Hôm nay từ buổi sáng sớm. Phàm trần tranh thủ ra miếu nhỏ trước sân đốt nhang cho Cô Hai, Cô Ba, Thằng Tèo. Phàm Trần đọc tụng Minh Ngữ Pháp Tổ Kinh xong. Lập tức đi lên Cổ Xá Thế Giới, để còn tranh thủ tối về kể chuyện Mo Mường cho chúng ma quỷ nghe.
Phàm trần quay vào nhà. Trèo lên giường đắp mền ngủ. Dặn không để cho ai làm phiền. Qua một hồi lâu cưỡi bông sen 24 cánh bay trong thiên địa dạo qua ba ngàn thế giới xuyên qua thông đạo cổ xưa. Phàm trần đặt chân lên mãnh thiên địa Cổ Xá.
Vừa đặt chân xuống Cổ Xá Phật Quốc. Phàm trần bước một bước liền bị một đạo thiên lôi sấm sét trên hư không đánh xuống vào thân thể. Phàm trần bước đúng 108 bước về phía bàn đá trên sân cổ cung. Khi đến bên bàn đá ngồi. Phàm trần lúc này da thịt đã cháy đen, đầu tóc dựng đứng, như trong phim hé lô cô ba do hoài linh đóng ở thế giới hiện đại.
Lão Tổ Vương Minh mới cười sản khoái. Lão tổ đang ngồi trong bàn đá ăn mứt bí. Lão Tổ Vương Minh mới nói với Bá Di bên cạnh. Sao. Ngươi hả giận chưa?. Vương Mỗ đã vì ngươi trừng trị tên Nhị Lực đầu heo, chuyên ăn cắp vặt này. Ngươi cũng không nên lòng dạ hẹp hòi. Bỏ qua cho hắn. Rót cho hắn chén trà đi.
Bá Di bước đến rót cho Phàm Trần chén trà. Phàm trần vội uống. Uống xong thân thể lập tức hồi phục tươi tốt. Giác Giả Vương Minh lúc này mới nói.
Sao rồi Nhị Lực?. Lấy lại được Pháp Thân. Nhị Lực vui chứ?. Phàm trần đáp. Bẩm Lão Tổ. An tâm.
Giác Giả Vương Minh mới nói tiếp. Thế bây giờ đã có được Tam Thân, Tứ Trí, Ngũ Nhãn, Lục Thông. Rồi Nhị Lực định làm gì?. Nói cho Vương Mỗ nghe xem có gì thú vị.
Phàm trần đáp. Khởi bẫm Lão Tổ. Không dám làm gì. Chỉ hy vọng một đời bình an. Trốn bên ống cống. Hàng ngày trì niệm hồng danh Tổ. An tĩnh bản tâm. Không mưu cầu đại đạo.
Giác Giả Vương Minh cười rồi nói. Nhị Lực chỉ cần tu hành làm sao, mà cơm nước muối mè đủ ăn là được. Thôi thì dù sao hôm nay cũng rảnh rang lên đây.
Vương Mỗ mừng Nhị Lực lấy lại được Pháp Thân. Vương Mỗ mời Nhị Lực ăn mứt bí. Đừng có sợ. Này là do một tiểu tiên dâng tặng. Ta thấy ngon, mới rủ Nhị Lực dùng. Tuy biết Nhị Lực không khoái đồ ngọt. Nhưng này đồ tốt cho sức khỏe. Nhị Lực cũng không vì vài hạt mứt bí mà chối từ tấm lòng tốt của Vương Mỗ.
Phàm trần không nghi ngờ gì Tổ Sư. Mới cầm cái bát to đựng gần mấy trăm viên mứt bí to bằng đầu ngón tay út. Phàm trần ăn lấy ăn để. Mứt bí ngọt thanh nhẹ, bùi giòn mà lại thơm. Tốt hơn đồ ở thế giới hiện đại bán nhiều.
Vì đồ ở thế giới hiện đại thì còn có tạp chất. Thượng giới Phật Quốc chắc không phải đồ tệ. Phàm trần vừa ăn vừa được Bá Di hết sức tận tình rót nước cho uống. Phải nói phàm trần hết sức vui vẻ. Qua một hồi lâu phàm trần ăn sạch bát mứt bí. Bá Di lấy làm hết sức kinh ngạc. Nhưng im lặng không nói gì.
Lúc này Giác Giả Vương Minh mới lên tiếng trách Bá Di. Vương Mỗ ta nói ngươi nghe nè Bá Di. Ngươi cũng thiệt là hẹp hòi. Theo Vương Mỗ bấy lâu nay. Mà không học được tấm lòng đại từ đại bi gì cả. Ngươi thấy Nhị Lực hắn thân cô thế cô. Rất ư là tội nghiệp. Ngươi phải buông xả sự hẹp hòi ích kỷ. Ngươi cũng đã là Lão Tổ, chỉ dưới một mình ta mà trên cả vạn người. Thì ngươi chấp nhặt làm chi với một phàm nhân Nhị Lực nhỏ bé. Vương Mỗ lệnh cho Bá Di ông. Hãy dùng một thân pháp lực tu hành trong vô lượng kiếp. Truyền hết vào trong cơ thể Nhị Lực. Xem như món quà mừng Nhị Lực có trí khôn, thắng được Bá Di mà lấy lại được Pháp Thân do Vương Mỗ phong ấn bấy lâu nay nơi đầm rồng hang hổ.
Bá Di lập tức lãnh mệnh. Bước tới sau lưng phàm trần. Dùng tay đặt vào lưng phàm trần. Trong nhất niệm vô lượng linh lực cường đại tràn vào trong cơ thể phàm trần.
Lúc này phàm trần giống như kho chứa linh lực vũ trụ. Phải biết Bá Di Lão Tổ là một đại năng thượng cổ. Pháp lực bất khả tư nghì. Ba ngàn đại đạo, tám muôn bốn ngàn ức pháp môn đều tụ tại thân của Bá Di Lão Tổ. Mà nay dám đem truyền hết vào trong thân thể một phàm nhân Nhị Lực nhỏ bé. Thì phải nói lòng tin của Bá Di dành cho Vương Minh Cổ Phật hết sức tín phụng.
Trãi qua thời gian hai chung trà. Tất cả đạo pháp trên thân Bá Di dung nhập hết vào trong người Phàm Trần. Phàm Trần đứng dậy xá chào Vương Minh Cổ Phật. Lại làm lễ xá chào cung kính đối với Bá Di Lão Tổ. Phàm trần lập tức rời đi. Trước khi đi Giác Giả Vương Minh còn nói khi nào Nhị Lực rảnh, nhớ ghé chơi. Cứ thong thả mà đi.
