Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phàm Trần

Chương 59: Tiên Cung Lai Đáo Giảng Truyền - .Cái Nghề Kỹ Nữ Diệu Huyền Trời Ban

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thuở này, trên thượng giới có tam thập lục thiên (tức 36 tầng trời), rồi lại đến thất thập nhị điện ( tức 72 đại điện) do 72 vị Điện Chủ cai quản.

Dưới hạ giới thì có Cửu Châu ( tức 9 châu lục), và Lục Quốc ( tức 6 đại đế quốc) lớn nhất trên đại địa thế giới này.

Hôm nay, Đền Chân Ngã có sứ giả thượng cung lai đáo. Vị này là một tiên nga tên gọi Hoan Trân Tiên Tử. Vị tiên tử này cưỡi hạc trắng bay xuống phía Cầu Kinh Cụt. Tiên nga đi vào Đền Chân Ngã tìm Phàm Trần. Mới ban đầu, phàm trần cũng thấy lạ. Vì trên thượng giới hắn thật sự không quen biết ai.

Nhưng một hồi lâu sau. Khi Hoan Trân Tiên Tử cưỡi hạc bay đi. Lúc này phàm trần mới mở đạo sắc chỉ ra thì liền hiểu rõ.

Chuyện là trên thượng giới, hôm nay, một trong thất thập nhị điện, có một điện, tổ chức yến hội. Mà không biết chuyện gì, mà Lão Tổ Bàn Dương Tử đích thân giới thiệu phàm trần cho vị Điện Chủ này. Điện này tên gọi Điện Hợp Cung. Điện Chủ tên gọi Ly Diễm Lệ.

Trong chiếu chỉ viết. Lão Tổ Bàn Dương Tử giới thiệu phàm trần tức đạo hiệu CỬU LINH ĐẠI THÁNH UY VIỄN TAM TÔN HÀNG MA PHỔ ĐỘ CHÂN NHÂN đến Điện Hợp Cung giảng đạo. Mà phàm trần đến là hiển nhiên. Vì hắn là nhất phẩm thiên triều đạo vị, ngang hàng với Thiên Đế Cửu Kiếp.

Đọc xong chiếu chỉ, phàm trần vội rời đi. Bởi hắn có ngọc chỉ sắc phong cất bên trong thần hồn, nên hắn biết rõ về thượng giới.

Vừa lên tới thượng cung, đã có tiên nga đứng chờ đón rước. Không ai khác chính là Hoan Trân Tiên Tử. Nàng dẫn phàm trần đi đến Điện Hợp Cung.

Điện này mây sáng tường vân, chim muông hằng hà sa số hót vang ríu rít. Điện Chủ Ly Diễm Lệ khí chất bất phàm, bước ra tiếp đón hết sức niềm nở nói. Cung nghinh Phàm Giáo Tổ giáng lâm tệ xá. Phàm trần đứng hình, vì không biết tại sao Ly Diễm Lệ Điện Chủ lại xưng hô kỳ lại vậy.

Như hiểu được ý thắc mắc của phàm trần. Ly Diễm Lệ nắm tay dắt phàm trần như dắt trẻ con vào trong Điện Hợp Cung an tọa nơi ghế giữa rồi mới bắt đầu nói.

Chắc Phàm Giáo Tổ lần đầu đến thượng cung, nên không khỏi thắc mắc. Thuộc hạ xin giải thích tận tường cho Phàm Giáo Tổ hiểu rành.

Đạo vị nhất phẩm thiên triều của Ngài, đồng hàng Thiên Đế Cửu Kiếp. Cho nên có thể nói trên thượng giới này Ngài và Thiên Đế đồng hàng. Mà Ngài lại là bằng hữu tri âm của Bàn Dương Tử Lão Tổ. Thì thuộc hạ xưng hô một tiếng Đạo Tổ hay Giáo Tổ không có gì là xa lạ.

Lúc này phàm trần mới ra rõ rành nguồn cội. Mới đầu hắn còn tưởng đạo vị nhất phẩm chỉ xếp phía dưới Thiên Đế Cửu Kiếp, không ngờ sự việc làm hắn bị hố như vậy. Lúc này hắn bắt đầu rất tự tin. Hắn hỏi Điện Chủ Ly Diễm Lệ từng chút về thượng giới.

