai dạy con? Là nương của con sao? Nàng thật đúng là dạy được một nữ nhi thật tốt.” Trước khi Lư thị qua đời thì bà là người Tiết Thần tiếp xúc nhiều nhất, cho nên khó trách Tiết Vân Đào sẽ hoài nghi Lư thị đầu tiên.

Bàn tay giấu trong tay áo của Tiết Thần siết chặt rồi lại thả ra. Nàng đâu phải không thương yêu Lư thị mà có thể để tùy Tiết Vân Đào bôi nhọ mẫu thân, nhưng nàng đã không còn là một hài tử có thể bị một câu của người khác chọc giận, nếu tính theo tuổi tác thì vào đời trước khi nàng chết bệnh còn lớn tuổi hơn Tiết Vân Đào bây giờ, cho nên Tiết Thần rất bình tĩnh. Nàng biết đề tài hiện tại là gì, cái gì là quan trọng nhất, còn chuyện Tiết Vân Đào không tín nhiệm Lư thị... nàng cũng không phải lần đầu tiên nhận thức. Đời trước nàng đã trải qua bài học sống động đến như vậy, đã sớm tích lũy được kinh nghiệm phong phú, tôi luyện được một thân đao thương bất nhập cho đời này, sẽ không cách gì bị ngôn ngữ làm cho thương tổn.

“Cha nói thật kỳ quái. Lời nói của con chẳng lẽ không phải nhân chi thường tình, chẳng lẽ cha cho rằng con nói không đúng? Vậy theo ý của cha thì chuyện này nên xử trí thế nào? Cha muốn nghênh nữ nhân kia nhập phủ làm đích thê, muốn con kêu ả ta một tiếng mẫu thân, muốn ả ta dạy dỗ con cách làm người hay sao?”

Sự bình tĩnh của Tiết Thần làm Tiết Vân Đào đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Chính ông cũng biết vừa rồi thốt ra câu hoài nghi Lư thị đã nói hơi nặng, vốn cho rằng nữ nhi sẽ chịu không nổi đại náo với ông hoặc là ủy khuất khóc cho một trận, chỉ là nữ nhi kiên cường làm ông nhớ tới hôm đó nàng lót đệm hương bồ muốn trèo lên nhìn vào quan tài, cố gắng nhìn bằng được hình ảnh Lư thị lần cuối cùng.

Nhớ tới Lư thị - nữ nhân không có học vấn gì lại không cùng ông có tiếng nói chung nhưng lúc nào cũng suy nghĩ cho ông, lúc nào cũng chăm sóc lo lắng cho ông chu toàn - Tiết Vân Đào đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, một trận áy náy khó có thể miêu tả xâm nhập nội tâm, ngay cả môi cũng bắt đầu có chút run rẩy, ấp úng nói chuyện không nghe được rõ ràng: “Không, ta không có ý như vậy. Chỉ là "Lưu tử bỏ mẫu" cũng thật sự quá... quá không màng nhân tình.”

Tiết Thần nhìn Tiết Vân Đào tâm thần hoảng hốt âm thầm thở dài, còn chưa kịp mở miệng thì nghe Tiết thị vẫn luôn trầm mặc đến bây giờ chủ động mở miệng nói: “Đại ca, chuyện này muội cảm thấy Thần tỷ nhi nói rất đúng. Đối với một nữ nhân như vậy Đại ca thật sự không cần phải bảo hộ. Nếu nàng ta đồng ý làm ngoại thất của Đại ca nhiều năm như vậy chứng tỏ nàng ta không biết liêm sỉ, hoặc là nàng ta có dã tâm quá lớn. Bất luận là loại nào thì nàng ta đều không thích hợp lưu lại, một người có phẩm hạnh như vậy cũng thật sự không cách gì dạy được hài tử cho đàng hoàng. Đúng như Thần tỷ nhi nói, "Lưu tử bỏ mẫu" là đã cho nàng ta thể diện lớn nhất rồi. Nhi tử thừa tự chúng ta có thể nhận, nhưng nữ nhân kia đừng mơ tưởng vào cửa.”

