Hôm nay đang dùng cơm trưa thì Tướng Quân Trương Minh Đại đến thăm. Phàm Trần gọi hắn, nào lại đây sẵn cơm còn nóng dùng cơm với Vi Sư. Con Gấu Đen cũng vừa đi đòi nợ về tới. Không đợi Phàm Trần gọi nó đã chạy nhanh ra phía sau miếu thổ công, vác một cái bát to lên ăn như hổ đói.
Hai người một Gấu là Phàm Trần, Tướng Quân và Gấu Đen ăn cơm trong không khí hết sức ngon lành. Bữa trưa đơn giản chỉ có đậu phụ chiên giòn, đậu đũa xào dầu, bắp cải luộc, trứng chiên. Vậy mà hai người một Gấu ăn hết sức ngon lành.
Đang ăn thì ngoài cửa tiểu cô nương từ đâu bước vào hét lên. Chủ nhân sao người không chết luôn đi, dám dối gạt Bản Đế trốn ở đây ăn uống no say, thật là đáng ghét. Lần trước gặp ta còn không nhìn nhận ta, có phải người đã có con tiện nhân nào bên ngoài?. Phàm Trần nghe tiểu cô nương trước mặt la ó ỏm tỏi. Đang ăn đột nhiên bị sặc ngã ngang tắt thở.
Một cái chết hết sức vô lý. Tiểu cô nương thật sự gây họa, khi Tướng Quân Trương Minh Đại cùng Gấu Đen đỡ thân thể Bại Hoại Thiên Sư tức Phàm Trần dậy kiểm tra thì phát hiện y thật sự tắt thở.
Lúc này tiểu cô nương lúc nảy la ó om sòm chính là Hồ Đế Cổ Nữ Đế, con hồ ly năm xưa hại chết Phàm Trần thảm thiết, lần này ma xui quỷ khiến nó lại vô tình hại chết Phàm Trần lần hai.
Tiểu hồ ly lại ôm xác Bại Hoại Thiên Sư khóc rống. A Thu A Ngọc chạy vào khi biết được Khôi Bá Lạc chết thì cũng đau lòng mà khóc lớn. Vốn ở chung bấy lâu nay. Từ ngày Khôi Bá Lạc bị thích sát tỉnh lại hắn tự nhận mình là Bại Hoại Thiên Sư suốt ngày giúp người, điều này làm A Thu A Ngọc có thiện cảm với hắn, hôm nay hắn tự nhiên chết, A Thu A Ngọc cảm thấy đau lòng nước mắt trào lăn.
Phàm Trần bên cõi bên kia trong hình dạng linh hồn, bị hai tên quỷ đầu trâu mặt ngựa trói như trói heo vác đi, hắn không nghĩ ra được mình chết một cách hết sức vô lý. Hai tên quỷ sai này theo phàm trần đón là đầu trâu mặt ngựa ở âm phủ lên bắt hồn. Nhưng trong các truyện sách ở hiện đại thì, người chết sẽ được quỷ hồn dắt đi, còn hiện tại linh hồn phàm trần bị trói cột vô một cây to, hai tên quỷ sai vác khiêng đi như khiêng lợn ra chợ bán.
Hai quỷ sai đầu trâu mặt ngựa khiêng phàm trần đi đến một địa phận là một ngọn núi to, phía trước có biển lớn, nước biển đen huyền. Linh hồn phàm trần không ý thức được nơi này là đâu, trong đầu hắn suy nghĩ, chẳng lẽ vào Minh Giới phải đi qua biển đen này ?
Hai quỷ sai vác phàm trần đến bờ biển thì thả hắn xuống, cởi trói cho hắn, rồi đẩy hắn đi về phía trước bờ biển, đạp hắn lên thuyền. Trước bờ biển là một con thuyền dài trong rất cổ xưa, nhìn giống như những chiếc ghe ngo của dân tộc khơ me ở xã hội hiện đại nhưng lại không giống. Trên thuyền người lái đò quấn y phục đen không thấy diện mạo.
Chỉ có mỗi phàm trần lên thuyền, hai quỷ sai kia lại biến mất. Phàm trần vốn định khi người chèo thuyền không chú ý, hắn sẽ nhảy xuống biển trốn, nhưng hắn không thực hiện được ý định. Người chèo thuyền vừa chèo vừa lên tiếng, đã đến đây ngươi đừng hòng trốn chạy.