Qua sự tìm hiểu cặn kẽ, phàm trần biết được, Thần Tộc chỉ có Thần Tôn Cửu Kiếp là đạo vị nhất phẩm. Lão Tổ Bàn Dương Tử đã là đại năng thì trên hết. Còn lại Thánh Chủ của 36 tầng trời đều là nhị phẩm. Tứ Cực Đế Quân là tam phẩm. 72 điện chủ là tứ phẩm.

Phàm trần vui vẻ niềm nở, nói chuyện trao đổi rối rít, cùng Ly Diễm Lệ trong hết sức tình thâm. Qua một hồi lâu, vũ hội bắt đầu, đồ ăn được bài lên thượng hạng, rượu trà có đủ. Các tiên tử bước ra múa hát làm phàm trần muốn học máu.

Ở Điện Hợp Cung, các tiên vũ ca múa lại để ngực trần mới ác, các nàng tự nhiên như chốn không người. Mà cũng đúng,vì chỗ này chỉ toàn tiên nữ. Phàm trần như muốn hỏi, nhưng sợ quê mùa, thì Điện Chủ Ly Diễm Lệ biết ý, nàng cười duyên lên tiếng nói.

Nếu như Phàm Giáo Tổ không quen với một số tiên nga để thân trần, thì thuộc hạ cùng tất cả chúng tiên trong Điện Hợp Cung đồng để thân trần để cho Phàm Giáo Tổ thích nghi.

Phàm trần đang ăn nho, cũng may hắn lấy tay bịt miệng kịp, nếu không đã thất lễ. Phàm trần vội nói. Thật không cần thưa Điện Chủ. Phàm Mỗ thấy như vậy là ổn.

Điện Chủ Ly Diễm Lệ mới giải thích rành rẽ. Sở dĩ Điện này gọi là Điện Hợp Cung, vì chúng sinh khi ở hạ giới mong cầu tu tiên đắc đạo hưởng lạc trường miên.

Thế là thiên đạo tự vận hành sinh ra Điện Hợp Cung. Điện Hợp Cung chu vi rộng 10 ngàn 8 vạn dặm, quanh năm mát mẻ. Các chúng sinh ở hạ giới tu luyện độ kiếp đắc đạo phi thăng lên, đều hóa hình dung diện sáng xinh, đẹp mê hồn lãng khách.

Mà ở Điện này, các tiên không chấp nhặt chuyện y áo bên ngoài. Chỉ khi rời khỏi phạm vi Điện Hợp Cung, các tiên mới chỉnh tề nề nếp. Điện Hợp Cung lại không cho người ngoài vào. Trừ khi Thiên Đế Cửu Kiếp và Lão Tổ Bàn Dương Tử cho phép.

Các tiên hóa sinh về đây, suốt ngày đàn ca mua hát, vui thú quanh năm, lòng không lo nghĩ. Chỉ khi trãi qua 10 vạn 8 ức muôn niên mãn hết tuổi thọ báo thân, mới đầu thai vào nhân đạo kinh lịch kiếp số. Nếu tu được sẽ quay trở lại. Còn tu không được sẽ mãi đọa luân hồi.

Phàm trần mới hỏi tiếp. Lần này Điện Chủ thỉnh phàm mỗ tới. Chẳng hay có việc chi. Ly Diễm Lệ đáp: Khởi bẩm Phàm Giáo Tổ. Chuyện là tiện thϊếp có nghe trong nhân đạo đồn đại, Phàm Giáo Tổ tinh thông bách sự. Mà sự việc lần này là vì thỉnh Ngài giảng rành một nghề ở nhân gian. Gọi là kỹ nữ. Tại sao vậy. Vì Lão Tổ Bàn Dương Tử đã định. Do Điện Hợp Cung chịu vô số ân sủng đặc cách. Cho nên hễ các tiên trong Điện Hợp Cung hết thọ mạng báo thân, thì nhất định phải đầu thai xuống trần làm kỹ nữ.

Phàm trần muốn sảng. Hắn không ngờ Lão Tổ Bàn Dương Tử lại hại não như vậy. Hắn nghĩ đơn giản, thôi cũng được. Nghề đĩ vốn khổ. Mình giảng rành bí pháp cho họ nghe. Để sau họ xuống nhân đạo, mình âm thầm giúp họ đổi nghề, cũng không sao.