Nghe đến đó Tiết Uyển rốt cuộc nhịn không được, nhưng cũng không dám lớn tiếng phủ quyết mà chỉ biết lôi kéo tay áo Tiết Vân Đào thút tha thút thít nói: “Cha không thể vứt bỏ nương của con, cha cũng không thể vứt bỏ con và đệ đệ. Cha hãy nói cho mọi người biết đi, mọi người không thể đối đãi với chúng ta như vậy.”

Tiết Vân Đào hiện giờ tâm loạn như ma, đầu óc biến thành một mảnh hồ nhão, chính mình còn suy nghĩ không lưu loát thì làm sao còn nghe được lời Tiết Uyển nói?

Tiết thị lại hừ lạnh một tiếng, xoay người nói với Ninh thị: “Mẫu thân, chuyện này vốn cũng không nên để một nữ nhi đã xuất giá xen vào, nhưng chẳng lẽ mẫu thân không thấy Đại ca là người hồ đồ? Chuyện này thật sự trái phải quá rõ ràng, là chuyện dễ bị thế nhân lên án nhất, thế mà Đại ca lại mơ màng hồ đồ nhiều năm như vậy, bị một nữ nhân "dắt mũi" đến tận bây giờ. Nếu chuyện này không nháo ra thì thôi, tương lai Đại ca muốn làm sao là chuyện của Đại ca, nhưng hôm nay sự tình đã nháo đến mức ồn ào huyên náo. Nha đầu lỗ mã.ng không biết lễ nghĩa kia hấp tấp chạy tới nhận cha trước mặt mọi người, đây là muốn đem danh giá của Tiết gia chúng ta ra đốt trụi, thanh danh cả đời của phụ thân cũng không thể hủy đi vì chuyện này.”

Tiết thị nói xong liền cong lưng ghé sát vào tai Ninh thị nhẹ giọng nói: “Sự tình đã nháo ra tới vậy thì không còn đường vãn hồi đâu. Dù cho nhi tử thừa tự của Đại ca có gian nan nhưng Đại tẩu cũng đã quá cố, chỉ cần sau này tìm một kế thê khác chẳng lẽ lại không sinh được? Mẫu thân việc gì cứ phải ôm chặt một thân cây? Nói đến cùng tất cả đều là số mệnh, mẫu thân nên lấy đại cục làm trọng.”

Nghe đến đó Ninh thị rốt cuộc có chút giao động.

Đúng vậy, bà thật đau lòng về chuyện thừa tự, từng có tâm tư đem Từ Tố Nga cưới vào phủ. Từ Tố Nga là người có tâm tư linh hoạt, nhi tử cũng thích nàng ta, mà bụng nàng ta lại biết tranh đua, không giống với Lư thị xuất thân thương hộ người đầy hơi tiền. Nhưng cho dù Từ Tố Nga có tốt đến đâu thì hiện giờ sợ cũng chỉ có thể buông bỏ.

Xét về phương diện thừa tự, tương lai bà sẽ thay nhi tử tìm một tiểu thư khuê các tri thư đạt lý đến tục huyền, lại đem hài tử kia gởi nuôi dưới danh nghĩa đích mẫu, vậy là cách giải quyết tốt nhất, chỉ là "Lưu tử bỏ mẫu"... chẳng lẽ thật muốn làm tuyệt tình như vậy sao?

Hai hài tử đều đã lớn, biết nhận thức thân mẫu là ai, nếu thời điểm này mà bắt bọn họ chia lìa, chỉ sợ sau này sẽ ghi hận Tiết gia, tương lai sẽ không yên ổn.