Phàm trần cưỡi bông sen 24 cánh vàng lao nhanh ra khỏi Cổ Xá Phật Quốc. Lúc này hắn bắt đầu thấm mệt. Hắn biết được thâm ý của Vương Minh Cổ Phật.
Nơi Cổ Xá Phật Quốc. Phàm trần vừa đi không bao lâu. Lúc này Bá Di toàn thân mỏi mệt. Vì một thân bản lĩnh đã truyền hết vào người tên Nhị Lực khốn kiếp kia. Bá Di mới chấp tay hỏi. Hắn sẽ thật không bị gì sao thưa Lão Tổ?. Giác Giả Vương Minh mới cười rồi nói. Trời sinh thì trời nuôi. Lo gì tạo hóa. Hắn có thể tránh thoát qua bao nhiêu khảo hạch của ta. Lại xỏ mũi được thiên đạo, dắt như dắt trâu. Mà hôm nay có một chút xíu thử thách, mà hắn vượt qua không nổi, thì làm sao mà nói hắn là Nhị Lực được.
Bá Di mới nói. Nhưng lúc nãy hắn đã ăn hết bát kim đan mà Lão Tổ tế luyện. Nhiêu đó cũng đủ để hắn nổ chết. Sao hắn lại không chết. Giác Giả Vương Minh mới cười nói. Không chết ắt có phúc báo. Haha haha.
Giác Giả Vương Minh phất tay. Lập tức Bá Di hồi phục công lực lại còn hùng mạnh hơn xưa. Bá Di quỳ xuống lạy tạ Vương Minh Cổ Phật. Rồi lui ra.
Giác Giả Vương Minh rót cho mình một chung trà, vừa uống vừa tự nói chuyện một mình. Nhị Lực à Nhị Lực. Để xem lần này ngươi phải giải quyết thế nào. Ngươi cũng đừng trách Vương Mỗ ác. Nếu ta không khảo ngươi. Thì các Đại Năng khác cũng dòm ngó ngươi thôi. Chỉ khi ngươi vượt qua khảo nghiệm của Vương Mỗ. Thì ngươi mới trở nên có đủ tư cách bước vào cuộc hành trình đại đạo. Haha haha.
Phàm trần lúc này ngồi trên bông sen mà toàn thân nóng như lửa đốt. Phàm Trần biết mình sắp không xong. Mới nhanh đáp xuống dòng sông bến ngân hà. Phàm trần hoa cả mắt, bước đi xuyên vẹo đến trước bến sông. Lúc này có thiếu nữ 16 tuổi đang ngồi trên thuyền tay cầm chèo, mới hỏi. Chẳng hay quý khách muốn đi đâu. Phàm trần không trả lời. Mà cố gắng lao nhanh nhảy lên thuyền rồi nói sản. Mẹ à. Bà làm ơn chở thằng nhỏ đến địa phận nào, để không bị nổ chết. Thằng nhỏ bị Vương Minh Cổ Phật gài bom. Sắp chết rồi, thưa Đấng Diệu Trì Phật Mẫu Vô Cực Đại Từ Tôn.
Tiểu cô nương 16 tuổi mới cười nói. Ngươi có thể giữ mạng được tới giờ này, khá khen Nhị Lực. Ngồi yên ta chở đi một đoạn. Còn sống được hay không. Là do mệnh của ngươi. Chứ thực bài khảo của Ông Vương. Ngay cả Đức Phật Mẫu ta cũng không hóa giải được. Và đó cũng xem như là định số của ngươi.
Phàm trần nằm trên thuyền. Hắn biết mình số đỏ. Thời tới cản không kịp. Mà không phải tới gì. Chỉ đơn giản là tới số. Phàm trần nói trong tâm. Ta không thể chết. Ta phải cố gắng. Trong giây phút sắp bị nổ tung. Phàm trần bậc ngồi dậy. Hắn hét lớn. Ta là ai. Đế Tục Đại Sư. Phàm trần đọc lớn Duy Vật Thiên Kinh.
DUY VẬT THIÊN KINH.
Duy ấy một lòng chỉ nghĩ suy.
Vật là thấy thật mới tin đi.
Thiên chỉ số nhiều không trời tạo.
Kinh là lời đúc kết tường tri.
Thật trời đất tự nhiên sinh hóa.
Không quỷ tà, không ác không hiền.
Không sinh ác quỷ trần miền.
Chỉ do biến đổi tạo liền vật linh.
Nhớ cho kỹ hằng in ta dạy.
Không tin tà không tự dọa ma.
Ma tà do bởi người ta.
Sinh lòng hung ác hại nhau thành tà.
Trong trời đất mọi nhà có một.
Tấm lòng hiền thắt cột lòng gian.
Không Ma không Phật đặng an.
Tự tâm tự tánh ta càng yên vui.
Đạo là một con đường đi thẳng.
Không kêu cầu khẩn vái vang xin.
Không tin bói toán linh tinh.
Không tin bà cốt ông đồng tiên tri.
Đạo không phải là người yếu đuối.
Đạo này đây không tín không mê.
Phải xem sự vật rõ bề.
Đói ăn, khát uống, não nề thấy nghe.
Người quân tử chở che đạo đức.
Không tín tà tín vật lung lay.
Mình là phận đáng làm trai.
Đập tan mê tín từ nay an lành.
Không ma quỷ cũng không chú pháp.
Tất cả là sự tạm lừa tiền.
Nếu như thật có phép tiên.
Thì đâu có cảnh khổ liên miên hoài.
Chẳng qua bọn sơn đông mãi võ.
Lừa bạc tiền dối mị rằng tiên.
Đạo ta chân ngã tại tiền.
Đạo ta tại ý lòng hiền huệ linh.
Thật là đạo chỉ đường để sống.
Chứ không vang kêu rống bày trò.
Thật là như có quỷ to.
Sao không gϊếŧ hết thành tro hồng trần.
Đám thuật sĩ lừa dân dối mị.
Nói có trời ai thấy trời không.
Nói ma ma có ra trông.
Sao ma lại trốn mất tông mất hình.
Bởi mới nói thiên kinh duy vật.
Là tánh phàm chỉ thật nhận rành.
Có cà thì mới có chanh.