Sau khi múa hát xong. Hơn 7000 chúng tiên nga lần lượt thứ lớp xiêm y chỉnh tề, ngồi ngay ngắn nghe Phàm Giáo Tổ giảng đạo.

Phàm trần bắt đầu thuyết giảng: Nhân đạo lao lung. Vô cùng khổ sở. Nay biết các ngươi lịch kiếp có nguồn cội nguyên nhân. Phàm Giáo Tổ ta từ bi cứu thế, mới đọc tụng rõ rành kinh kệ ban ân, hầu mong đem lại lợi ích mạnh lành muôn kiếp.

KINH THIÊNG TRUYỀN KỸ NỮ.

Kính Thiêng Liêng huyền dịu.

Kính giáo pháp huyền vi.

Kính minh sư khai mở đạo cho người kỹ nữ.

Khẩn thỉnh các bậc Phật, Tiên, Thánh, Thần, lúc sống ở hạ trần, làm nghề kỹ nữ, về đây hộ kinh này. Hộ cho người đọc tụng kính tin an ổn.

Lòng thương ba cõi, xót tưởng sáu đường. Thầy sợ người kỹ nữ khổ thân tâm. Thân phận người kỹ nữ, không ai thấu hiểu. Sách kinh nói nghề đĩ là nghiệp, chết đọa heo gà. Chùa chiền, cửa tiên, cửa thánh cửa thần không ai mở lòng cho kỹ nữ.



Nay Ơn Trên thương tưởng, ban giáo pháp thầy truyền, mong người kỹ nữ lắng nghe lời trên dạy, sống an nhiên, chết đắc đạo có cõi đi về. Lúc sống nghiệp dữ tiêu tan, nhờ nguyện lực kinh này cứu độ.

Này hỡi người kỹ nữ! .Thời hiện đại gọi là nghề đĩ. Tạm gọi làm đĩ theo tục dân gian. Phận làm con đĩ khổ ải trăm bề. Không ai thấu hiểu. Đêm đêm đi khách, kiếm bạc kiếm tiền, cuộc sống mưu sinh, chứa chan nước mắt.

Hoặc có người làm đĩ vì nhà nghèo khó, giấu mẹ giấu cha, giấu làng giấu xóm, bỏ xứ đi xa, hàng ngày làm đĩ, kiếm tiền dư giả, để gửi về nhà, mong gia đình, vượt qua cảnh khổ.

Hoặc có người bị lừa, bị bán, buổi ban đầu khóc hét than la, sau quen rồi nếp sống đọa sa. Nên chấp nhận phận làm con đĩ.

Hoặc vì người con gái, thương người yêu, thương chồng nợ nần vây bủa, nên bán mình làm đĩ vì tình, đem tiền về trả nợ nhân sinh. Ấy cũng là vì tình làm đĩ.

Lại có người vì chồng bội bạc, hận tình nên làm đĩ đọa sa.

Lại có người chồng bỏ, ôm con nhỏ thiếu ăn, đêm đêm nằm mong kiếm cái ăn, để có cái lo cho con nhỏ.

Lại có người bè bạn rủ rê, tuổi lớn lên thiếu thốn nhiều bề, đi làm đĩ kiếm đường sinh kế.

Lại có người bà con làm đĩ, nên rủ rê mời gọi làm chung, kiếm nhiều tiền, nằm sướиɠ ung dung, sau giải nghệ đâu ai hay biết.

Lại có người lúc ăn, lúc học, thiếu bạc tiền, bí bách khốn cùng, được bạn bè dẫn mối làm chung, ngày ăn học đêm đêm đi khách.

Lại có người nhà giàu nứt vách, bạc với vàng không thiếu món chi, đẹp tợ tiên nữ tợ cung phi. Nhưng lại thích ham đi làm đĩ.

Kể ra sao cho hết. Nhưng làm đĩ sướиɠ chăng! .Làm đĩ cũng có thời. Đâu phải ai cũng làm được.

Người kỹ nữ hay còn gọi là con đĩ, nghiệp vốn nặng nề, nên phải trụi trần, nằm cho người chén bát hả hê.