Tiết thị nói thầm với Ninh thị xong bèn nhìn thoáng qua Tiết Thần. Tiết Thần lập tức minh bạch vị cô mẫu này đang giúp nàng, bất động thanh sắc hạ mí mắt, chỉ nghe Ninh thị trầm ngâm một lát sau rồi nói: “Thần tỷ nhi, lời kiến nghị của con tổ mẫu không tán thành. Chuyện "Lưu tử bỏ mẫu" như vậy không nên phát sinh ở Tiết gia của chúng ta.”

Lời nói của Ninh thị vang lên ở trong phòng làm cho Tiết Uyển lòng đầy hy vọng nhìn lên vị tổ mẫu chỉ cần một câu là có thể quyết định vận mệnh ba người nhà nàng ta, chỉ mong bà có thể làm chủ cho mình, có thể làm chủ cho mẫu thân, đè bẹp uy phong của Tiết Thần, khiến vị tỷ tỷ này hiểu được Tiết gia không phải chỉ có một mình nàng ta là nữ nhi.

Chỉ là lời nói kế tiếp của Ninh thị đã làm hy vọng của Tiết Uyển vừa mới bay lên bèn rơi xuống đất thật mạnh, nàng ta cảm thấy màng tai chấn động không ngừng, quanh quẩn chỉ là những lời của Ninh thị: “Để cho nàng ta tiến vào làm thϊếp đi. Tùy tiện tìm khoảng sân cho ở, bất quá chỉ là thêm một đôi đũa, cũng không gây trở ngại gì cho con. Đến lúc đó, con vẫn là Đại tiểu thư, nàng ta chỉ là một thϊếp thị, không thể nào vượt qua được con. Nói vậy con thấy thế nào?”

Đây cũng là ý thương lượng của Tiết Thần.

Tiết Thần âm thầm buông lỏng nắm tay siết chặt giấu trong tay áo, xoay người sang đối với Ninh thị uốn gối hành lễ, thu hồi mũi nhọn sắp đâm thủng mọi thứ lúc nãy, trở nên vô cùng ngoan ngoãn nói với Ninh thị: “Vâng, tổ mẫu luôn suy xét chu toàn, chuyện này thỉnh cầu tổ mẫu lo lắng.”

Ninh thị nhìn tôn nữ trước mắt đột nhiên không rõ ngọn nguồn cụp mi rũ mắt, trong lòng bỗng có cảm giác bị lừa rồi. Nhưng không chờ cảm giác kia thành hình, giọng nói không biết trời cao đất dày của Tiết Uyển lại lập tức đập vào tai Ninh thị: “Không, nương của con không làm thϊếp! Mẫu thân nói bất cứ giá nào cũng sẽ không làm thϊếp.” Cho tới bây giờ, Tiết Uyển mới nhận ra hôm nay mình lỗ mã.ng tới cửa như vậy là không sáng suốt đến độ nào. Nhưng hiện tại hối hận cũng không kịp.

“...”

Lúc này ánh mắt mọi người lại chuyển đến trên người Tiết Uyển nhìn chăm chú hài tử không biết đúng mực này.

Muốn chê Tiết Thần nói chuyện khắc nghiệt nhưng tất cả những gì nàng nói đều có lý; hơn nữa nàng lại có thân phận đích trưởng nữ chân chính, vừa "đích" lại vừa "trưởng" thì vô luận nói gì đều nhất định có phân lượng; cho dù không có phân lượng nhưng ít nhất cũng chỉ có đích nữ mới có quyền lên tiếng, nói trắng ra đó gọi là sự cao quý của đích nữ.

Còn Tiết Uyển là cái thá gì? Một nữ nhi ngoại thất còn chưa được nhận tổ quy tông, tạm thời bất luận lời nói của nàng ta có lý hay không thì ở trong trường hợp này nàng ta không có tư cách lên tiếng!

Ninh thị đối với Tiết Uyển không nhẫn nại như đối với Tiết Thần, híp mắt, giọng điệu cương quyết: “Không làm thϊếp chẳng lẽ muốn làm chính thê à? Ả ta sao xứng!”