Biển này gọi là biển đen, hay biển chết, là lối vào Minh Giới. Thuyền chúng ta đang đứng gọi là Cổ Thuyền Rồi Em, phía dưới biển mênh mông đen huyền kia có quái xà gọi là Ăn Phải Em Phê. Nếu linh hồn nào ngu dốt dám nhảy khỏi Thuyền Cổ Rồi Em, thì sẽ bị con quái xà Ăn Phải Em Phê nuốt chửng.
Khôn hồn ngươi hãy ở yên trên thuyền. Thuyền này đã được Đại Năng chế luyện, không ác linh nào xông lên được nếu không có sự cho phép của chủ thuyền là ta. Còn ta là Cổ Thương Khách.
Phàm Trần được giải đáp rành rõ, hắn yên tâm, hắn lại hỏi Cổ Thương Khách, thế chúng ta đi đâu? Đi từ phía Tây sang phía Đông. Minh Giới nằm ở vị trí đó. Trên biển chết mênh mông vô tận, một bầu không khí âm trầm quỷ khí, Phàm Trần tuy biết mình chết nhưng hắn vẫn bình thản.
Xưa nay sinh tử do trời, hắn không trách hồ ly. Chỉ lo bọn Tướng Quân, Gấu đen, Hồ Ly, A Thu A Ngọc sẽ đau lòng cho hắn. Kỳ lạ là người chèo thuyền dường như chèo rất chậm, nhưng Cổ Thuyền Rồi Em lướt đi với tốc độ rất nhanh.
Trãi qua 7 ngày thì đã đến bờ đất liền. Cổ Thương Khách đuổi quỷ hồn phàm trần xuống, rồi nói ngươi cứ đi thẳng về trước, vượt qua chín cánh cổng lớn, sẽ có người dắt ngươi đến nơi phán xét. Nói xong Cổ Thương Khách chèo thuyền rời đi.
Phàm trần theo sự chỉ dẫn đi về phía trước vượt qua chín cảnh cổng đen huyền cao vυ"t, trên mỗi cánh cổng là những cổ tự có niên đại rất xa xưa. Đi xuyên qua chín cánh cổng, phàm trần bắt gặp hai quỷ canh cổng bước đến, là hai con quỷ đầu chó trông y phục rất cổ mà hắn không thể nào nhận ra. Trong đầu hắn nghĩ có lẽ địa ngục ở cổ đại khác với địa ngục miêu tả trong xã hội hiện thực. Hai quỷ gác cổng lôi cổ phàm trần đi tới một hang cửa đá, đạp hắn rơi vào đó.
Nơi này tâm tối, phàm trần nhớ lại trong người hắn dù ở thể linh hồn vẫn mang theo được túi càn khôn. Nguyên do lần trước linh quang bảo hạp hay những lúc sản hắn gọi là kim quang bảo hạp bị Lão Tổ Bàn Dương Tử đánh xuống bảy chưởng cùng một lúc đốt rụi.
Hắn lúc ở miếu thổ công đã sai Gấu Đen liên lạc Khô Liên Y và Hà Ma làm cho hắn một túi trữ vật mà hắn đặt tên là túi càn khôn, được hắn cất sâu trong thần hồn.
Phàm trần dùng bí pháp cổ ngữ lấy túi càn khôn nơi minh đường giữa trán hiện ra chiếc túi vàng óng. Hắn lục lọi bên trong tìm dụng cụ mồi lửa soi sáng để đi. Nơi này vô cùng hẹp lại chằn cᏂị©Ꮒ, phía dưới chân lại có côn trùng độc vật có thể tấn công quỷ hồn, cũng may phàm trần chế tạo rất nhiều thuốc diệt côn trùng ở trong miếu thổ công.
Hắn lấy túi bột dược liệu vừa đi tay vừa cầm đèn phát sáng, tay còn lại vừa rãi dược vật trừ côn trùng. Lập tức côn trùng độc vật dưới mặt đất bỏ chạy sạch sẽ. Không biết qua bao lâu phàm trần đã thấy được lối ra.
Vừa bước khỏi lối ra hắn thấy phía trước mặt rộng lớn như một sân vận động ở thời hiện đại. Hắn được hai quỷ hồn trong hình dáng đầu rắn thân người dắt đi trên không gian rộng lớn đó, đi khoảng nữa canh giờ thì tới được một cánh cổng to. Trước cổng có cổ tự ghi khắc, nhưng không hiểu sao phàm trần lại hiểu trên đó viết là "MINH PHỦ Y DIỆP".