Lại nghĩ mình tội lỗi. Đến chùa chiền lạy phật thì sợ tội, đến cửa đền biết thánh có chứng chăng, bởi đồng tiền dơ bẩn, thân thể tanh hôi mùi nghiệp dữ.

Bề trên thương tưởng, mới dặn thầy viết kinh ra. Dặn người kỹ nữ, phải biết trọng mẹ cha, thương con mình, thương bản thân mình vậy!.

Đồng tiền kỹ nữ, quý tợ trời cao. Bằng một đồng tiền người kỹ nữ mua gạo giúp người nghèo, mua nhang khói cúng gia tiên,cúng bậc thầy tu chân chánh thoát đói nghèo. Người kỹ nữ đức công vô lượng.

Bản thân người kỹ nữ, luôn cho mình là rất khôn ngoan. Nhưng đến một khi gặp nghiệp dữ trái ngang, thì không sao thoát khỏi. Nghiệp dữ là gì! .Là bi lụy ái tình. Nực cười thay phận làm con đĩ, dâu trăm họ, mà đòi hạnh phúc mộng mơ. Trong khi không biết tu trì tích đức chốn bùn nhơ mà sao gặp được người lương thiện.

Người kỹ nữ bị nghiệp trần che mắt. Hay bị lụy tình, mê đắm tình yêu, bị trai lừa phụ bạc rất nhiều. Hoặc bán mình vì nuôi trai lạ. Đó cũng là do ma quỷ bám theo mà quấy phá.

Nay thầy nhắc nhở kỹ nữ nhớ ghi. Làm đĩ có thời. Từ năm mười tám đến tuổi ba nhăm, phải lo cha lo mẹ,lo cho con nhỏ nếu có con rồi, lo cho người thật sự trọng mình, nếu có thầy phải phụng sự thầy, lo nhang khói ơn trên che chở. Thân làm con đĩ, chớ sợ nhục chi, phải lo tích góp có của cải riêng, nhà xe an ổn. Sau có tuổi, không đói khổ ngoài đường. Đĩ có thời xuân sắc, hoa nở, hoa tàn, lẽ tất nhiên.

Này là con đĩ. Thầy dặn rõ rành. Dẫu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giữa chốn nhàn thanh, hì hục dục tình, chơi kí©h thí©ɧ. Lòng mình cố gắng niệm, dù một câu niệm phật. Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát. Nam Mô Phật Tổ Phật Thầy. Nam Mô Tổ Sư Đại Đức Vương Minh. Thì ấy là con đĩ đạo đức vậy!.

Đừng nghĩ mình làm đĩ, rồi không ai cứu độ, cả cuộc đời sầu khổ nhuốt nhơ. Thầy trải qua mười hai năm cầu nguyện đợi chờ. Vì chúng đĩ mà không ngừng cầu nguyện. Khẩn xin ơn trên cứu độ, vì chúng đĩ mở lối từ bi. Vì ngày nay nhà nhà làm đĩ, người người làm đĩ với mọi hình thức ngầm. May mắn thay ơn trên cho thầy chỉ dẫn viết thành kinh dạy chúng đĩ rõ ràng.

Sống đĩ không mơ màng. Dù tục trần niệm phật. Ăn uống nhớ thỉnh mời theo lời thầy dạy:

Thỉnh mời chư vị.

Trong xác ngoài thân.

Theo độ con trần.

Mời vào ăn uống.

Khẩn mời!.

Mình là con đĩ đạo đức. Khác với đĩ tục phàm. Tại sao gọi là đĩ đạo đức. Vì khi ăn uống biết mời gọi ông bà các cụ về ăn trong vô hình thể hiện tấm lòng thành kính. Thì các cụ gia tiên thương tưởng độ cho an ổn.

Lại lúc làʍ t̠ìиɦ, làm dục, làm da^ʍ, trong tâm mình biết niệm Phật, thì ơn trên hứa khả, sẽ cứu độ người tin tưởng.

Thầy hàng ngày hàng bữa, lòng đau như cắt, đặt mình vào hoàn cảnh chúng đĩ khổ trăm bề, nên thường xuyên cầu nguyện. Khẩn xin thiêng liêng xoay chuyển cho chúng đĩ hữu duyên đọc được kinh này nhớ lời dạy lời khuyên nghiệp dữ liền tan biến.