Không trồng đâu lấy để giành mà ăn.
Thật có thấy trái chanh trái ổi.
Mới tả rành chanh ổi nơi đây.
Ma sao không dám nhát thầy.
Hay ma giả tạm ma lầy ma heo.
Thật không có quỷ tà các cõi.
Chẳng qua mình bối rối nhận nhầm.
Nào đâu có quỷ tại tâm.
Chỉ là vật chất cái tầm trong ta.
Câu vật chất định liền ý thức.
Hiện thực mà đói khổ cực cùng.
Hơi đâu ma cỏ ngồi khùng.
Cào bư thấy mẹ kẻo cùng khổ luôn.
Không thần thánh không tiên không phật.
Bởi do mình làm trật làm sai.
Không đấng nào xuống nghe ai.
Chẳng qua mê tín an bài gạt dân.
Nhớ cho kỹ lời chân chánh lão.
Ta là ta không xạo không lo.
Có đâu làm chuyện pha trò.
Xưng thần xưng thánh tối mò còn ngu.
Nhớ cho kỹ cúc cu còn cứng.
Chài còn đâm dọng giã tứ bề.
Thì còn hiện thực ủ ê.
Không tà không quỷ không mê tiên thần.
Nhớ cho kỹ kêu cầu hèn nhát.
Mình là mình đài cát nào kêu.
Có tay chân cẳng lêu nghêu.
Làm ăn cố gắng cầu kêu ích gì.
Nhớ cho kỹ thấy rồi hãy tín.
Thấy tận tai tận mắt chưa tin.
Đón mò đón xạo sao linh.
Đạo toàn nói khoét thần kinh thần khùng.
Lời ta dạy vô cùng thâm thúy.
Không u mê sự lý hạ trần.
Ta là ta không phật không thần.
Ta duy ngã ta là duy nhất.
Không cúng kính kêu cầu lễ bái.
Không đốt hương đốt bạc đốt tiền.
Khi nào thấy thật linh thiêng.
Đến chừng đó mới tin liền chưa sao.
Thời trần hạ ba đào sóng gió.
Toàn gạt lừa nói chó nói heo.
Bán buôn ba xạo bánh bèo.
Còn xưng thần thánh lách lèo lừa gian.
Thật vũ trụ không thần không thánh.
Do con người yếu đuối nhân danh.
Lập ra đạo nọ giáo lành.
Chớ nào có đạo nhân danh góp tiền.
Nhớ cho kỷ mình liền vũ trụ.
Mình là nơi chân chánh đại từ.
Mình là trời đất thiên thư.
Mình là nhân loại chần chừ là ngu.
Thần linh là thuyết âm mưu.
Là phường dụ dỗ lu bu trong đời.
Gạt nhau nói lả nói lơi.
Nói rằng sẽ có để đời chờ trông.
Hàng nhi nữ nhớ lòng ta dặn.
Phận má hồng sao lại tín mê.
Trời kia có bảo ngươi thề.
Đi theo đại đạo đi về mình không.
Lòng còn tục lụy long bong.
Thần nào xuống nhập tiên không rảnh xàm.
Thân còn lầy lội thích ham.
Ma nào rãnh rỗi vô làm tào lao.
Đắp cái áo gọi tao thần thánh.
Đó thật là cứu cánh xạo heo.
Quơ qua quơ lại bánh bèo.
Hỏi tiền hỏi bạc thánh nghèo hay sao?.
Ngay lập tức phàm trần tỉnh lại. Toàn thân nóng bức liền tan biến. Vô lượng chân khí đại đạo hòa thành một thể với phàm trần.
Vương Minh Cổ Phật đang ngồi uống trà trước sân Cổ Xá Phật Quốc mở miệng khen hay. Bao nhiêu đó đúng là không làm khó được Nhị Lực. Dám lấy Vật giải Tâm. Thiệt đúng là làm Vương Mỗ bất ngờ hết sức. Lần sau Vương Mỗ ta sẽ luyện một cần xé, hay một lu kim đan chứa linh lực 3000 đại đạo cho ngươi ăn. Hy vọng ngươi thoát được. Lần này ta luyện ít quá. Có mấy trăm viên. Mới thoáng chốc ngươi ăn sạch. Đúng là sơ suất. Haiiiiii.
Phật Mẫu Diệu Trì thấy phàm trần khỏi hẳn mới khen. Thiệt Nhị Lực ngươi sống dai hơn đĩa. Như vậy mà cũng không làm khó được ngươi. Đúng là ngươi kỳ nhân.
Phàm trần mới nói. Liều ăn nhiều thôi thưa Đấng. Cái ác của Thánh Nhân để toi rèn ý chí đại đạo cho người phàm. Phải nói rất cảm ơn Vương Minh Cổ Phật. May mắn Nhị Lực thoát kiếp. Không thôi là nổ tan xác thiệt.
Phàm Trần nhờ Phật Mẫu Diệu Trì tắp thuyền vô mé bờ. Phàm Trần xuống thuyền chấp tay xá thật sâu làm lễ với Đấng Diệu Trì Phật Mẫu Vô Cực Đại Từ Tôn.
Phàm trần định rời đi thì Phật Mẫu Diệu Trì mới kêu lại rồi nói. Nhị Lực ngươi về hạ giới. Phật Mẫu ta nhờ Nhị Lực ngươi truyền giúp hai bài kinh này ra hạ giới, cho chúng dân ai tin trì niệm.
KINH THỈNH QUAN ÂM.
1. Sắc nạp đù hu ba ly mỏn chẹn túng phen hèn ni củ phà da.
2. Tá thá bun chê bà lê xản hạn.
3. Ố nô ban dạn công hãng mọn tiền.
4. Bồ nô bồ núp thắt rụp bá giang.
5. Ố phen ố lẹn luận mo luận khởi.
6. Na háp ná tiều bòn nêu xí hiện.
7. Ba xa rạp ba xa rạp tô nô lung chủng.
8. Ố lặc ma rắc cô hô cá hạ ni phèn tiêu chóng hẹn.
9. Rắc xá rắc xá ba lá hô tê ô hô en chẻn nì hi mét.
KINH THỈNH QUAN CÔNG.
