"Tu hành thinh lặng chẳng sờn lòng.
Hai mươi năm phẳng lặng hư không.
Rồi bỗng một ngày trời trông ngóng.
Gọi người hành giả đến viên thông".
Vạn Ác Tà Vương ở yên trong nhà tranh Bãi Sậy suốt 20 năm ròng rã. Bọn người Khô Liên Y Giáo Chủ, Hà Ma Trưởng Lão, Tuyết Nữ cũng đã dọn về Bãi Sậy làm nhà xung quanh sau 5 năm giống như phàm trần nói.
Một đêm thanh vắng của năm thứ 20. Phàm trần đang ngủ. Thì thần hồn hắn lại đến trước bến sông ngân hà. Lần này hắn thấy chiếc thuyền to rộng dài và đẹp hơn. Hắn bước lên thuyền ngồi xuống chuẩn bị chèo đi. Thì phía sau có tiếng gọi. Ngươi lại bỏ quên khách à. Phàm trần nhìn lại rồi cười nói. Mời khách nhân lên thuyền.
Một tiểu cô nương 16 tuổi, má lúm đồng tiền, tóc dài ngang thắt lưng, bước lên thuyền trong y phục cổ trang thêu hình hoa mai tươi sáng. Tiểu cô nương lại bày biện thức ăn và nước trà trên thuyền rồi phàm trần bắt đầu chèo đò.
Phàm trần vừa chèo vừa ngâm thơ.
" Thuyền chèo mấy bận nhân sinh.
Thỉnh kinh mắc nạn chân tình tại ai?.
Thuyền chèo bát nhã hoa khai.
Hỏi trong trần hạ tình ai mặn nồng?".
Tiểu cô nương 16 tuổi đang ăn kẹo lạc, uống nước chè tươi rồi mới ngâm thơ đối đáp.
" Hạ trần tình ái tiền nong.
Bát nhã có lòng ai chẵng cần xem.
Hạ trần ăn chả ăn nem.
Muối dưa nó bỏ cây kem nó thèm".
Phàm trần mới ngâm thơ tiếp.
" Thế thời đắng chát chua ngoa.
Tâm linh nghèo đói người ta chê cười.
Nói rằng ăn ở biếng lười.
Sao không làm việc con người kiếm ăn."
Tiểu cô nương 16 tuổi mới đối thơ tiếp.
" Tâm linh một dạ tánh hằng.
Ngày đi ăn chực đêm hằng về trên.
Vào trong cổ xá ngồi bên.
Nghe Vương Giáo Tổ giảng rền pháp âm".
Phàm trần ngâm tiếp.
" Thế thời sao quá dập bầm.
Đứa đi đánh bạc, đứa đi da^ʍ tình.
Thế thời lao khổ tâm linh.
Thầy nói thiệt tình bá tánh cười chê".
Tiểu cô nương đối tiếp.
" Bởi thầy ăn nói chỉnh ghê
Nói tình nói dục kẻ chê người cười.
Còn ai dẻo miệng nói tươi.
Lọc lời lừa đảo người người kính tin".
Phàm trần đáp.
" Thiệt là trời đất có linh.
Chèo đò chỉ nguyện chân tình tìm ra.
Nguyện cầu trong kiếp người ta.
Có người tin kính để mà lo tu".
Tiểu cô nương đối.
" Bởi thầy đạo pháp thiên thu.
Trãi vô biên khổ kẻ ngu tin liền.
Xin thầy chớ có lụy phiền.
Ngàn muôn có một kẻ hiền sẽ tin".
Phàm trần đối.
" Vái cầu vũ trụ tâm linh.
Soi đường dẫn lối đức tin nhiệm mầu.
Phàm trần pháp hải minh châu.
Là vô lượng cõi một bầu hợp chung".
Tiểu cô nương đáp.
" Đạo mầu tỏ rạng thung dung.
Thượng thiên ban pháp kẻ khùng đọc an.
Mẫu từ ta dội điển vàng.
Linh căn đọc được biết đàn lối tu".
Phàm trần đáp.
" Nguyện cầu tánh chẳng mờ lu.
Dẫn luồng quang điển chỉnh chu giảng truyền.
Tám muôn đại đạo cơ quyền.
Hiệp thành chánh giác chỉ truyền tạng tâm".
Tiểu cô nương đáp.
" Mẫu ta ban pháp thậm thâm.
Ban tâm chí thiện cho người nghe tin.
Chỉ cần trong kiếp nhân sinh.
Ai mà tin được thiệt tình ổn an".
Phàm trần đáp.
" Vái cầu Giáo Tổ trước đàn.
Cầu trên tam cõi Mẫu hoàng chứng minh.
Chèo đò bát nhã độ sinh.
Một lòng đại đạo viết kinh chỉ truyền".
Tiểu cô nương đối.
" Biết ngươi từ thuở vạn duyên.
Năm câu ngũ nguyện đại hiền tích xưa.
Hàng ngày chèo chóng đò đưa.
Bao đời Giác Giả gió mưa nương nhờ".
Phàm trần đáp.
" Thiệt ta rất dạy rất khờ.
Chỉ là phàm tục bụi bờ kiếp mô.
Tu hoài chẳng đắc dừa khô.
Thánh tiên cười ngạo ngây ngô thằng khùng".
Tiểu cô nương đối.
" Khùng mà một dạ viên dung.
Ba ngàn thế giới phục tùng lắng nghe.
Khùng mà biết chở biết che.
Bao đời giáo đạo thơ vè ca ngâm".
Phàm trần đáp.
" Buồn lòng cái chuyện dục da^ʍ.
Bao đời trần hạ dập bầm mông lung.
Hỏi trời đất có hiểu khùng.
Hay là khùng quá nên mông lung hoài".
Tiểu cô nương đối.
" Dục da^ʍ là đạo như lai.
Mà người hành giả nhìn hoài tại tâm.
Ai mà thấy được tánh da^ʍ.
Niệm câu mô phật diệu thâm qua bờ".
Phàm trần chèo mệt. Mới dừng thuyền cập bến. Bước đến bàn. Lấy trong túi càn khôn ra một hộp sữa đặc hiệu ông thọ. Phàm trần lại lấy hủ milo ra, dùng nước bến ngân hà đun lên, pha sữa ông thọ với milo, phàm trần pha cho Phật Mẫu Diệu Trì một ly, phàm trần một ly. Phàm trần lại lấy trong túi càn khôn ra một nồi cháo lòng heo. Phàm trần múc dâng lên cho Phật Mẫu Diệu Trì một bát, phàm trần múc riêng cho mình một bát. Cả hai một phàm một đấng tối cao ăn uống trong im lặng.
Qua một hồi, Phật Mẫu Diệu Trì lại lấy ấm của phàm trần múc nước bến ngân hà, đun sôi bằng 28 dị hỏa cổ xưa. Phật Mẫu Diệu Trì lại dùng hoa ưu đàm vạn năm trên Diệu Trì Phật Quốc để vào ấm nấu thành trà. Lần này phàm trần cung kính, định rót cho Phật Mẫu Diệu Trì. Nhưng Phật Mẫu Diệu Trì bảo. Ngươi lái đò chở Phật Mẫu ta dạo mát sông thiên hà. Lần trước chưa trả tiền đò ngươi. Lần này ngươi đừng sợ. Cứ uống hết. Vì những thứ này chỉ tầm thường ở Diệu Trì Phật Quốc. Phật Mẫu Diệu Trì ta không dùng. Nên cho ngươi là bình thường.