Cánh cổng lớn mở ra, phàm trần đi theo hai quỷ sai mình người đầu rắn trong y phục trắng toát, hai bên đường đi là những quỷ hồn canh gác mình người đầu chó trong cơ thể vạm vỡ đứng ngay hàng thẳng tấp.
Đến trước Đại Điện, phía trên là một vị Đại Đế Oai Hùng, hai bên có 41 vị đại năng đang ngồi ngay hàng thẳng lối. Phàm trần quỳ phía dưới. Một quỷ sai đầu heo cầm một mãnh giấy cổ như kiểu lá bối xưa trong các cổ tự ở thời viễn cổ, dâng lên cho vị Đại Đế đang ngồi trên ngôi cao.
Vị Đại Đế này lên tiếng nói: Nhân Danh Sức Mạnh Ngàn Xưa Của Cổ Thần. Ta là Đại Đế Viễn Cổ Ông Sụt Rồi cai trị Minh Phủ Y Diệp.
Quỷ hồn phía dưới nghe cho rõ: Ngươi tên là Khôi Bá Lạc ở vùng đất phía đông cách đây rất xa, sinh tiền tạo nhiều tội ác, nay theo ý Cổ Thần, ngươi bị lưu đày đến Minh Phủ Y Diệp.
Minh Phủ Y Diệp chỉ có một, cai quản tất cả Quốc Thổ trong hoàn cầu. Minh Phủ Y Diệp trãi dài từ Đông Sang Tây, từ Âu sang Á. Ngươi là tội đồ, thuở sinh tiền phạm tội hϊếp da^ʍ đàn bà con gái, phạm sắc dục trầm mê, hà hϊếp người dân vô tội vạ.
Nay theo ý Cổ Thần, ngươi đã được triệu hồi đến trước Giáo Tòa Bất Nhị Chân. Đại Đế ta là Ông Sụt Rồi đã tuyên cáo tội trạng ngươi trước hội đồng thẩm phán bao gồm 41 vị Thần.
Tiếp theo sẽ là cân đo đong đếm minh tâm. Thần Ăn No Báo đâu? Thực hiện nghi thức cân đo đong đếm minh tâm cho quỷ hồn Khôi Bá Lạc.
Lập tức một vị Thần cao to vạm vỡ cầm theo một quyền trượng trong rất linh thiêng bước lên, vị Thần này nhìn kỹ đầu chó thân người, mặt quần cụt, ở trần. Mà phàm trần quan sát tất cả Thần trong điện ai nấy đều mặt quần cụt. Cái quái gì thế này. Thần Thánh mà cũng không ăn mặc cho đàng hoàng, đã quần cụt mà còn hai mãnh kiểu như áo dài Việt Nam sẽ đôi. Quá hại, lỡ lộ hàng thì sao, ôi má ơi!
Thần tướng tay cầm quyền trượng bước ra, có hai thuộc hạ quỷ đầu chó vác theo chiếc cân hai bên cân đối, kiểu như cân thịt heo hồi xưa ở quê phàm trần xã hội hiện đại, nhưng cân này có chất liệu rất rất cổ. Một bên cân bên kia đặt chiếc lông con đà điểu.Thần tướng Ăn No Báo đưa quyền trượng trước ngực phàm trần moi ra trái tim trong linh hồn để lên cân còn lại.
Kỳ lạ là quả tim của phàm trần lại nhẹ hơn chiếc lông đà điểu. Chiếc lông đà điểu nhìn đơn giản mà giống như khối đá khổng lồ mang sức nặng, tất cả trọng lực nghiên về phía lông đà điểu. Đến nổi sức nặng của lông đà điểu làm cán cân gãy làm hai.
Cả hội trường giáo tòa bất nhị chân kinh ngạc. Thần Tướng Ăn No Báo quay đầu bước đến trước đại điện bẩm báo với Đại Đế Ông Sụt Rồi. Khởi bẩm Đại Đế. Quỷ hồn này thật không tầm thường.
Hắn vốn là một Phạt Ác Ông Cổ Đại đầu thai vào phương đông, đúng ra tội ác hắn chất chồng, nhưng không hiểu sao hắn đã làm gì trong thời gian ngắn ngủi mà đức độ hắn to hơn cả Minh Phủ Y Diệp.
Nơi này không thể dung chứa hắn. Xin Đại Đế cùng các Chư Thần định đoạt, có nên cho hắn vào vùng đất Vĩnh Cửu Ăn Riêng của các Phạc Ác Ông không?