1. Phúc mắt bặt hy ca thị châu phổ.
2. Công lỗ càn diễn ni hạ mo tiền.
3. Bá lặc hùng y câu tàn chá hạ.
4. Y diễn mo nễ phì diễn mo tan.
5. Ca dắc dăng san châu công châu hiệt.
6. Hốt lốt cú rụp cà rặc cà phô.
7. Y bót mo mo bô lô chá hạ.
Nhị Lực đem hai bài kinh này truyền cho con dân hạ giới. Ai mà kín tin đọc được thọ trì trong tâm. Sẽ thường xuyên được Ông Quan Âm Đại Sĩ, Ông Quan Đế Thánh Quân ra tay bảo hộ, độ cho một đời an ổn, không thiếu áo cơm, không bị ma tà hãm hại.
Phàm trần lạy tạ Phật Mẫu Diệu Trì rồi nhanh chóng cưỡi bông sen 24 cánh rời đi. Từ ngày hắn lấy lại được Pháp Thân. Hắn đã có thể tự đi tự về. Hắn không sợ lạc đường.
Quay trở lại thể xác nơi nhà tranh Bãi Sậy. Phàm Trần thức dậy. Chạy đi tắm rửa. Nấu cơm kho thịt heo củ hành để ăn.
Trời tối, chúng ma quỷ tập hợp. Phàm trần ngồi trước sân nhà. Uống tách trà. Bắt đầu kể chuyện.
Thuở ấy trời đất còn gần nhau. Sự phân tách chưa đáng là bao, vì thế sự sáng tối chưa rõ ràng, năm tháng chưa cố định. Chín đêm còn là một đêm. Chín ngày còn là một ngày. Chưa có năm tày, năm no, tháng thiếu. Thenh Rẻ, Thenh Rông mới lấy chiếc rỗ bằng đồng hất trời lên cao. Tá Lạch, Tá Lèn chia năm tháng vẫn chưa thành. Dạ Dịt, Dạ Dềm xuống chia năm tháng mới được.
Bà Xénh Xe xuống đặt sự chết. Đặt cho rắn chết cốt, người lột lại. Bà yên tâm bà về mường trời, nhưng rắn đón đường cắn bà để trả thù. Bà gọi người cứu nhưng không một ai đến cứu. Trong cơn tức giận, Bà đặt lại sự chết cho con người chết cốt, rắn đổ lột lại.
Vợ chồng Cun Thenh Vàng và Nàng Tuối Wạn sinh ra được 23 người con. Nàng Tuối Wạn đặt sự giàu có, sự học hành, sự phú quyền.. .cho các con của mình. Một ngày mưa giá rét, trâu bò vào vườn ăn dâu. Bà gọi các con nhưng chẳng có con nào đến đuổi trâu bò cho mẹ. Bà liền nổi cơn tức giận đặt ra những tật ách về cái chết cho các con bà. Từ đó sự chết của con người đều do những tật ách mà bà đã đặt ra cho các con của mình.
Chim Chìu sinh ra Ông Vua Tại Thạng. Chim Chạng sinh ra Bà Vàng Lắng, anh chàng Trắng Bông. Ngày Ông Vua Tại Thạng qua đời. Chí Chuốc lấy lông công gắn vào cán pèl. Tá Cần đi phát rẫy, làm nương, thấy đôi chim công múa rất đẹp. Ông cho đánh bẫy đem về thịt thì ăn, còn lông để cắm cán pèl. Nàng Út Nhọ đi gội đầu chải tóc bên ngoài bãi. Nàng mới thấy chuyện kỳ lạ oái oăm. Con muông phải lòng con cá.
Nàng muốn cho người bắt gϊếŧ hai con vật. Nhưng con cá và con muông van nài nàng rằng. Xin hãy cho chúng tôi được sống. Ngày mà người chết. Cá tôi nguyện rằng sẽ làm pèl để giúp đưa linh hồn người chết đi qua những quãng sông. Muông tôi nguyện rằng sẽ làm pèl giúp đưa linh hồn người vượt qua chông gai của những đoạn núi cao rừng thẳm.
Phải năm trời làm đại hạn, nắng khô, nắng cạn, làm chết nhiều loài vật. Cạn đến nổi bể. Phá chỉ còn bằng miệng cát, miệng đĩa. Con người đã tìm mọi cách đến nổi, phải làm những điều quái gỡ để trời mưa.
Khi trời mưa xuống lại làm cho nước lụt quá đổi. Ông Vua Dịt Dàng cho người họ Chùa Ngao lên núi hang Hao bắn mặt trăng, mặt trời. Khi ấy chín mặt trời đã bắn rụng tám, còn một để lại lấy ánh sáng.
Chín mặt trăng bắn rụng tám còn một để lại để làm trăng. Rồi trời mới tạnh mưa, nước mới cạn xuống. Ngày trời quang mây tạnh. Dạ Nhần mới đi gieo hạt và làm cho muôn loài thực vật sinh sôi nảy nở.
Pèl là hai chiếc cờ nhỏ hình tam giác, nền bằng vải trắng, một chiếc vẽ hình con hoãng và một chiếc vẽ hình con cá. Cán pèl có điểm những lông công. Hai chiếc cờ này do hai ông Mo phụ cầm, trong mỗi lần mo điệu "Hiệu Kiệu", với ý nghĩa rằng muông và cá sẽ hổ trợ cho linh hồn người quá cố trong suốt những chuyến đi vào mường ma, lên trời hầu kiện, đi chợ Chàng Khò, Chàng Khen và mỗi lần dâng ăn uống.
Sau đây Mo Sư Lò Dong ta sẽ đọc lại thiên thi về phần chia năm chia tháng, đẻ pèl. Nước lụt, nước cạn cho tất cả các ngươi cùng nghe. Hãy cùng Mo Sư Lò Dong ta nhớ lại một thuở xa xưa thiên địa mới bước vào những năm nhỏ bé.
Phần 2. Chia Năm Tháng, Đẻ Pèl. Nước Lụt Nước Cạn.
Hãy cùng kêu rồi cùng hú.
Hãy cùng nhau hú hiệu kiệu.
Ta cùng hú điệu hiệu kiệu.
Để cái thường dậy cho đều ta cùng kêu lên một nhiễu.
Ò ơi một nhiễu.
Ò ơi dậy hết cái thường một kiệu, một nhiễu.
Ò ơi một nhiễu.
Mo kiệu với lại mo ha.
Thường lành mo ta hãy dậy.
Dậy cầm những đôi cán pèl bạc.
Dậy cầm những đôi cán pèl hồng.
Pèl hồng có hình chim phượng, cái hạc.
Pèl bạc có hình chim phượng cái công.
Dậy hết hỡi pèl hồng lông công lơ thơ.