Lúc này phàm trần mới an tâm cầm ấm trà uống. Phàm trần uống sạch vì được sự cho phép của Phật Mẫu Diệu Trì. Phàm trần chèo thuyền bát nhã chở Phật Mẫu Diệu Trì đi trên sông ngân hà vũ trụ lần này được thêm 1 nguyên. Lúc này Phật Mẫu Diệu Trì kêu phàm trần dừng thuyền vào một bên bờ. Phật Mẫu Diệu Trì bước lên bờ liền biến mất. Phàm trần cột thuyền vào một góc cây bên bờ. Phàm trần sợ mất thuyền lần tới lấy gì chèo.
Sau khi cột thuyền xong, phàm trần lên bờ, đi mãi đi mãi, mà không tìm thấy lối về hạ giới. Phàm trần bắt đầu lo lắng. Phàm trần mới nói trong bụng. Mẹ Dao Trì ơi. Mẹ hại thằng nhỏ rồi. Đã thằng nhỏ bị mù đường. Mà thời đại này. Làm gì có Google map. Ông nội mẹ ơi. Ai cứu lấy con. Hai bên bờ sông ngân hà, toàn là các hành tinh, các quốc độ mà phàm trần chưa biết. Lỡ mà đi lạc một phát. Là ôi thôi. Cuộc đời này nó thảm hơn chữ thảm.
Sau một lúc rầu lo. Phàm trần cũng bình tâm. Vì hoảng loạn có được gì. Phàm trần cố gắng đánh liều đi một đoạn về phía trước. Đi khoảng một cây số. Phàm trần thấy có một bia đá hình trụ, khắc ba chữ to, Vân Mộng Sơn. Phàm trần mừng, vì nghĩ chắc chắn, chỗ này có người. Phàm trần đi vào núi khoảng 200 mét, thì nhìn thấy một động phủ nguy nga tráng lệ. Phàm trần mới đến trước động phủ, thì có đồng nam đồng nữ ra đón tiếp mời chào rồi nói. Mừng thượng khách đã đến nơi thâm sơn dân dã này.
Mấy ngày trước, Lão Tổ biết ngài sẽ đến tệ xá. Nên sai hai tiểu đồng bọn ta, đứng đợi ngài tại đây. Phàm trần hết sức bất ngờ. Vì trời đất này còn có người tính ra được mình đi lạc đường.
Phàm trần mới tò mò hỏi hai tiểu đồng. Vậy chứ Lão Tổ trong lời hai vị tiên đồng nói là ai. Có thể cho phàm mỗ biết tánh danh, để không khỏi thất lễ.
Hai tiểu đồng lễ phép thưa. Thượng khách cứ vào trong gặp mặt Lão Tổ thì sẽ biết. Lão Tổ đợi ngài phía bên trong động.
Phàm trần vui vẻ định tiến vào. Thì hai tiểu đồng bước lên trước, mỗi người nắm một tay phàm trần. Phàm trần đang thắc mắc, thì hai tiểu đồng, mỗi đứa cắn vào tay phàm trần một cái, hết sức đau đớn. Phàm trần thắc mắc. Thì hai tiểu đồng lên tiếng nói. Lão Tổ nói. Nếu khách nhân muốn vào, phải để cho bọn ta mỗi người cắn một cái.
Thiệt không giấu gì khách nhân. Bọn ta là hai con linh xà thượng cổ, canh giữ Vân Mộng Sơn. Độc trong người bọn ta là kịch độc. Bọn ta đã tu luyện qua 12 nguyên. Thọ ngang trời đất. Độc của bọn ta không ai giải được.
Lão Tổ cho phép bọn ta cắn thượng khách. Là tin tưởng thượng khách. Chứ xưa nay, bọn ta chưa cắn ai bao giờ. Phàm trần nghe cái đạo lý cắn người tiếp khách, mà muốn chửi thề. Con mẹ nó. Có ai tiếp khách như vậy không. Kêu rắn cắn khách nhân. Mà còn là linh xà thượng cổ sống vào 12 nguyên. Một nguyên là 129 ngàn 600 năm. Tức là hai con rắn này đã sống qua 1 tỷ 555 ngàn 200 vạn năm. Con bà nội nó. Bây giờ cho dù hoa đà, hồi đời xuân thu sống dậy, hay hải thượng lãng ông có xuất hiện cũng đéo cứu nổi mệnh ta. Trời ơi, sao cái số thẳng chèo đò nó khổ thế này.
Phàm trần đang rầu rĩ. Thì hai đồng tử kêu phàm trần nhanh vào trong động. Để độc phát chết, rồi sao còn gặp được chủ nhân bọn nó. Phàm trần nghĩ mình cũng tới đường cùng. Thôi kệ mẹ, đi vào thí mạng cùi, tới đâu thì tới. Phàm trần nói trong bụng. Lần này mà nếu còn sống trở ra. Phàm trần về tới bãi sậy. Phải kêu Tố tâm Môn Chủ về tiểu thiên địa shambhala đem hai con yêu xà ngực trần ngày trước, phàm trần thu phục ở cung điện ba thục. Đem về bãi sậy canh cửa cho ngầu. Phải noi gương chủ nhân nhà này. Ai dô mà lạng hoạn là kêu cắn một phát, làm thủ tục chào hỏi.
Thiệt chủ nhân Vân Mộng Sơn đúng là bị điên. Có cái đạo lý nào, mà kêu rắn dữ cắn thượng khách không trời. Tức quá đi mà. Phàm trần vừa đi vừa lèm bèm.
Đi vào trong núi, thì bên trong bày trí hết sức sinh động. Như nhà ở hạng sang, ở xã hội hiện đại. Tuy mang phong cách cổ xưa. Nhưng hết sức tinh tươm sạch sẽ.
Trước mặt phàm trần là một nam nhân tầm 35 tuổi, để tóc dài lãng tử phía sau lưng rồi cột một chùm như kiểu dân anh chị xã hội thời hiện đại. Nam nhân này, khuôn mặt rất có hồn của lãng tử ăn chơi. Khoác áo cổ trang trắng đυ.c, mà lại phạch ngực. Lại còn ngồi trên một chiếc giường lớn. Chân thì đi chân đất không mang giày. Thiệt là phong cách bụi đời cổ trang. Đại gian chính hiệu.
Nam nhân ngồi trong tư thế điềm tĩnh, bên cạnh là một con đàn bà ướŧ áŧ, quấn lấy nam nhân như mắc lẹo. Con đàn bà nhìn tầm 22 tuổi, mặt áo lộ cả da thịt, mặc như không mặc, nữ này dáng cao 1 mét 85, mình dây, khuôn mặt thần thái hết sức cổ trang thu hút người nhìn. Ánh mắt tinh xảo tinh vi, như muốn nhìn thấu tim cang người ta rồi moi ra vậy. Bàn tay ngón dài thon nuột, cứ sờ vuốt quanh người nam nhân đang ngồi tĩnh tâm. Nữ này cứ lấy ngực cọ lưng nam nhân. Phàm trần quan sát mà muốn đui mắt.
Thiệt có cái đạo lý tiếp khách nào mà phô da^ʍ trước nhà. Quá hại. Thiệt là quá hại.