Phàm trần bước lên quỳ xuống dập đầu nói: Khởi bẩm Đại Đế Ông Sụt Rồi. Xin cho tiểu quỷ quay về vùng đất lúc còn sống. Tiểu quỷ thật còn tâm nguyện chưa hoàn thành, chấp nhận lang thang, không muốn đến miền đất Vĩnh Cửu Ăn Riêng.
Sau một hồi lâu Đại Đế Ông Sụt Rồi thương nghị cùng 41 chư thần. Đại Đế đưa ra phán quyết, lệnh cho Thần Tướng Ăn Rồi Báo đưa quỷ hồn Khôi Bá Lạc quay về vùng đất hắn từng sinh sống.
Trước khi rời khỏi Giáo Tòa Bất Nhị Chân, Đại Đế sai quỷ hồn đem lên một chiếc mâm đến trước mặt Phàm Trần rồi nói. Khá khen cho một Phạc Ác Ông Viễn Cổ, có thể lội ngược dòng bờ sinh tử trong gang tấc. Bản Đế trọng anh hùng. Chắc có lẽ ngươi đã quên hết ký ức về thời đại xa xưa, nhưng không sao, ta tôn trọng quyết định của ngươi. Ta cùng chư Thần tặng ngươi một cuộn giấy cói, thứ đó vốn thuộc về ngươi, ngươi đọc sẽ hiểu, lại tặng ngươi một con bọ vàng. Ngươi quay về vùng đất củ, ta sẽ sai Thần Tướng Ăn Rồi Báo hiện ra nói cho người thân ngươi đắp tượng thờ ngươi, rồi đem con bọ vàng này đặt vào trong tượng, ngươi sẽ hồi sinh làm thần canh giữ một vùng, và có thể tự do ở cố hương an ổn.
Trên chiếc mâm còn có một cây gậy dài 90 cm. Gậy này bằng vàng rồng, đầu gậy hình đầu rắn độc, trên hai mắt rắn là hai khối ngọc bích đỏ thẳm chứa đầy năng lượng hỗn mang.
Đại Đế Ông Sụt Rồi nói tiếp: Đây là món đồ khi xưa của ngươi. Hãy giữ lấy nó, coi như vật về chủ củ. Khi người nhà đắp tượng thần cho ngươi thì nhớ nói Thần Tướng Ăn Rồi Báo dặn họ đặt cây gậy này vào tượng thần, từ đó ngươi sẽ an ổn.
Quỷ hồn Khôi Bá Lạc quỳ lại Đại Đế Ông Sụt Rồi cùng 41 chư Thần rồi đi theo Thần Tướng Ăn Rồi Báo về trở lại cố thổ. Lúc này đến miếu thổ công thời gian đã mất 2 tháng. Thi thể phàm trần đã bị con Gấu cùng Tướng Quân đem chôn mất.
Về đến miếu thổ công là đêm tối. Thần Tướng Ăn Rồi Báo theo sự trình bày của quỷ hồn Khôi Bá Lạc báo mộng cho mọi người ngủ trong miếu là con Gấu, Tướng Quân, A Thu A Ngọc, và Hồ ly.
Cả lũ trong miếu dù người dù yêu đêm đó cũng nằm thấy một giấc mộng có một vị Thần mình người đầu chó tay cầm quyền trượng đen huyền, đầu đội khăn xếp, ngực trần, mặc quần cụt xẻ hai mảnh trong rất lố bịch hiện ra nói với bọn chúng rằng:
Chỉ cần tìm đi xin đất các bếp lò ở nhà dân về đập ra rồi tìm chu sa thần sa quỷ kiến sầu, lấy thêm đất sét ở dưới sông trộn lẫn đắp thành tượng thần, trên tay tượng thần đặt thêm gậy vàng, bên trong tượng để con bọ vàng ròng vào rồi thờ phụng thì có thể cứu sống Khôi Bá Lạc.
Sáng ra thức giấc mọi người chạy ra trước ban thờ thổ công thì thấy trên ban thờ xuất hiện gậy vàng hình đầu rắn, và một con bọ trang sức bằng vàng ròng.
Mọi người đều hỏi nhau kết quả, phát hiện tất cả đêm qua cùng mơ một giấc mơ. Lập tức Tướng Quân Trương Minh Đại đi xuống sông tìm đất sét, Gấu Vũ Ca vô thành tìm thợ thủ công để đúc tượng thần, A Thu A Ngọc thì đi tìm Thành Chủ Khương Vệ để trình báo sự việc cũng là nhờ người phụ giúp. Hồ ly thì lo nấu cơm chuẩn bị cơm trưa cho mọi người. Ai nấy cũng đều vui vẻ. Sau khi tìm đủ đất sét. Tướng Quân Trương Minh Đại xin phép về triều ca để bẩm báo cùng Nhân Hoàng.