Ò ơi lơ thơ.
Ò ơi pèl hồng lông công lơ thơ.
Ò ơi lơ thơ.
Hết thầy tớ cùng dậy hú rồi lại thưa.
Trong tay cầm pèl con muông con cá.
Cầm pèl con muông để dẫn Khang Ông đi đường rừng thẳm.
Cầm pèl con cá để dẫn Khang Ông đi lối nước đường sông.
Cầm pèl con muông để dẫn đường cạn.
Dậy hết cái pèl hồng, pèl vàng để dâng ăn dâng uống.
Ò ơi dâng uống.
Ò ơi pèl vàng dâng ăn dâng uống.
Ò ơi dâng uống.
Dẫn đường dẫn lối cho Khang Ông biết đường đi lối về.
Hết trầu sai quân hầu tiểu hạ têm trầu ăn trên chiếu ngang.
Bổ cau ăn trên chiếu rộng.
Trông ra phía bên ngoài để Ông Mo Mường kể chuyện sự tích pèl khi xưa để được nghe.
Kể tích nói về tuông pèl để được biết.
Khi xưa với lại đời xưa.
Khi ấy trời ra trước.
Đất ra sau nghe.
Trời ra trước ở trên.
Đất ra sau ở dưới.
Trên trời đặt làm chín.
Dưới đất đặt làm mười.
Trời khi ấy còn chạm miệng cối.
Còn gặp cán thuổng, cán mai.
Khi ấy anh chàng mường dưới hái rau còn đưa lên.
Cô nàng mường trên hái rau còn đưa xuống.
Khi ấy chém đất còn chưa thành tạc.
Nước chảy chưa thành lối.
Phơi xống, phơi áo còn chưa khô.
Nằm lăn lê, lăn la còn chưa ấm nắng.
Khi ấy hạt mưa cả tày quả vả.
Hạt mưa nhỏ tày quả sung.
Hạt sương cũng tày quả mè, quả mịn.
Chín đêm khi ấy còn là một đêm.
Chín ngày còn là một ngày.
Còn chưa có năm đủ tháng thiếu.
Chim bìm bịp khi ấy còn chưa hay ngủ cành bổng.
Chim chèo bẻo chưa hay ngủ cành la.
Chim cú mèo chưa hay khoét lỗ cây.
Chim công chưa hay múa.
Gà rừng chưa biết uống nước sương.
Khi ấy còn chưa thành tinh, thành mường, người giàu, kẻ khó.
Lá nứa đánh xáo lá lau.
Khi ấy ông thầy Thenh Rẻ có rổ đồng.
Ông thầy Thenh Rông có rổ sắt.
Hắt lên mường trên trời cao xanh xa vắng.
Lẳng lên mường trên cao xa vời.
Khi ấy cho ông Lèn xuống chia tháng.
Cho ông Lách ông Láng chia đêm chia ngày.
Một năm khi ấy chia làm mười lăm tháng.
Hai tháng chung bảy mươi ngày.
Chia như vậy cũng còn chưa có năm đầy, năm đủ, tháng thiếu.
Chim bìm bịp khi ấy còn chưa hay ngủ cành bổng.
Chim chèo bẻo chưa hay ngủ cành la.
Chim cú mèo chưa hay khoét lỗ cây.
Chim công chưa hay múa.
Gà rừng chưa biết uống nước sương.
Khi ấy còn chưa thành tinh, thành mường, người giàu, kẻ khó.
Khi ấy ông thầy Thenh Rẻ có rổ đồng.
Ông Thầy Thenh Rông có rổ sắt.
Hắt lên mường trên trời cao xanh xa vắng.
Lẳng lên mường trên cao xa vời.
Khi ấy Bà Dịt xuống chia đêm.
Bà Dềm xuống chia ngày.
Mười năm khi ấy chi làm mười hai tháng.
Hai tháng chung sáu mươi ngày.
Chia như vậy đã có lăm dày, năm đủ, tháng thiếu.
Chim bìm bịp khi ấy hay ngủ cành bổng.
Chim chèo bẻo hay ngủ cành la.
Chim cú mèo đã hay khoét lỗ cây.
Chim công đã hay múa.
Gà rừng đã biết uống nước sương.
Chia như vậy đã nên tinh, nên mường, người giàu, kẻ khó.
Khi ấy lá nứa đánh xáo lá lau.
Khi ấy nàng bà Xénh Xe xuống đặt sự chết cho con người.
Đặt cho con rắn chết cốt.
Con người đổ lột lại.
Khi ấy nàng bà Xénh Xe lên mường trên núi trên trời.
Lên đất nhỏ mường hẹp.
Con rắn đen đón đường cắn bà.
Con rắn vàng đón sá cắn bà.
Gọi hàng xóm phía dưới không lên.
Gọi hàng xóm phía trên xuống cứu không cứu.
Nàng bà Xénh Xe động cơn dữ bờn xơn.
Động cơn hờn dữ dội.
Dậy đặt tuông chết cho con người chết cốt.
Cho con rắn lột xác sống lại.
Được lòng, con rắn đen vào ở trong hang.
Con rắn vàng, vào lỗ, vào hố.
Nàng bà Xénh Xe lên mường trên núi trên trời.
Lên đến núi nhung gặp Cun Thenh Vàng với chàng Thenh Ruộng.
Đang chuẩn bị cỗ trầu cao đi lấy Bà Tuối Wạn.
Đẻ ra được mười một con trai, mười hai con gái.
Tính đi tính lại được hai mươi ba con.
Xuống đặt sự giàu, sự có cho con.
Đặt cho con học chữ, học trò, học mo, học bói.
Con phú quyền, con quốc chợ.
Phải ngày mưa phùng, sương muối.
Mưa lăng gió lạnh.
Trâu ăn lá dâu của bà Tuối Wạn trên gò.
Bò ăn lúa dưới rộc
Gọi con em không nghe.
Nói con chị không được.
Động cơn dữ bờn xơn, động cơn hờn dữ dội.
Dậy mặc xuống ngược, cạp váy trái.
Chân đạp đất, miệng nguyện trời.
Mới đặt cho con người chết phải tật đau dạ rụng ruột.
Có người chết phải tật đẻ non.
Có người chết phải tật mun nhọt.
Có người chết phải tật muông ăn, hổ vồ.
Có người chết phải tật, người ta bắn, người ta trói.
Có người chết phải tật phải tật rồ dại.
Phú quyền thì chết đường, chết chợ.