Phàm trần bước lại bàn trà nhỏ cách giường nam nhân 3 mét rồi ngồi xuống. Từ bên trong có hai đồng nữ mang trà dâng lên cho phàm trần. Phàm trần cố bình tĩnh ngồi uống trà. Một hồi lâu, nữ nhân kia làm đủ trò sờ vuốt nam nhân đang ngồi. Phàm trần nhìn mà liên tưởng đến đắc kỷ trụ vương trong phim phong thần tam bộ khúc y chang.
Nam nhân ngồi trên giường, hai chân chạm đất, áo cổ trang phạch ngực, tóc dài cột đằng sau đuôi ngựa. Thiệt là phong cách bá đạo. Còn chị nữ mặt cái áo lưới ta nói, nhìn như mấy em ở xã hội hiện đại, thấy không xót cái gì. Phàm trần còn tưởng mình đi lạc vô trong động yêu tà bạch cốt tinh.
Phàm trần thấy nhột hết sức. Nhưng cố trấn tĩnh. Nữ nhân kia vừa ôm vừa vuốt nam nhân đủ trò, vừa liếc mắt nhìn phàm trần rồi cười hết sức da^ʍ tà yêu dị. Nàng đẹp, nhưng nét đẹp quá tà da^ʍ. Làm phàm trần thấy nàng rất dị. Rất kinh dị.
Vừa uống xong chén trà. Nam nhân vội mở mắt. Tươi cười nói. Mừng quý khách đến chơi. Huyền Đô Đạo Trưởng ta đã tính quẻ trước. Nên ngồi đây đợi sẵn. Túc hạ tên gọi phàm trần. Hay còn có danh xưng Nhị Lực. Vốn là một phàm nhân, nhưng thật thà chất phát.
Để bần đạo giới thiệu. Bần đạo tục danh Vương Thiền. Hồi ở hạ giới, chắc các hạ có nghe qua danh xưng. Quỷ Cốc Tử tiên sinh. Phàm trần đang uống trà, nghe đạo trưởng nói xong phun ra hết. Sặc gần chết. Phàm trần vội tìm khăn lau. Rồi chấp tay xin lỗi lia lịa, vì vô tình thất lễ.
Đạo Trưởng cười rồi nói, không có gì. Phàm trần lúc này mới tá hỏa. Trời ơi. Người trước mặt mình là Vương Thiền Lão Tổ. Là Quỷ Cốc Tử đại danh đỉnh đỉnh. Là Ông Tổ của tung hoành gia. Là Thầy của Tôn Tẩn. Ôi con mẹ ơi. Sao trong lịch sử miêu tả ổng già lắm mà trời. Các miếu thờ ở xã hội hiện tại cũng tạc tượng ổng già như lão tử.
Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy. Thiệt là đi một ngày đàng. Học một sàng khôn.
Huyền Đô Đạo Trưởng mới nói tiếp. Biết phàm thượng khách là người đặc biệt, không chấp lễ, nên bần đạo rất quý. Cũng xin giới thiệu. Đây là ái thϊếp của ta. Tên gọi Kim Thục.
Phàm trần nghe xong. Muốn xỉu liền. Ôi mẹ ơi. Phim ảnh thôi mà. Sao kỳ vậy. Theo như phim ảnh trong xã hội hiện đại. Kim Thục là công chúa Nước Hàn. Kim Thục gặp Vương Thiền tại nước Ngụy. Kim Thục yêu Vương Thiền tha thiết. Nhưng Kim Thục rất tà. Sau khi lên ngôi Vua nước Hàn. Suốt ngày Kim Thục tìm cách gϊếŧ Vương Thiền. Hai người yêu nhau say đắm. Tuy Vương Thiền có ý trung nhân là Hằng Nga cô nương. Nhưng cuối cùng Vương Thiền yêu nhất là Kim Thục. Mà cái bà nội Kim Thục này bị khùng. Suốt ngày lập mưu gϊếŧ cho được Quỷ Cốc Tử Vương Thiền.
Có cái thể loại tình yêu, mà suốt ngày gϊếŧ nhau mới thật đáng sợ. Đến nỗi cuối cùng Vương Thiền Lão Tổ phải họp bàn các nước thời đại đó. Hiệp sức bắt lấy Quốc Chủ Kim Thục nước Hàn đem lên giàn hỏa thiêu. Mới êm chuyện.
Trời ơi chỉ là trong phim thôi mà. Sao xuyên không về đây, con lại gặp má. Má ơi, con sợ quá. Ông Tổ Vương Thiền ổng có con vợ bé bị điên. Trời ơi nhìn xuống mà coi. Thế sự đảo điên. Ai ơi soi xét. Phàm trần hoảng loạn.
Hắn cố cầm tách trà uống tiếp. Lúc này Vương Thiền Lão Tổ mới nói tiếp. Còn chánh thất của ta chính là Hằng Nga thê tử. Phàm trần đoán chắc là vậy. Vì trong phim ảnh xã hội hiện đại. Vương Thiền cả đời yêu Hằng Nga. Dù hoàn cảnh trái ngang. Dù Ngụy Vương chèn ép bắt Hằng Nga làm hoàng hậu. Hằng Nga vì Vương Thiền mà chặt tay hủy dung rồi bỏ trốn. Đoạn tình cảm ấy, hết sức đau thương mà cảm động.
Phải nói cuộc đời của Vương Thiền Lão Tổ rất thâm trầm và kịch tính. Nhân vật Quỷ Cốc Tử là người mà phàm trần tôn kính nhất. Vì y dám vượt qua tất cả mọi chông gai. Dù không thể nào vượt qua.
Lúc này, Hằng Nga cô nương, từ nhà sau bước ra, ra mắt phàm trần. Nàng đẹp như tiên giáng trần. Khác với Kim Thục. Hằng Nga thánh thiện. Không tà mị yêu dị lố bịch. Làm phàm trần cảm thấy dễ gần.
Hằng Nga cô nương bước tới rót trà cho phàm trần.
Huyền Đô Đạo Trưởng mới nói. Nghe đồn trong trần hạ. Có tên tuổi trẻ phàm trần, sống đời bình dị an thân tu trì, hắn lại thường diện kiến đấng dung nghi. Cổ Xá Phật Quốc từ bi hiệu truyền.
Phàm trần mới lên tiếng nói. Dạ thưa Lão Tổ Vương Thiền. Phàm trần ngu nguội cơ huyền biết chi. Chẳng qua lạc bước mà đi. Đến nơi Vân Mộng Sơn quy mới vào.
Vương Thiền Lão Tổ mới cười rồi nói nhỏ nhẹ. Người mà Giáo Tổ Vương Minh nhìn trúng, ắt không phải tầm thường. Huyền Đô ta cảm thấy hết sức thú vị. Lại bói ra phàm trần đạo hữu có cơ duyên đến Vân Mộng Sơn. Nên lại càng thú vị. Nếu không duyên sau gặp gỡ.
Phàm trần ngồi uống trà trong im lặng. Thì lúc này có mấy thanh niên nam nữ từ ngoài, bước vào trong, đến trước mặt Vương Thiền Lão Tổ hành lễ rồi nói.
Đệ tử Tôn Tẩn ra mắt sư phụ sư nương, nhị nương.
Đệ tử Mau Toại ra mắt sư phụ sư nương, nhị nương.
Đệ tử Bạch Viên ra mắt sư phụ sư nương, nhị nương.
Đệ tử Nguyệt Hồ ra mắt sư phụ sư nương, nhị nương.