Người làm đĩ ma quỷ hay theo. Bởi xã hội dù âm dương cũng không ai trọng đĩ. Nghĩ thương phận bạc, thầy mới dạy truyền. Dặn chúng đĩ cho rành. Làm đĩ phải có nghĩa khí, có đạo đức có lương tâm, có tôn chỉ. Đó là ý nghĩa sống.



Tự đặc ra mục tiêu cho mình, xét bản thân mình, không lừa ai, không hại ai. Sống chân tâm, không có tâm hại người, nhưng phải có tâm phòng người.

Nếu bản thân mình là một con đĩ xấu, ham chơi đua đòi tiêu xài hoang phí, thì sau khi đọc xong kinh, phải tự mình sửa sai, lo tiết kiệm, biết mẹ biết cha biết người chân thật.

Mình làm đĩ không nghe lời ngon ngọt trai dụ dỗ, thương cũng phải để trong lòng, ai lo được cho mình thì mới suy mới xét.

Chớ ngu dại, nghe theo người khác vội vàng, cũng chớ khai mang với người mình thương là mình làm đĩ. Họ chỉ phỉ nhổ chớ nào thông cảm.

Thân thể này là của cha của mẹ. Vì hoàn cảnh mưu sinh. Phải đặt chữ hiếu làm đầu. Bớt đua đòi, phải tiết kiệm. Không tiêu hoang. Trân trọng người đối xử tốt với mình. Ai biết mình làm đĩ mà kính trọng mình thì mình phải thương phải quý.

Mình là con đĩ đạo đức. Ăn uống biết mời ông mời bà. Trần trụi biết trong tâm niệm phật. Biết giúp người đúng lúc, biết tin tưởng tâm linh. Đó là đĩ đạo đức vậy!.

Còn mình không tin tưởng tâm linh, nghĩ rằng mình là khôn nhất, trãi đời nhiều, thì trước sau gì cũng gặp họa tai, do không nghe khuyên dạy vậy!.

Thầy là người đói khổ! .Đi khắp nơi, chứng kiến nhiều cảnh đời, mới một lòng tu niệm viết ra kinh này lưu truyền trong kỹ nữ. Bằng như người kỹ nữ tin tôn kính lời chỉ dạy biết sữa mình. Lấy dục da^ʍ làm tâm đại đạo, thì thiêng liêng gia hộ, việc dữ hóa lành, các vị thần thánh nam việt theo bảo hộ kinh này che chở cho người đĩ.

Từ nay làm đĩ đạo đức tại tâm. Dục da^ʍ biết đạo, không còn rầu rĩ, bởi nghĩ mình là đĩ của bề trên. Xuống phàm gian cứu độ chúng dân, phân chia tìиɧ ɖu͙©, giúp người thỏa mãn cơn dâʍ ɖu͙©, cũng là một cái đạo đức vậy! Hiểu được như vậy lòng sẽ không còn buồn khổ. Trong chốn tối tâm tầm ra chân lý là bậc bồ tát thánh tiên vậy!.

Bởi Phật, Tiên, Thánh, Thần xưa khi chưa đắc đạo còn ở dương trần cũng từng làm kỹ nữ, làm đĩ mưu sinh, nhưng do biết tu nên bỏ xác liền đắc đạo.

Bề trên dạy: Nghề đĩ không xấu, chỉ có con đĩ không biết sử dụng đồng tiền và không biết tu là con đĩ xấu.

Nhan sắc có hạn thời. Dù đẹp tựa thánh tiên cũng có ngày tàn lụi.

Bề trên lại dặn:. hoặc khi con đĩ làm dâʍ ɖu͙© gấp, mà không biết niệm gì cho phải, thì hãy trì niệm trong tâm ÁN DẠ HỒNG từ một đến mười lần hoặc niệm theo nhịp làʍ t̠ìиɦ thì khi chết ơn trên cứu độ.

Bởi câu thần chú ÁN DẠ HỒNG là của chư Phật cổ xưa thuở còn người phàm đi làm kỹ nữ vị Phật đó thường hay trì niệm.

Da^ʍ hết sức. Dục hết mình. Chân thật giữa nhân sinh. Niệm kinh, niệm phật làm đạo đức!.