Hắn muốn xin Nhân Hoàng một đạo sắc phong Thần, vì Khôi Bá Lạc tức Phàm Trần chính là Đế Tục Đại Sư là Thầy hắn. Hắn muốn Thầy mình phải hiển hách. Dù hắn không tín quỷ thần. Nhưng hắn hy vọng Thầy hắn sống lại. Thầy là chỗ dựa tinh thần lớn nhất trong lòng hắn.
Việc đúc tượng hết sức kỳ công. Vốn ban đầu định đúc tượng đất nung. Nhưng khi Tướng Quân Trương Minh Đại về triều bẩm tấu trước Nhân Hoàng. Nhân Hoàng biết rõ sự tình thì lập tức cho người đến đúc tượng bằng đồng đen.
Loại đồng này vô cùng trân quý, chứa linh khí vạn vật trời đất. Phàm trần ở bên cõi vô hình hỏi Thần Tướng Ăn Rồi Báo thì Thần Tướng Ăn Rồi Báo nói rằng sẽ rất tốt, vì vật đồng đen ở Quốc độ này chứa đạo pháp rất mạnh.
Nhưng vấn đề đúc tượng lại gây ra tranh cãi. Gấu Đen thì muốn đúc tượng Ân Sư như hình hài cũ phàm trần ngày trước lúc mới gặp. Hồ ly thì muốn đúc theo bộ dáng tóc trắng thanh cao nho nhã lúc Phàm Trần hiện chân thân nói mình là Hồng Hoang Cổ Đế. A Thu A Ngọc thì muốn đúc tượng giống công tử Khôi Bá Lạc ngày trước.
Sau một hồi tranh cãi. Cả ba thống nhất ý kiến, cùng kết hợp những yếu tố đẹp nhất từ ba cổ thân thể theo mọi người miêu tả chọn ra kết hợp rồi đúc.
Thế là trãi qua hơn 3 tháng làm việc của 500 thợ thủ công đổ khuôn đúc đồng. Một pho tượng uy nghi cổ kính ra đời. Mặt mài phúc hậu, lỗ tai to dài, vành tai tròn rộng, mặt tượng thần chữ điền, cười nhe răng trong rất sinh động. Tượng cao hai mét ngồi trên lưng một con heo rừng toàn thân vạm vỡ, tay trái tượng cầm gây đầu rắn, tay phải thượng chấp tay để trước ngực. Thân tướng tượng lực lưỡng lộ cơ bắp như thần nhân giáng thế. Phía sau gáy cỗ tượng có lỗ tròn vừa để gắn con bọ vàng ròng vào khớp với tượng.
Tượng được đặt trong miếu thổ công. Nhưng Nhân Hoàng đổi tên miếu thổ công thành Đền Chân Ngã.
Do nghe Tướng Quân Trương Minh Đại kể lại về Đế Tục Đại Sư mà Nhân Hoàng cảm thấy nhân vật Bại Hoại Thiên Sư này không tầm thường, thật là thần nhân đáng kính. Nhân Hoàng viết đạo thánh chỉ sắc phong cho tượng thần danh hiệu là: " ĐẠI LA THIÊN ĐẾ THÁI CỰC THÁNH HOÀNG ĐẾ TỤC ĐẠO TÔN". Thần này cai trị 28 thành của Phong Khởi Đế Quốc. Là Thần trên tất cả Chư Thần trên mặt đất.
Đền Chân Ngã được dời về trước bến sông Cầu Kinh Cụt, tức phía trước Bách Lý Thành hơn 10 dặm, cho tiện người dân cúng bái vía Thần. Địa hình lại thoáng mát. Nhân Hoàng cho nhân công dùng đá tảng, dùng keo đá vôi gắn kết các tảng đá khối như gạch vuông làm Đền. Đền rộng 200 mét. Giang thờ chính rộng 50 mét, còn lại phía sau để nghĩ ngơi nấu ăn.
Phía trên nóc đền cất hình bát giác lợp ngói, nói chung cũng nhờ Tướng Quân Trương Minh Đại công trạng hiển hách. Mà Phàm Trần lại vừa là con của Đại Quốc Sư Khôi Lỗi, vừa là Thầy của Đại Tướng Quân Trương Minh Đại nên Nhân Hoàng phải hết sức tôn trọng.