Phàm trần nhìn qua liền biết tất cả những vị này. Tôn Tẩn là đệ tử tâm đắc của Vương Thiền Lão Tổ. Mau Toại, Bạch Viên là bằng hữu chí thân của Tôn Tẫn. Còn Nguyệt Hồ là con gái nuôi của Vương Thiền Lão Tổ. Nguyệt Hồ này rất nổi danh ở thế giới hiện đại của phàm trần sống. Nàng được thế nhân thờ phụng vì có tài xem bói giúp người. Được xưng tụng là Chúa Bói Nguyệt Hồ. Mà ở xã hội hiện đại không biết cái đứa ác mồm ác miệng nào, nó viết trên mạng nói Quỷ Cốc Tử dạy ra nàng, nhận nàng làm con nuôi, rồi sau có lòng riêng, mới đem gϊếŧ nàng yểm bùa làm thần giữ của. Có dịp phàm mỗ ta phải hỏi rõ Vương Thiền Lão Tổ mới được.
Vương Thiền Lão Tổ cho phép mọi người ngồi xuống. Mới sai đồng tử dọn cơm canh rượu thịt lên thiết đãi. Mỗi người ngồi vị trí một bàn trà nhỏ hai bên đối diện ngay hàng thẳng lối.
Hằng Nga cô nương, là chánh thất của Vương Thiền Lão Tổ, ngồi cùng bàn với phàm trần. Vương Thiền Lão Tổ thì vẫn ngồi trên giường lớn giữa nhà, còn Kim Thục ái thϊếp thì vẫn quấn lấy Vương Thiền Lão Tổ như yêu tà đắc kỷ gặp phải trụ vương.
Cơm canh rượu thịt kéo dài một canh giờ xong. Mọi người dùng trà. Lúc này Vương Thiền Lão Tổ mới nói. Hiếm khi ngồi lại tựu tề. Để ta giới thiệu với các vị, vị khách nhân này tên gọi phàm trần hay còn có danh gọi là Nhị Lực đạo nhân. Vốn sống ở phàm trần. Lần này có duyên lành đến Vân Mộng Sơn của Vương Thiền ta làm khách, thật là vinh hạnh.
Phàm trần lập tức đứng dậy chấp tay đảnh lễ từng vị. Ai nấy cũng hết sức lấy làm hứng thú. Vì một phàm nhân mà đến được Vân Mộng Sơn của Vương Thiền Lão Tổ không hề đơn giản.
Phàm trần biết ý mọi người. Nên vội vàng giải thích. Chư vị đừng cười chê. Chẳng qua phàm mỗ đi lạc đường. Vô tình làm khách không mời mà đến.
Tôn Tẩn mới hỏi. Tại sao một phàm nhân ở hạ giới như đạo hữu mà lại lạc đường trên thiên hà thượng giới.
Phàm trần gãi gãi đầu, mới đứng lên khách sáo thi lễ thưa. Dạ bẩm Liễu Nhất Chân Nhân tức Tôn Tẩn. Phàm mỗ vốn tên gọi thật là Hật Ly Bàn Chi Câu La Diễn, vốn là một tên lái đò.
Hàng đêm đều chèo đò chở một vị khách thiếu nhi đi dạo mát trên bến ngân hà. Rồi vị khách ấy dừng chân đột ngột. Do phàm mỗ sơ suất, không hỏi rõ đường về. Nên bị lạc. Mọi người nghe phàm trần trình bày mà cười ngất.
Nguyệt Hồ nữ tử trong y phục xanh thẩm, mặt đẹp rạng ngời, đôi môi mộng, làm say đắm khách nhân, mới cười duyên rồi hỏi nhỏ với phàm trần. Vậy chứ khách nhân bình thường ở hạ giới làm nghề gì để mưu sinh?, rồi khách nhân bái vào môn hạ nhà ai?.
Phàm trần mới đáp. Dạ bẩm Tiên Chúa Nguyệt Hồ. Phàm mỗ ở hạ giới hàng ngày đọc tụng Minh Ngữ Pháp Tổ Kinh. Bản kinh này do Ông Vương Minh Cổ Phật ở thế giới Cổ Xá cách đây ba ngàn thế giới trao cho. Phàm mỗ ở hạ giới vốn chỉ là một yêu nhân nhỏ bé. Sống tri túc biết đủ. Ăn uống đạm bạc qua ngày. Lại không thầy không tổ. May có cơ duyên chuyển kiếp biết được Ông Vương Minh Giáo Tổ. Thường hay có việc, Đức Giáo Tổ Vương Minh triệu kiến phàm mỗ, lên Cổ Xá Thế Giới mà nghe chỉ dạy.
Mọi người trong sảnh đường nghe nói mà cả kinh. Bởi ai cũng biết Vương Minh Lão Tổ là Giáo Tổ chấp chưởng càn khôn. Cai quản ba ngàn tinh cầu, tám muôn vũ trụ. Không có sự triệu kiến của Vương Minh Lão Tổ, dù là đại la thiên tiên. Hay Giác Giả Đại Năng, khó lòng đặt chân vào Cổ Xá Thế Giới Trung Tâm Vũ Trụ.
Bởi mới nói Cổ Xá Thế Giới đâu phải muốn đến là đến, muốn đi là đi. Bạch Viên và Mau Toại hết sức lấy làm hiếu kỳ, đối với con người nhân loại phàm trần này.
Hằng Nga cô nương mới nói. Sẵn hôm nay phàm tiên sinh đến nhà. Chi bằng làm vài câu thơ, tặng mọi người có mặt ở đây. Gọi là tri ngộ. Không biết phàm tiên sinh ở hạ giới rành rõ thơ văn chăng?.
Phàm trần đáp. Hằng Nga nương nương đã mở lời. Thì phàm mỗ cũng xin cố gắng hết sức. Bởi phàm mỗ vốn chỉ là một tên lái đò trên bến bãi u minh cổ đại. Nên cũng có biết được vài câu đôi chữ. Nếu có gì thiếu sót xin chư vị chớ cười chê.
Phàm trần mới nhìn Vương Thiền Lão Tổ mà bắt đầu ngâm.
KINH NGUYỆN VƯƠNG THIỀN LÃO TỔ.
Cuộc đời Lão Tổ Vương Thiền.
Kể sao cho hết cơ huyền khổ lao.
Sinh ra trần hạ xiết bao.
Tan nhà nát cửa lao xao buồn lòng.
Lớn lên khổ ải chất chồng.
Thù nhà nợ nước bão lòng gió sương.
Vương Thiền tuổi trẻ phi phương.
Thật chân lãng tử các phường say mê.
Có nàng Kim Thục ái thê.
Là bà công chúa đẹp mê nước Hàn.
Tích thuở đó cành vàng lá ngọc.
Nàng say mê chăm chọc Vương Thiền.
Vương Thiền tuổi trẻ nóng điên.
Lại càng yêu thích quý quyền Thục Kim.
Vương Thiền trao trọn con tim.
Nhưng lòng nợ nước nổi niềm thù cha.
Vương Thiền yêu chuộng Hằng Nga.
Thanh mai trúc mã một nhà lớn lên.
Kiến Vu thân hữu bạn bên.
Sau này hại phản lênh đênh Vương Thiền.
Kiến Vu thù oán triền miên.
Hại ngài Quỷ Cốc đảo điên thế trần.
Vương Thiền lòng dạ thâm ân.
Chữ tình chưa trọn lòng trần tan thương.
Nhắc thầy Thái Hạo ác lương.
Lập mưu gϊếŧ vợ, gϊếŧ phường thân quen.
Hại trò, hại cả trắng đen.
Dã điên theo giặc tìm đèn minh lương.
Sử Thái Hạo là thầy quỷ cốc.
Lại là cha ruột của Hằng Nga.
Bởi ông lập kế mị tà.
Trộn trà cung cấm tìm mà bí văn.
Nằm gai nếm mật nhơn năng.
Làm cho Quỷ Cốc thù hằng khϊếp kinh.
Tưởng thầy là kẻ ác linh.
Gϊếŧ trò, gϊếŧ vợ, hại mình tan thương.
Ngờ đâu gian kế độc phường.
Tìm ra binh pháp lo đường trò ngoan.
Thái Hạo nếm mật gian nan.
Phút lìa thể xác cười vang hạ trần.
Vương Thiền quỳ khóc kêu rần.
Biết là hiểm kế thầy lần đường đi.
Đức Thầy vì đại cuộc nguy.
Mới là gian trá gϊếŧ đi vợ hiền.
Gϊếŧ trò, gϊếŧ hết bạn hiền.
Làm ngụy quân tử giả truyền vào cung.
Sở Vương tưởng đã phục tùng.
Ngờ đâu gian kế tìm cùng sách kinh.
Binh thơ thi lược huyền linh.
Tìm ra cho được đem kinh tặng trò.
Vương Thiền nhận lấy sách pho.
Khóc ròng than thở thầy trò biệt ly.
Hằng Nga đau đớn một khi.
Hiểu lầm thân phụ ác thì quá tay.
Ngờ đâu kế phản gián này.
Làm nên Quỷ Cốc Đức Thầy vạn năm.
Nhắc ngài Thái Hạo uyên thâm.
Sĩ phu vạn kiếp vạn năm kinh truyền.
Nhắc bà Kim Thục đảo điên.
Hận tình lập kế Vương Thiền gϊếŧ đi.
Vương Thiền mấy bận gian nguy.
Vua ngụy ghét bỏ cướp đi vợ hiền.
Hằng Nga lao khổ lụy phiền.
Chặt tay hủy mạo trốn liền khỏi cung.
Bôn ba lao khổ tứ tung.
Chịu nhiều tuổi nhục lòng trung thờ chồng.
Nhắc bà Kim Thục khổ lòng.
Bị anh hại phải bão giông sở đàn.
Vua Sở chà đạp da^ʍ hoang.
Hại nàng Kim Thục la làng khóc kêu.
Nhục trần lao khổ tiêu điều.
Sau về Hàn Quốc đánh liều gϊếŧ anh.
Vì thù trong trắng xuân sanh.
Rồi bà lập quốc thay anh trị vì.
Bà làm thiên hạ mẫu nghi.
Đế Vương một nước lòng thì biến sanh.
Biết Ông Quỷ Cốc vang danh.
Lập mưu gϊếŧ hại tình đành bỏ qua.
Vương Thiền Quỷ Cốc biết bà.
Lòng tà ác nghiệt quyết mà hại nhau.
Vương Thiền đạo pháp thanh cao.
Hội ban các nước làm sao diệt trừ.
Chư Hầu thuở trước công tư.
Tin Thầy Quỷ Cốc thiên thư lệnh truyền.
Vua ngụy nghe thấy não phiền.
Sợ Thầy Quỷ Cốc thù liền năm xưa.
Vương Thiền Quỷ Cốc biết thừa.
Tánh Vua nhỏ mọn nên lừa lập mưu.
Trước bàn dân hạ sĩ phu.
Mới truyền biến pháp công phu tinh tường.
Làm cho thiên hạ muôn phương.
Kính tin sát phục mở đường an bang.
Vương Thiền gϊếŧ kẻ ác gian.
Hỏa thiêu Kim Thục lòng càng đớn đau.
Gϊếŧ con vợ ái ân sao?.
Nhưng vì đạo cả gϊếŧ mau dù phiền.
Sau ngài ở ẩn vạn niên.
Quy hồi cung bổn thiêng liêng đạo lành.
Tích xưa giảng giải rõ rành.
Vương Thiền Lão Tổ banh chành khổ lao.
Ái tình bè bạn lao xao.
Mà ngài vượt thoát thanh cao thế trần.
Lòng này cầu nguyện đức nhân.
Vái vang đại đạo trong trần chứng minh.
Vương Thiền Lão Tổ oai linh.
Độ cho thiên hạ đức tin kêu cầu.
Vương Thiền độ kẻ lo rầu.
Qua cơn khổ nạn một bầu bình an.
Vương Thiền độ kẻ trái ngang.
Sầu tình sầu đạo gian nan bỏ lìa.
Vương Thiền độ kẻ nọ kia.
Gìn lòng tâʍ đa͙σ xa lìa dục da^ʍ.
Vương Thiền đạo pháp quang lâm.
Là Chân Sư Tổ trong tâm nhân loài.
NAM MÔ VƯƠNG THIỀN LÃO TỔ CẢM ỨNG CHỨNG MINH.
NAM MÔ KIM THỤC NƯƠNG NƯƠNG CẢM ỨNG CHỨNG MINH.
NAM MÔ HẰNG NGA NƯƠNG NƯƠNG CẢM ỨNG CHỨNG MINH.
Lời vừa dứt, mọi người vỗ tay không ngừng. Vương Thiền Lão Tổ rớt nước mắt khi nghe phàm trần ngâm thơ tán tụng. Kim Thục ái thϊếp cũng tuông trào nước mắt nằm co ro trong lòng Vương Thiền Lão Tổ. Hằng nga chánh thê thì rơi lệ rồi quay sang nói lời cảm kích với phàm trần.
Hằng Nga nói. Phàm tiên sinh đúng là đạo pháp tinh vi. Cuộc đời của ba chúng ta được phàm tiên sinh nắm rõ từng chi tiết.
Phàm trần nói. Khởi bẩm Hằng Nga nương nương. Kẻ hèn rất trọng tôn Vương Thiền Lão Tổ. Kẻ hèn hiểu được tất cả mọi sự việc trong đời, chỉ là con tạo thoi đưa, tạo hóa trêu ngươi. Người không hiểu sẽ nói Kim Thục nương nương bị điên. Nhưng cái điên của Kim Thục lại làm cho Vương Thiền yêu thích.
Có thể nói cuộc đời của Vương Thiền Lão Tổ không thể thiếu Hằng Nga nương nương cũng như không thể thiếu đi Kim Thục nương nương. Haha haha.
Vương Thiền Lão Tổ cười lớn rồi nói. Khá khen phàm đạo hữu. Đúng bậc kỳ nhân. Không đơn giản là phàm trần mê muội. Có thể chèo đò chở Đức Diệu Trì Phật Mẫu Vô Cực Đại Từ Tôn đi trên dãy ngân hà. Thiệt không đơn giản.
Mọi người nghe thấy mà cả kinh. Thì ra vị khách mà phàm tiên sinh nói là Đấng Diệu Trì Phật Mẫu Vô Cực Đại Từ Tôn.
Kim Thục sau một hồi lao nước mắt cũng lại sờ mó thân thể Vương Thiền Lão Tổ như chốn không người. Nhưng Vương Thiền vẫn ngồi yên, một tay cầm tách trà uống, một tay vuốt mặt nàng triều mến.
Vương Thiền với Kim Thục như bóng với hình. Ngài tuy là Lão Tổ của một tông. Nhưng không vì lễ tiết mà chấp nhặt. Các môn đồ cũng biết thầy mình nặng nợ với ái thϊếp là Đức Bà Kim Thục Nương Nương.
Bởi hồi ở hạ giới Tổ Sư Vương Thiền vì đại cuộc thiên hạ, mà bắt Kim Thục đem lên giàn hỏa thiêu, để các nước an ổn. Tổ Sư gϊếŧ vợ mà đau xót. Nhưng nếu Vương Thiền không gϊếŧ Kim Thục thì Kim Thục cũng gϊếŧ Vương Thiền.
Cái thể loại tình cảm vợ chồng, tối thì ôm ấp chung giường, lòng lại kiếm đường gϊếŧ nhau vì mỗi người mỗi chủ nghĩa chí hướng mộng an ban thiên hạ. Bà Kim Thục tuy là nữ mà mộng thâu gom lục quốc. Bởi bà chí hướng hơn trời. Nên Vương Thiền Lão Tổ mới đem gϊếŧ đi trừ hậu hoạn. Chứ nếu để, thì có ngày, bà cũng vì muốn hơn chồng, mà lập mưu gϊếŧ Vương Thiền không thương tiếc.
Vương Thiền gϊếŧ bà mà đau xót. Cả cuộc đời đi ở ẩn. Sau chết về trên, mới tìm lại bà nối lại duyên xưa. Vương Thiền Lão Tổ lại tìm Hằng Nga nương nương lập làm chánh thất. Còn Kim Thục thì làm ái thϊếp. Vương Thiền Lão Tổ lại vì Kim Thục, chấp nhận cho nàng kề cận không rời. Dù ngài là Lão Tổ nhưng không sợ dèm pha.
Bởi thế mà dự hội đi đâu. Các tùy tùng, môn đồ, phải khiêng cả cái giường theo lên tận cung trên. Các đấng cũng biết duyên nợ giữa Vương Thiền và Kim Thục. Nên trong mắt các đấng là chuyện bình thường.
Vì các đấng ai cũng có ái thê, duyên nợ. Chứ không phải đấng nào cũng sống một mình.
Điều này làm phàm trần nhớ lại. Về Giác Giả Thấp Bà tức Đức Shiva. Khi môn đồ lên cung cõi của ngài. Thì ngài đang bận giao hợp cùng ái thê như chốn không người. Bởi cái nhìn của thiêng liêng khác người phàm thế tục. Rồi môn đồ không hiểu. Về hạ giới chê bai ngài. Bởi môn đồ tâm phàm. Còn Giác Giả Thấp Bà vốn là Cổ Phật. Là đấng chí thánh lâu xa. Nên nhân loài này sao hiểu được.
Bởi phàm trần có thời đại gặp gỡ Giác Giả Thấp Bà. Lại chứng kiến ngài giao hợp với thê tử khi đang có khách. Nên hết đổi bình thường.
Cho nên đối với Vương Thiền Lão Tổ. Phàm trần hiểu rất rõ rành, mà không chấp. Bởi phàm trần hiểu biết. Nên Vương Thiền mới ngồi chờ. Chứ người tín hạnh không cao. Thiệt không vào được Vân Mộng Sơn gặp Vương Thiền Lão Tổ.
Lại nói Vương Thiền Lão Tổ là ai. Thuở tại thế vang danh thiên hạ. Là Tổ Sư của nhiều học thuyết. Khi rời nhân gian. Dân chúng đời đời ca ngợi. Vương Thiền Lão Tổ còn được gọi là Quỷ Cốc Tử Tổ Sư. Lắm mưu nhiều kế, thông thiên văn địa lý các thời. Minh triết am tường đại đạo. Môn hạ của Vương Thiền Lão Tổ đếm không kể xiết trong trời đất.
Tôn Tẩn là ái đồ tu đắc thành Liễu Nhất Chân Nhân. Nguyệt Hồ là ái nữ được ngài dày công truyền thụ một thân bản lĩnh.
Lúc này phàm trần mới quay qua nhìn Tôn Tẩn rồi ngâm thơ tiếp.
KINH CẦU LIỄU NHẤT CHÂN NHÂN.
Đầu cúi lạy Chân Nhân Liễu Nhất.
Thiệt là ngài Tôn Tẩn đạo tu.
Cuộc đời của Đấng Trượng Phu.
Vì tình vì bạn lu bu khổ sầu.
Tin Bàng Quyên mà đầu gối mục.
Chịu bao phen khổ nhục hạ trần.
Bởi Thầy Quỷ Cốc tính phân.
Biết trò có nạn trong trần xuyến xao.
Đến ngày đắc đạo thanh cao.
Chân Nhân Liễu Nhất thiên trào kính cung.
Lại chữ hiếu lòng trung vì nước.
Cháu Tôn Yên đến được động huyền.
Kiếm tìm cứu cánh khổ phiền.
Chân Nhân Liễu Nhất ngăn liền động kia.
Ông Mao Toại mới lìa động phủ.
Chỉ cơ huyền trúng tủ Tôn Yên.
Tìm ra cửa động chơn Tiên.
Thỉnh chú Tôn Tẩn xuống liền cứu nguy.
Yên Vương nhân đức từ bi.
Nước nhà gặp nạn khổ thì kêu ai.
Đức Tôn Tẩn anh tài hoàng tộc.
Còn mẹ già chị của Yên Vương.
Tôn Tẩn mới liệu lo lường.
Bình Linh hứa khả hiếu thường về ngay.
Xong việc hiếu không xen nhân quả.
Đấng Tam Tôn mới hỉ xả cho.
Hải Triều thù ghét bày trò.
Lập mưu gϊếŧ Tẩn quyết cho hả lòng.
Thuở Tần Hoàng sai Ông Dương Tiển.
Mới gồm thâu lục quốc về Tần.
Tử Lăng đạo pháp vang rần.
Mà gặp Nam Cực chạy lần cho xa.
Nhớ Mao Toại, Bạch Viên huynh đệ.
Đồng môn cùng lời thệ thâm ơn.
Bao lần cứu viện chơn nhơn.
Làm cho Tôn Tẩn thoát cơn ngặt nghèo.
Nhắc xưa tích củ còn treo.
Hải Triều Đức Thánh quyết theo hại cùng.
Mới sai Lục Yểm phép trùng.
Vác cây thẻ lệnh xuống lùng gϊếŧ săn.
Tôn Tẩn lanh chí nhơn năng.
Mới là lánh kịp tránh hằng chết oan.
Mai nhờ Chưởng Giáo Tiên Ban.
Là Ông Nam Cực xuống đàn cứu cho.
Tích xưa đắc đạo còn lo.
Sau thân mẫu mất mời lo chu toàn.
Kỉnh Ngài đạo pháp thon von.
Cưỡi con thánh thú thanh ngưu dạo nhàn.
Trời đà ban pháp thiện an.
Cầu Ông Liễu Nhất độ nhàn tấm thân.
Phàm trần cung kính vang rần.
Nguyện cầu Liễu Nhất Chân Nhân hộ đời.
Độ cho con trẻ tứ thời.
Tâm an tánh ổn cuộc đời lặng trong.
Nguyện cầu Tôn Tẩn hộ lòng.
Độ qua tai nạn bão giông xa liền.
Nguyện Ngài Liễu Nhất Thượng Tiên.
Ban cho ánh đạo an liền bổn tâm.
Nguyện cầu Liễu Nhất quang lâm.
Hộ an nhà cửa ban mầm thanh cao.
Nguyện cầu Liễu Nhất phép màu.
Độ cho bá tánh được giàu ấm no.
Nguyện cầu Liễu Nhất độ cho.
Con trần biết đủ thơm tho đạo lành.
Nguyện cầu Liễu Nhất độ quanh.
Trái oan tháo gỡ tu hành thiện duyên.
Nam Mô Liễu Nhất Thượng Tiên.
Chỉ truyền chánh đạo cứu miền Nam Bang.
NAM MÔ LIỄU NHẤT CHÂN NHÂN CẢM ỨNG CHỨNG MINH.
Phàm trần ngâm xong, Tôn Tẩn liền bước tới rót trà cảm kích. Tôn Tẩn trước mắt phàm trần không bị què như trong truyện ở xã hội hiện đại miêu tả. Bởi hồi còn phàm tục chịu nạn tật nguyền. Chứ đắc đạo về trên viên dung chí thánh. Phép quyền như biển, thì thân tướng hóa sanh trang nghiêm thanh thoát là chuyện bình thường.
Tôn Tẩn mới nói. Phàm tiên sinh quả nhiên Thi Tổ tái lai. Vầng thơ ngọc phủ rày đạo pháp. Chỉ vài con chữ mà kể lại cuộc đời của Tôn Mỗ hết sức chi tiết. Thật là tinh diệu. Hèn gì Sư Tôn Vương Thiền mới ngồi chờ đợi. Đúng là khách quý. Đúng là khách quý.
Phàm trần nói. Liễu Nhất Chân Nhân quá khách sáo. Do phàm mỗ hồi ở thế tục có biết tánh danh các vị. Lại rất sùng mộ. Nhất là vị nguyệt hồ cô nương đây. Phàm mỗ rất tôn quý kính trọng.
Sẵn đây phàm mỗ cũng có vài vần thơ mọn gửi hết nổi niềm dâng tặng Nguyệt Hồ cô nương. Nguyệt Hồ nghe mà đỏ mặt.
Tôn Tẩn quay về chỗ ngồi bắt đầu lắng nghe. Phàm trần bắt đầu ngâm lên những vần thơ trong sáng.
KINH TÂM PHỤNG THÁNH NGUYỆT HỒ CHÚA TIÊN.
Lòng quy kính chân tâm minh chánh.
Đức Nguyệt Hồ Chí Thánh Nam Miền.
Tích xưa lao khổ triền miên.
Gặp Thầy Quỷ Cốc chỉ truyền nhận thu.
Thuở Vương Thiền lu bu tại thế.
Tuổi trung niên gặp trẻ mồ côi.
Thương nàng mới nhận vung bồi.
Lại càng yêu thích nên coi con mình.
Truyền nàng diệu pháp oai linh.
Đặt cho danh tự công minh Nguyệt Hồ.
Bao nhiêu tâm huyết bày phô.
Bao nhiêu học thuật truyền vô người nàng.
Nguyệt Hồ Yên Thế Bắc Giang.
Ngày nay Hương Vĩ còn Đền phụng cung.
Đầu cúi lạy ung dung Tiên Chúa.
Đức Nguyệt Hồ phép bủa quyền giăng.
Giải tà đề nhất nhân năng.
Bà là con gái thường hằng Tổ Sư.
Đức Vương Thiền tương như thương tưởng.
Luôn đong đầy bảo vệ chở che.
Thuở bắc nam xung đột máu me.
Vua phương bắc cho truyền tìm gϊếŧ.
Đức Vương Thiền mới hay mới biết.
Chuyện quốc gia mặc kệ người ta.
Con Ông Ông bảo vệ mà.
Mới sai Tôn Tẩn tìm nhà giấu đi.
Phao tin đồn nhảm gϊếŧ mi.
Chặt thân chôn xác để thì dân than.
Thiệt là ái nữ hồng nhan.
Tổ Sư che chở bình an muôn đời.
Đức Tôn Tẩn danh xưng huynh trưởng.
Nào đâu mà ám hại em mình.
Dắt Nguyệt Hồ vào động chơn linh.
Ẩn lánh thế tu hành thoát xác.
Sau hiển hóa lên đài lầu các.
Chúa Nguyệt Hồ tìm lại Tổ Sư.
Cúi đầu lạy tạ ơn từ.
Ra tay dung dưỡng kiếp người gian truân.
Đức Vương Thiền vui mừng nhi nữ.
Đắc đạo huyền sự dữ mòn tiêu.
Áo bào xanh ngọc gấm thêu.
Kế thừa y bát giáo điều Tổ Sư.
Đức Tôn Tẩn lòng từ dìu dắt.
Huynh muội cùng thắt chặt tình thâm.
Hạ trần bỏ lại xa xăm.
Tiên cung thượng cõi đạo tâm theo thầy.
Kính Chúa Nguyệt lòng này vang vái.
Nguyện trần miền quy tái thượng ngươn.
Chúa thương ban phép tỏ tường.
Giải âm tháo rối chúa thường độ sanh.
Chúa giáo pháp quyền hành cao cả.
Chúa kế thừa đạo giả oai nghiêm.
Thật tiên mà phép cổ kim.
Làm con quỷ cốc lại thêm đạo lành.
Chúa bói nguyệt nhàn thanh dạo mát.
Cứu con trần rơm rác muội mê.
Yêu tà thấy chúa đẹp ghê.
Mới mộng bắt chúa thỏa thê hưởng dùng.
Ngờ đâu chúa phép thượng khung.
Thượng thần còn nể quỷ khùng chết luôn.
Thấy Chúa Nguyệt ai cũng rối cuồng.
Bởi sắc đẹp động muôn tiên thánh.
Đầu cúi lạy thành tâm chơn chánh.
Cầu Nguyệt Hồ Đức Thánh hộ an.
Cửa nhà công việc an nhàn.
Ái tình nghiệp quả bình an trong trần.
Cầu Chúa Nguyệt thương dân Nam Việt.
Độ hàng ngày an ổn áo cơm.
Chúa thường bận bịu sớm hôm.
Lòng vì nhân loại kiếm cơm độ trì.
Cúi đầu đảnh lễ dung nghi.
Cầu xin Chúa Nguyệt hộ trì ổn an.
Năm canh Chúa độ bình an.
Sáu khắc Chúa độ gia đàn ấm no.
Chúa trừ quỷ nhỏ quỷ to.
Chùa trừ tai ách chúa cho an lành.
Nguyện cầu dáng ngọc diện thanh.
Nguyện cầu Chúa độ con hành từ bi.
Nguyện cầu Sư Tổ chứng tri.
Vương Thiền Lão Tổ hộ thì cho con.
Nguyện cầu Tôn Tẩn lo tròn.
Hộ cho bá tánh nước non an bình.
Lòng từ kỉnh lễ chơn linh.
Nguyện cầu Chúa Nguyệt chứng minh tâm trần.
NAM MÔ CHÚA BÓI NGUYỆT HỒ CẢM ỨNG CHỨNG MINH.
Nguyệt Hồ nghe xong mà lòng vô cùng cảm kích. Nàng mới nói. Đa tạ phàm tiên sinh đã hết lòng ca ngợi. Thiệt Nguyệt Hồ không dám nhận. Phàm trần cười rồi nói. Này là phàm mỗ nghĩ sao nói vậy. Mong Nguyệt Hồ cô nương chớ chê cười.