Có người chết phải tật ách xiêu dưới nước.
Có người chết phải tật ách phơi xác trên đồi.
Sự chết từ nàng Tuối Wạn đặt ra.
Khi ấy vua Bắc Đẩu chiếu sao.
Vua Nam Tào chiếu hạn.
Sự chết từ nàng Tuối Wạn đặt ra.
Con người như bông như hoa.
Ruộng đồng như lim như sến.
Đến khi đi phải đi.
Đến kỳ đi phải chịu.
Hết chuyện ấy nói đi, đến chuyện này nói lại.
Chim Chìu với chim Chạng.
Chim Chìu đẻ ra ông vua Tại Thạng.
Chim Chạng đẻ ra bà Vàng Lắng, anh chàng Trắng Bông.
Ăn hết bông ải hồng, ải bạc sông Li sào Láng.
Ông vua Tại Thạng đi thăm em bên mường Tháng.
Đi thăm chị ở mường đàng xa.
Nghe tiếng thường đang ma.
Bị ốm từ đàng pưa lau.
Bị đau từ đàng pưa cỏ bái.
Về đến đυ.n cùng nhà.
Nằm bên trên đệm, bên dưới chăn.
Ngày qua ngày mong khỏi, không khỏi.
Nghe động dưới đất tưởng rằng chết đôi con khú.
Nhưng không phải chết đôi con khú.
Nghe động dưới nước tưởng rằng chết ông long vương.
Nhưng không phải chết long vương.
Nghe động trong tinh trong mường Khang không còn nữa.
Con trai chạy về bỏ đòn gánh giữa bãi cỏ bái.
Con gái chạy về bỏ hái, bỏ nại giữa mường.
Về đến nhà Khang không còn nữa.
Anh Chuốc cầm rìu nhỏ rìu to.
Chặt trạch cả lá về làm bè đóng bên lề đường.
Làm cờ vàng đóng bên lề sá.
Làm cờ pèl đóng đuôi chim phượng chim hạc.
Pèl bạc đóng đuôi chim phượng chim công.
Cán pèl hồng lông công lơ thơ.
Hết chuyện ấy nói đi, đến chuyện này nói lại.
Cun lang Tá Cần tháng bốn đi phát rừng làm nương mà.
Tháng hai, tháng ba đi phát rừng làm nương nắng.
Ngày nắng đi đốt.
Ngày đẹp, ngày lành đi gieo.
Công trống ăn lại. Công cái ăn đi.
Ông mới đặt bẫy dò, bẫy sập.
Phải ngày công trống ăn lại, công cái ăn đi.
Tức thì con công mắc bẫy.
Quẩy con công về nhà.
Thịt thì ăn, còn lông để làm cán pèl hồng múa lượn.
Dậy lượn trước mặt nhà chúa.
Dậy múa trước mặt nhà thầy.
Múa phải múa cho đẹp.
Chớ có cập kênh mà phải tội.
Pèl đen đóng đuôi chim phượng, chim hạc.
Pèl bạc đóng đuôi chim phượng, chim công.
Hãy thức dậy hết cán pèl hồng lông công dậy múa.
Hết chuyện ấy nói đi, đến chuyện này nói lại.
Em út Nhạu đi gội đầu ngoài bãi, chải tóc ngoài sông.
Thấy con muông đẹp lòng với con cá.
Con cá đẹp dạ với con muông.
Muốn bắn con muông nó nhe răng dọa lại.
Muốn bắn con cá, con cá nói rằng.
Để chúng tôi làm pèl con cá để đi sông.
Để chúng tôi làm pèl đi đường cạn.
Lên mở cửa chu đồng.
Hãy dậy hết cán pèl hồng, pèl vàng dâng ăn dâng uống.
Hết chuyện ấy nói đi, đến chuyện này nói lại.
Phải năm trời làm đại hạn, cạn lắm, cạn nồng.
Chết hết rừng cây pel, cây pét.
Cây pét, cây pel chết trơ dưới rộc.
Chết trơ gốc cây cau lùn.
Cạn hết cây chu đồng ngang sông bến Niệl.
Chết cả cá liền cua, cả cua liền cáy.
Cháy lông lưng hổ, đổ vẩy tê tê.
Nẻ mai ba ba, rụng sừng hươu, sừng nai trên núi.
Người đi tìm chỗ khơi lạch, không có chỗ khơi lạch.
Tìm một chỗ đào đầm, không có chỗ đào đầm.
Tìm một chỗ làm ruộng, không có chỗ làm ruộng.
Khi ấy ông thầy Thenh Rẻ chạy ngựa dưới đáy sông.
Ông thầy Thenh Rông chạy ngựa dưới đáy bể, lòng phá.
Bể, phá cạn chỉ còn bằng miệng đĩa, miệng bát.
Người đi tìm chỗ khơi lạch, không có chỗ khơi lạch.
Tìm một chỗ đào hầm, không có chỗ đào hầm.
Tìm một chỗ làm ruộng, không có chỗ làm ruộng.
Mong mặt ma trời làm mưa, khi ấy cũng không thấy mưa.
Mà khi nào cũng còn làm cạn.
Khi ấy bảo con trẻ chăn trâu, trông bò, đóng dò, đánh lưới.
Lấy rìu sắt chém cây chuối, để cho mặt ma trời làm mưa, cũng chẳng mưa.
Mà khi nào cũng khô cũng hạn.
Khi ấy bảo con trẻ chăn trâu, trông bò.
Bắt cóc làm bò để cưỡi.
Bắt kỳ nhông làm ngựa mong cho trời làm mưa, cũng chẳng mưa.
Mà khi nào cũng khô cũng hạn.
Khi ấy ông thầy Thenh Rẻ chạy ngựa dưới đáy sông.
Ông thầy Thenh Rông chạy ngựa dưới lòng bể, lòng phá.
Bể, phá cạn chỉ còn bằng miệng đĩa, miệng bát.
Người đi tìm chỗ khơi lạch, không có chỗ khơi lạch.
Tìm một chỗ đào hầm, không có chỗ đào hầm.
Lục một chỗ làm ruộng, không có chỗ làm ruộng.
Khi ấy bảo con trẻ chăn trâu, bù bò.
Lấy trứng gà rừng cho vào tổ họa mi, tra vào hang tắc kè, để cho mặt ma trời làm mưa, cũng chẳng mưa.
Mà khi nào cũng còn làm cạn.
Khi ấy bảo con côi, gái góa.
Xách bu gà dìm xuống nước.
Lấy váy rách làm cờ để cho mặt ma trời làm mưa, cũng chẳng mưa.
Mà khi nào cũng còn làm cạn.
Khi ấy ông thầy Thenh Rẻ chạy ngựa dưới sông.
Ông thầy Thenh Rông chạy ngựa dưới lòng bể, lòng phá.
Bể, phá cạn chỉ còn bằng miệng đĩa, miệng bát.
Người đi tìm chỗ khơi lạch, không có chỗ khơi lạch.
Tìm một chỗ đào hầm, không có chỗ đào hầm.
Lục một chỗ làm ruộng, không có chỗ làm ruộng.
Người đi phát rừng làm nương, làm ăn, làm uống.
Mới gặp anh rùa đen gọt ván, rùa vàng làm thuyền.
Người làm thuyền để làm gì hỡi anh rùa vàng.
Người gọt ván để làm gì hễ anh rùa đen.
Anh rùa đen, rùa vàng mới tôn lại rằng.
Bây giờ chim mít đã định lên ăn gan cái sao.
Chim tu hú đang định lên moi gan cái trăng.
Con khú trắng kéo lên cây si muốn lên ăn nữa Mặt Trời.
Mặt ma trời muốn làm nước lụt.
Muốn lụt từ mường dưới đất lụt lên.
Từ mường trên trời trên lơi lụt xuống.
Lụt từ giọt gianh nhà Keo Renh lụt ra.
Sao người biết hỡi anh rùa.
Anh rùa tôn lại rằng.
Người anh tôi là ông vua Khú.
Tôi là em vợ ông vua trời.
Nói như vậy người Kinh còn kịp sửa thuyền sửa lái.
Người Thái còn kịp sửa thuyền độc mộc hay không.
Nếu không kịp thì phải làm gì?.
Nghe lời rùa bảo.
Con người được tiếng thấy vui, thấy mừng.
Quay chân trở lại, trái chân chở về.
Đến đυ.n cùn nhà.
Đầu hôm vào tâu ông Vua Dịt Dàng ở mái quèn ngoài.
Gà gáy vào tâu ông Vua Dịt Dàng ở mái quèn trong.
Tâu vua ngài hỡi, lạy vua ngài à.
Chúng tôi vừa đi phát rừng làm uống, phát nương làm ăn.
Gặp anh rùa đen gọt ván, rùa vàng làm thuyền.
Chúng tôi mới hỏi rằng: Người làm thuyền để làm gì hỡi anh rùa vàng?.
Ngươi gọt ván để làm gì hỡi anh rùa đen?.
Anh rùa đen, rùa vàng mới tôn lại rằng.
Bây giờ chim mít đã định lên ăn gan cái sao.
Chim tu hú đang định lên moi gan cái trăng.
Con khú trắng kéo lên cây si muốn lên ăn nữa mặt trời.
Mặt ma trời muốn làm nước lụt
Muốn lụt từ mường dưới đất lụt lên.
Từ mường trên trời trên lơi lụt xuống.
Lụt từ giọt gianh nhà Keo Renh lụt ra.
Sao người biết hỡi anh rùa?.
Anh rùa lại tôn rằng.
Người anh tôi là ông vua khú.
Tôi là em vợ ông vua trời.
Nói như vậy thì con Tự con kịp sửa thuyền độc mộc hay không?.
Con Táo còn kịp sửa thuyền sửa bè hay không?.
Nếu không kịp thì phải làm những gì?
Nghe như vậy ông vua Dịt Dàng thấy vui thấy mừng.
Bảo anh viềng già đi rau xóm dưới làng trên.
Gọi hết xóm dưới làng trên.
Rồi rao lên rao xuống.
Cho động hết tinh cùng mường.
Gọi hết người Thái, người Xá.
Gọi hết tiên kỳ, tiên quan Kẻ Chợ.
Động hết mường con Mol.
Người Thái phải sửa thuyền độc mộc.
Người Kinh phải sửa thuyền, sửa bè.
Mải ăn mải ở bỗng dưng thấy con rắn bắt con nhái.
Ông vua Dịt Dàng mới tôn lại rằng.
Ai có công có nợ chớ vội đòi.
Để coi một thời nước lụt.
Bỗng dưng thấy cục mây trắng chạy quanh.
Đám mây xanh tụ lại.
Sẫu sành lên đánh trống vui trời.
Thấy tằm tằm cơn mưa từ phía xa.
Trời thấp xuống kéo cơn mưa trên sông.
Khi ấy mới rơi cơn mưa lớn.
Rơi chộ mưa rào, mưa ao nước lụt.
Lụt từ mường dưới đất lụt lên.
Từ mường trời trên lơi lụt xuống.
Lụt từ giọt gianh nhà Keo Renh lụt ra.
Núi mường Rậm ấy là núi cao.
Vậy mà ngọn núi chỉ còn bằng cái bồ.
Núi mường Chù ấy là núi cao.
Vậy mà ngọn núi chỉ còn bằng lá cỏ gianh.
Núi mường Cái ấy là núi cao.
Vậy mà ngọn núi chỉ còn bằng miệng xanh.
Đồi Keo Renh ấy là đồi cao.
Vậy mà ngọn đồi chỉ còn vừa cái nón.
Còn mặt đất chẳng thấy đâu là đâu.
Khú chạy nước lụt nó dồn về một đám.
Ông vua Dịt Dàng chạy nước lụt dạt vào.
Thấy nỏ đồng trôi từ mường con Rự.
Ông vua Dịt Dàng lái thuyền rồng ra bắt được.
Cho bốn người kéo dây nỏ không qua.
Cho ba người kéo dây nỏ không được.
Vua Dịt Dàng rước trượng vào nhà.
Xách bu gà vào bói.
Thấy rằng phải thịt gà đen cầu ma dưới đất
Thịt gà trắng khất ma trên trời.
Khi ấy bốn người kéo dây nỏ mới được.
Cho ba người kéo dây nỏ mới được.
Khi ấy cho người họ Chùa Ngao lên chùa hang hao để bắn sao, bắn trăng.
Khi ấy chín mặt trời còn ở chín áng.
Chín mặt trăng còn ở chín tinh, chín mường.
Vua Dịt Dàng rước trượng vào nhà.
Xách bu gà vào bói.
Thấy rằng phải thịt gà đen cầu ma dưới đất.
Thịt gà trắng khất ma trên trời.
Chín Mặt Trời mới chạy về một áng.