Phía trước và phía sau đền cùng hai bên trái phải, mỗi bên đặt 2 con sư tử đá cao một mét rưỡi. Tổng cộng 8 con sư tử đá ngọc thạch.
Nhân dân Bách Lý Thành từ ngày thờ phụng "ĐẠI LA THIÊN ĐẾ THÁI CỰC THÁNH HOÀNG ĐẾ TỤC ĐẠO TÔN" càng an ổn. Ma quỷ không dám đến gần Bách Lý Thành. Bọn người Gấu Vũ Ca, Hồ Ly, Tướng Quân Trương Minh Đại thì càng cảm thấy an lòng. Dù chưa thấy Bại Hoại Thiên Sư sống lại nhưng bọn họ có nơi để dâng hương tưởng nhớ. Đền Chân Ngã. Ngôi Đền sừng sững vững trãi đứng bên cầu Kinh Cụt. Không có tà mị nào dám xâm lăng.
Nói về Quốc Sư Khôi Lỗi rất đáng thương. Từ ngày hay tin nhi tử mất, lão rầu lo tóc bạc, thân thể gầy gò, nhìn phờ phạc làm Nhân Hoàng và các triều thần hết sức lo lắng.
Hôm nay quay về cố hương chứng kiến ngôi Đền Chân Ngã đứng sừng sững tráng lệ. Bên trong là một Tượng Thần oai phong sinh động,cưỡi trên lưng thần thú heo, ban đầu ai cũng cười.
Nhưng nghe Gấu Đen giải thích. Nhân Hoàng cho người khắc tấm bia đá đề tên sắc phong tượng heo là Thượng Cổ Lăn Trai Thần Thú. Mọi người khi nghe Gấu Vũ Ca kể xong thì không ai dám cười cợt.
Quốc Sư Khôi Lỗi như được an ủi phần nào, Tướng Quân Trương Minh Đại dìu Ông vào thắp nhang. Vừa đốt nén hương mà nước mắt tuông trào. Vốn chỉ có một nhi tử kế thừa gia nghiệp, dù nó quậy phá cỡ nào lão cũng nuông chiều.
Nghe đâu nó trãi qua bạo bệnh thay đổi tính tình giúp người cứu vật, nổi danh thiên hạ, lão mừng vui không xiết, ngờ đâu kẻ đầu bạc tiền người đầu xanh. Lão không biết nói cùng ai. Quyền thế thì sao, đâu cứu được con lão sống lại.
Đêm tối, mọi người đốt bếp lửa hồng ngồi trước chánh điện Đền Chân Ngã. Quốc Sư Khôi Lỗi, Tướng Quân Trương Minh Đại, Gấu Vũ Ca, Hồ Ly, A Thu A Ngọc.
Bỗng phía sau Tượng Thần đi ra một thanh niên đạo cốt rạng ngời. Mọi người giật mình. Gấu Đen la lên. Sư Tôn ngài thành quỷ hiện hình rồi à. Phàm trần quát: Có tin ta tát vô mồm con Gấu ngu ngươi không! Cái đồ dân xã hội lang băm đòi nợ thuê mù tri thức.
Gấu Đen chạy đến ôm trầm lấy Sư Tôn khóc nức nở. Khi Gấu chạm vào được Phàm Trần biết không phải mơ thì ai cũng xúm lại vây quanh.
Phàm trần bảo mọi người ngồi xuống rồi thông thả nói. Tất cả có vận mệnh, bây giờ ta đã là Thần. Nghịch cười ta một đời phủ nhận thần, bây giờ lại làm thần trong lòng bách tín.
Phàm trần quay qua nói với Khôi Lỗi Quốc Sư. Phụ thân đừng quá lo lắng. Bây giờ hài nhi rất tốt, phụ thân cùng Tướng Quân cứ yên tâm về triều ca lo việc nước. Bách Lý Thành giao lại cho nhi tử là được.
Khôi Lỗi Quốc Sư vui mừng bảo đúng là ngươi lớn rồi, làm ta an tâm không còn gì lo lắng.
Đêm khuya mọi người nghĩ ngơi, chỉ còn lại Phàm Trần và Hồ Ly. Phàm trần cười nói, Hồ Đế Cổ à Hồ Đế Cổ ngươi cũng đừng có ái náy chuyện ngày đó ngươi xuất hiện ta vô tình sặc sụa chết. Tất cả trong thiên đạo có định số. Sao này Vi Sư sẽ không trốn tránh ngươi nữa, nên ngươi cứ an tâm.