Lúc này Kim Thục mới mở miệng nói. Phàm tiên sinh có thể làm một bài thơ nói riêng về Kim thϊếp không?.
Phàm trần mới nói. Nương nương đã nói. Phàm mổ nào dám chối từ. Nếu có chi không phải mong nương nương bỏ qua.
Kim Thục cười tà dị, rồi nằm vào lòng Vương Thiền Lão Tổ mà liếc mắt với phàm trần.
Phàm trần tĩnh tâm bắt đầu đọc thơ.
KINH TÂM KIM THỤC NƯƠNG NƯƠNG.
Đức Kim Thục từ miền thượng giới.
Giáng lâm phàm công chúa nước Hàn
Thuở chưa mười tám yêu chàng.
Vương Thiền trí tráng hiên ngang oai hùng.
Trước bổn hội hành hung Sở Tướng.
Giữ lập trường bảo vệ Ngụy Quân.
Vương Thiền tài trí lẫy lừng.
Làm cho Kim Thục tưng bừng con tim.
Vương Thiền lòng lặng dạ im.
Chỉ lo đạo đức nào tìm nàng chi.
Kim Thục chí khí nam nhi.
Quyết lòng gây tạo nên thì non sông.
Tủi thân phận bạc má hồng.
Trưởng huynh bạc nhược nàng gồng gánh lo.
Vua Cha thọ mạng qua đò.
Trưởng huynh kế vị tối mò lâm nguy.
Trưởng huynh lại bán nàng đi.
Đem qua nước Sở Vua thì rẻ khinh
Cho quân chà đạp nhục vinh.
Cho binh chơi sướиɠ làʍ t̠ìиɦ thỏa thê.
Đạp chà bao tháng muội mê.
Bao năm nhục nhã ê hề bền tâm.
Nàng dù ở chốn dục da^ʍ.
Lòng càng quyết chí đạo tâm giữ gìn.
Kim Thục nhục nhã hết mình.
Nhưng lòng vẫn sống vì tình nước non.
Thân thua con đĩ mõi mòn.
Đó là kiếp nạn bảo toàn thánh nhơn.
Đức Bà lao khổ bao cơn.
Sau thoát nước Sở oán hờn dấy lên.
Gϊếŧ anh bỏ tật hớ hên.
Bà lên ngôi báo vang rền lục châu.
Làm thân nữ đế cao sâu.
Hùng tài dĩ lược mộng thâu các miền.
Do lòng tâm dã tương liên.
Muốn gϊếŧ Vương Thiền mộng chiếm thiên thu.
Chồng bà đâu phải dân ngu.
Tổ Sư cung thượng liền thu bà về.
Gϊếŧ bà để tỏ lối lề.
Cho dân trần hạ biết để mà an dân.
Vương Thiền đau đớn vô ngần.
Tự tay gϊếŧ vợ trong trần khổ lao.
Đức Bà về tới ngôi cao.
Rũ buông vạn sự thiên trào ổn an.
Chờ sau Sư Tổ đáo đàn.
Duyên xưa cầm sắc hò sang nối liền.
Chí tâm quy kính điện tiền.
Cúi lòng cầu khẩn thánh tiên Đức Bà.
Kim Thục phổ độ hà sa.
Chở che tánh nữ khỏi mà rẻ khinh.
Bà xưa mắc nạn lụy mình.
Ngày nay Bà độ chữ tình mòn tan.
Ai mà gặp cảnh sói lang.
Bà liền hóa độ bình an muôn phần.
Chí tâm quy kính thượng nhân.
Nương Nương Kim Thục độ trần ổn an.
NAM MÔ KIM THỤC NƯƠNG NƯƠNG GIẢI HẠN TIÊU TAI CẢM ỨNG CHỨNG MINH.
Hay. Kim Thục cười khanh khách. Bỗng hóa thành luồng tiên khí. Bay vào thẳng ấn đường của phàm trần. Phàn trần bất tĩnh trên ghế tựa.
Hằng Nga cô nương lo lắng định kêu Vương Thiền Lão Tổ can ngăn Kim Thục làm càng.
Nhưng Vương Thiền Lão Tổ vẫn bình tâm. Tay cầm tách trà uống. Mừng vì hiếm mấy khi Kim Thục rời khỏi Tổ Sư. Vương Thiền Lão Tổ mới nói. Các ngươi còn không tin vào mắt nhìn của Giáo Tổ Vương Minh và Đấng Giao Trì Phật Mẫu Vô Cực Đại Từ Tôn hay sao.
Nếu phàm nhân này đơn giản vậy, thì đã không tới được đây. Ngay cả Lão phu mà còn không tính ra mệnh số của y. Thì các ngươi phải biết phàm trần trước mặt các ngươi kỳ dị đến cỡ nào.
Để cho Kim Thục khảo nghiệm hắn một phen. Để xem có manh mối gì không. Chúng ta cứ ngồi uống trà quan sát. Nhanh thôi mà. Haha haha.
Phàm trần rơi vào một thời đại khác. Ở nơi này hắn và kim thục là phu thê. Hắn kiếp thứ nhất đốn củi bán khoai nuôi Kim Thục. Dù gian truân vẫn không than thở. Kiếp số cứ luân hồi. Kiếp nào phàm trần cũng gặp Kim Thục nên duyên chồng vợ. Kiếp nào phàm trần cũng hết lòng với Kim Thục. Luôn đứng về phía Kim Thục. Trãi qua mộng cảnh khảo nghiệm đúng 1000 kiếp, tốn thời gian nữa tuần nhang. Kim Thục nương nương mới xuất ra khỏi não hải phàm trần, nàng quay lại bên cạnh Vương Thiền Lão Tổ cười khúc khích, rồi mới nói với Vương Thiền Lão Tổ.
Vương Lão Công quá tệ bạc với thϊếp mà. Chàng thấy người ta không. Suốt 1000 kiếp mà không phụ bạc thϊếp. Còn dám gϊếŧ cha, gϊếŧ mẹ, gϊếŧ chúng sinh, bè bạn thân hữu để bảo vệ thϊếp. Phàm tiên sinh còn dám vì thϊếp vào a tỳ địa ngục ngồi bất động như như. Thiệt là Vương Lão Công phải xem lại bản thân đó nhe.
Vương Thiền Lão Tổ cười ha hả. Lấy tay xoa đầu Kim Thục rồi nói. Thật là thú vị. Hắn có thể vượt qua khảo nghiệm của nàng thiệt là ghê gớm.
Phàm trần tỉnh lại. Mới vội uống hớp trà vì quá khát. Hắn biết mình ngủ quên lại mơ mộng kỳ dị. Nên cũng đưa tay xin lỗi mọi người, mong đừng trách hắn. Mọi người ai nấy đều quý tên phàm trần này. Nhất là Kim Thục rất thích hắn, mà hắn nào đâu để ý.
Vương Thiền Lão Tổ mới nói. Hiếm khi phàm tiên sinh đến chơi. Xin cho Vương lão ta, mời phàm tiên sinh, nán lại 2 ngày ở Vân Mộng Sơn, để rảnh rỗi cùng Vương Thiền ta đối ẩm.
Phàm trần không hề chối từ. Vương Thiền cho đồng tử dẫn phàm trần đến một gian phòng sau núi nghĩ ngơi. Trời đã về chiều. Phàm trần sau khi vào phòng, lập tức nằm xuống, ngủ một giấc, đến tận sáng hôm sau.