Chín mặt trăng mới chạy về một tinh, một mường.
Khi ấy người họ Chùa Ngao lên chùa hang hao để bắn sao bắn trăng.
Chín Mặt Trời bắn hết tám còn để một mặt làm sáng.
Chín Mặt trăng bắn hết tám còn để một mặt làm trăng.
Khi ấy còn chưa trật nước cạn, chưa rút nước xuống.
Vua Dịt Dàng rước trượng vào nhà.
Xách bu gà vào bói.
Thấy rằng phải thịt trâu đen cầu ma dưới đất.
Thịt trâu trắng khất ma trên trời.
Khi ấy mới trật nước cạn, rút nước xuống.
Khi ấy ông thầy Thenh Rẻ chạy nước lụt nhặt được một búi hạt bông.
Ông thầy Thenh Rông chạy nước lụt nhặt được một búi hạt trái.
Hạt gì cho Bà Nhần đi trồng.
Bông gì cho Bà Nhần đi vãi.
Vãi đi vãi lại.
Dưới rậm Bà Nhần rắc nên chuối rừng.
Chỗ cạn Bà Nhần rắc nên cây gai.
Ngoài làng Bà Nhần rắc nên nhà ở.
Vệ đường Bà Nhần rắc nên dây sắn.
Nên dong dưới nước.
Cỏ dác trong vườn.
Quả cà dại đắng.
Nên rặng hoa đào.
Ngoài rào Bà Nhần rắc nên quả mè, quả mịn.
Trái chuối chín đen.
Quả bứa làm đồ đánh đò.
Dưới rậm Bà Nhần rắc nên cây thuốc.
Áo tơi là của chịu sương.
Trong rừng sâu Bà Nhần rắc nên hoa đỏ hoa vàng.
Lại có bông đỏ bông vàng đầy bến đầy bãi.
Rắc nên cây nứa vàng.
Nứa mọc thành hàng.
Bương, dang mọc thành gốc.
Chật hết đồi cùng bãi.
Nứa khi ấy còn chưa thành dóng.
Dang chưa có đốt.
Nứa ơi. Nứa có muốn thành dóng hay không?.
Dang có muốn nên đốt hay không?.
Nứa tôi cũng muốn thành dóng.
Dang cũng muốn thành đốt.
Tay chiêu Bà Nhần có cái vòng vòng.
Tay phải Bà Nhần có cái vòng Ngà.
Bà Nhần mới lấy hạt bái làm mày.
Lấy móng tay làm đốt.
Dây chỉ đen thắt đốt cái dang.
Sợi chỉ vàng thắt thành dóng nứa.
Nứa thì thắt chín gang.
Dang thắt chín nắm.
Hết chuyện ấy nói đi đến chuyện này nói lại.
Bỗng dưng thấy lỡ hòn núi cái sau nhà.
Trâu già từ ngoài đồng xông vào đằm chỗ vùng nước thải.
Cái gở lấy làm cái lành.
Thấy ong khoái làm tổ mái trong.
Ong vàng làm tổ mái ngoài.
Gà già địu con cú vọ.
Chó già địu con con khỉ.
Bó rơm thành cây rau thơm.
Đồ cơm để vỉ bên thành cơm đỏ.
Đồ cơm ninh trên, chỏ dưới.
Chim thù thì kêu sau nhà.
Cái gở con Khang lấy làm điều lành.
Hết chuyện ấy nói đi đến chuyện này nói lại.
Gở nếp ba năm.
Gở chăm ba tháng.
Vua Bắc Đẩu chiếu sao.
Vua Nam Tào chiếu hạn.
Sự chết từ nàng Tuối Wạn đặt ra.
Con người như bông như hoa.
Ruộng đồng như lim như sến.
Đến khi đi phải đi.
Đến kỳ đi phải chịu.
Bỗng dưng nghe động dưới đất tưởng rằng chết đôi con khú.
Nhưng không phải chết đôi con khú.
Nghe động dưới nước tưởng rằng chết ông long vương.
Nhưng không phải chết long vương.
Nghe động trong tinh trong mường khang không có.
Con trai chạy về bỏ đòn gánh giữa bãi cỏ gianh.
Con gái chạy về bỏ hái, bỏ nại giữa quêl.
Về đến nhà Khang không còn nữa.
Anh chuốt cầm rìu nhỏ rìu to.
Chặt trạch cả lá về làm pèl đóng bên lề đường.
Làm cờ vàng đóng bên lề sá.
Làm cờ pèl đóng đuôi chim phượng chim hạc.
Pèl bạc đóng đuôi chim phượng, chim công.
Cán pèl hồng lông công lơ thơ.
Hết thầy men tớ dậy hú rồi lại dậy thưa.
Ò ơi lơ thơ
Ò ơi pèl hồng lông công lơ thơ.
Ò ơi lơ thơ.
Trong tay cầm pèl con muông con cá.
Cầm pèl con muông để dẫn Khang Ông đi đường rừng thẳm.
Cầm pèl con cá để dẫn Khang Ông đi đường nước, đường sông.
Cầm pèl con muông để dẫn đường trên cạn.
Dậy hết cái pèl hồng, pèl vàng để dâng ăn dâng uống.
Ò ơi dâng uống.
Ò ơi pèl vàng dâng ăn dâng uống.
Ò ơi dâng uống.
Đưa đường dẫn lối cho Khang Ông biết đường đi lối về.
Hết chuyện ấy nói đi đến chuyện này nói lại.
Bỗng dưng mãi ở nghe tiếng sấm từ bên mường đu đưa.
Ở chi không dật chân pèl tôn ra che chắn.
Bỗng dưng mãi ở nghe tiếng sấm từ bên mường đu đưa.
Rơi mưa về rậm Cháu làm đυ.c nước mường ta.
Ở chi không dật chân pèl tôn ra xúc cá.
Kể chuyện tuông pèl cho Khang được nghe.
Để dẫn Khang lên ở sập kín chạm rồng.
Sập cao chiếu rộng.
Lên nghĩ ngơi.
Phàm trần kể xong thì đêm cũng đã khuya. Chúng ma quỷ nghe kể nằm lăn ra ngủ hết. Những ngày sau đó phàm trần sốt rất nặng. Hắn sốt liên tục ba tháng. Do kim đan tức mức bí mà lão tổ mời hắn ăn, bộc phát khí tức kinh khủng, mà hắn hóa giải chưa hết. Trận này hắn sốt mê man.