Nhớ kỹ này người đĩ, chớ lụy tình, chớ phí hoang, ăn uống trước mời ông bà, sau niệm phật ( hoặc niệm kinh theo tôn giáo mà mình chọn) khi đi khách. Đó là đạo dành riêng cho người kỹ nữ mà ơn trên truyền vậy!.

-NAM MÔ THÁI THƯỢNG MINH CHÁNH NHỰT QUANG BIẾN CHIẾU TAM THIÊN THƯỢNG SƯ.

-NAM MÔ THẦN MINH ĐẠI ĐẠO SƯ.

-NAM MÔ HỒNG QUANG ĐẠI THÀNH TỰU GIẢ.

Các vị phải nhớ kỹ lời ta dạy mà y giáo phụng hành. Phàm Giáo Tổ ta vì lòng thương mọi nẻo, nên tạo lập kinh này. Nay truyền trao cho Điện Hợp Cung, đời đời tín phụng.

Điện Chủ Ly Diễm Lệ cùng 7000 tiên chúng hết sức vui mừng, đồng quỳ xuống bái tạ thâm ân. Tất cả lột vứt xiêm y, để lộ thân trần, làm Phàm Giáo Tổ muốn đui mù con mắt.

Phàm trần không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Đúng lý ra mình giảng kinh này. Bọn họ phải nghe khổ mà biết sợ chứ.

Có ngờ đâu bọn họ ngược lại vui mừng, còn để lộ nữa thân trên cho là cung kính. Thiệt kỳ dị quá mức. Phàm trần bực bội, mới kêu Điện Chủ Ly Diễm Lệ lại hỏi rõ nguồn cơn.

Ly Diễm Lệ đáp: Khởi bẩm Phàm Giáo Tổ. Chuyện là chúng tiên thuộc hạ, biết khi mãn tuổi thọ sẽ phải xuống phàm gian chịu khổ. Nhưng đối với một vị tiên nhân lịch kiếp, thì càng khổ càng hay. Bàn Dương Tử Lão Tổ lại ban đặc ân cho tất cả chúng tiên, trong Điện Hợp Cung được lịch kiếp, vào thanh lâu mãi mãi. Điều này làm chúng tiên hết sức tự hào.

Bởi càng khổ, càng tỏ ngộ, huống chi chúng tiên xuống trần không quen làm việc nặng nhọc. Mà nay có chỗ tốt, lại có cơm ăn áo mặc. Đáng quý biết chừng nào.

May mắn thay, lại được Phàm Giáo Tổ truyền cho chân kinh. Từ nay Điện Hợp Cung sẽ tôn Phàm Giáo Tổ làm Thủy Tổ, cúc cung thờ phụng.

Cuối cùng phàm trần hiểu ra. Hắn chửi thề trong bụng. Con bà nó. Tưởng đâu cái gì. Cuối cùng phàm mỗ ta mới hiểu. Tại sao thánh tiên lại đi làm đĩ hết. Trời ơi! Nhìn ngó mà coi. Thiệt là man rợ.

Phàm trần không ở lại lâu, sau khi xong nhiệm vụ, hắn lập tức về hạ giới Đền Chân Ngã, ngày ngày lo bán nhang đèn. Rảnh rang thì ra sông nằm gốc Đa mà ngủ.

Một chuyến đi thượng giới giảng đạo làm cho hắn bị xốc. Nghe đâu trãi qua vô lượng ức niên. Hễ ở hạ trần làm đĩ trong 10 cô gái, là có hết 6 cô đã là cốt tiên từ cõi thiêng liêng xuống.

Bởi Thánh Tiên đẹp, người người mê. Mà nghề đĩ lại ăn sung mặc sướиɠ. Nên người người ưa chuộng. Nhà nhà ưa chuộng.

Cho đến sau này xã hội hiện đại nghề đĩ phát triển rất đông, không có gì là xấu hổ. Nhà nhà làm đĩ, người người làm đĩ.

Mà phàm trần lại được Điện Hợp Cung lập một ban thờ lớn, hàng ngày kính phụng đèn nhang bông trái. Có thể nói, lịch sử vô tình để hắn làm Thủy Tổ khai tông nghề đĩ. Một điều mà phàm trần dỡ khóc dỡ cười. Không thể nào quên được. Thiệt quá bức xúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »