Chương 20: Thôn Đoài Chẻ Củi Bán Khoai- Tiện Dân Ở Đợ Quan Rày Xót Thương

Thôn Đoài một ngôi làng ven rừng, cách thôn Đoài không xa là Xích Nhai Thành. Phàm trần dừng chân tại thôn Đoài, hắn dựng một ngôi nhà tranh, đến biếu trưởng làng con gà và hai bình rượu cùng ba lượng bạc trắng, xin ở lại định cư, hắn khai báo nhân khẩu gồm phu nhân và một con gái. Phu nhân tức nữ quỷ Tuyết Nữ, con gái đương nhiên là Minh Nha nha đầu. Trưởng làng vui vẻ cứ bảo hắn cứ an tâm sinh sống, tuy thôn Đoài không phải là thôn trang sầm quất nhưng cũng là nơi an bình, ít khi bị ma tộc tấn công, do cách Xích Nhai Thành ba dặm đường. Mà thành chủ Xích Nhai Thành là Trấn Thủ Sứ Cao Hữu Cát một trong bốn trấn thủ sứ dưới trướng Nhân Hoàng, đạo hạnh Cao Hữu Cát ngang ngửa Thiết Quyền tứ cảnh trung kỳ động huyền cấp 6.

Hàng ngày Phàm Trần đốn củi đem vào Xích Nhai Thành bán, rồi hắn trồng mười luồng khoai lang, hắn dạy Minh Nha đầu cùng Tuyết Nữ trồng khoai, tưới khoai. Cuộc sống của hắn dần dần quay về vị trí của một phàm nhân thực thụ. Minh Nha đầu cùng Tuyết Nữ âm thầm quan sát hắn xem hắn làm cái quái quỷ gì. Hắn lại làm một cái chuồng lợn như ở hiện đại, cắt lá chuối phơi khô treo phía trên nóc chuồng giữ ấm cho Sơ Không, bán củi có tiền phàm trần lại mua gà về làm chuồng nuôi. Ban đầu mọi người trong thôn Đoài còn xa lạ, dần dần thấy được Phàm trần cũng không quá khó gần, nên mọi người lui tới, ai cũng nghĩ Tuyết Nữ là vợ hắn còn Minh Nha đầu là con gái hắn. Do nhìn ba người như một gia đình, sát bên nhà hắn vừa dựng cách đây không lâu là nhà Ngô Đại Nương, nhà chỉ có hai mẹ con, Ngô Đại Nương tuổi khoảng sáu mươi, con gái là A Thu tuổi vừa mười bảy, Ngô Đại Nương thường dẫn A Thu đến nhà Phàm trần thăm hỏi, tình làng nghĩa xóm, Phàm trần sống như một bá tánh bình dân. Nghe hắn giới thiệu với mọi người Minh Nha đầu là con gái, Minh Nha đầu nổi khùng nhưng cũng ráng im lặng, không chấp nhất bọn phàm phu ngu nguội.

Một ngày khi hắn đi bán củi từ Xích Nhai Thành về, thấy trong nhà có một đám quan sai, Phàm trần vội bước đến khom người thưa hỏi: xin hỏi đại nhân đến tệ xá có việc chi, ngươi là Phàm trần vừa đến thôn Đoài cách đây bốn tháng, đúng không? Dạ đúng là tiểu nhân. Người đâu bắt hắn lại. Một đám lính xông tới trói chặt phàm trần. Đại nhân oan ức quá, tiểu nhân nào biết gì đâu, xin đại nhân tha mạng. Không muốn chết thì phải biết điều, ta nghi ngờ ngươi là trọng phạm từ các thành khác chạy trốn. Phàm trần truyền âm cho Minh Nha đầu xách 3 lượng bạc nén đến, đây là chút tấm lòng xin đại nhân nhận cho. Ừh vậy còn được, thả hắn ra, nghe trưởng làng nói ngươi bán củi trong Xích Nhai Thành, dạ thưa đúng rồi, mong đại nhân tạo điều kiện thuận lợi cho kẻ hèn buôn bán kiếm chút cháo nuôi thê tử và con trẻ. Liếc nhìn xung quanh thấy Tuyết Nữ đang cho gà ăn. Tên Quan Sai nói, thê tử ngươi cũng được lắm, cẩn thận trông cho tốt, kẻo người ta cướp mất, haha! Nói rồi đám quan sai rời đi. Ngô Đại Nương cùng A Thu chạy tới hỏi thăm xem Phàm trần có sao không. Minh Nha đầu giận dữ dậm chân. Sao không để ta gϊếŧ bọn hắn. Phàm trần cười cười nói lớn. Nhi nữ ngoan không được nói bậy. Chúng ta là bá tánh chỉ lo kiếm cơm kiếm sống, đừng nên sanh sự, dân không đấu lại quan. Ngô Đại Nương cũng tiếp lời. Phàm thúc nói đúng, cháu nên nghe theo Cha cháu, vùng này quan sai hóng hách dựa thế Xích Nhai Thành hùng mạnh, mà chúng ta làm dân đen, lời nói ai tin.

Chợt phàm trần gọi Tuyết Nữ, cũng chiều rồi thê tử nàng coi vào lo cơm nước, Ngô Đại Nương cũng vào bếp phụ giúp, để A Thu ở lại chơi với Minh Nha đầu.

Cách nữa tháng sau lại có một tốp quan sai đến nhà, vừa gặp phàm trần liền bảo thu thuế, ngươi bán củi phải nộp thuế, phàm trần sai Tuyết Nữ đem bạc ra dâng lên. Bọn họ thấy bạc cũng không làm khó dễ, chỉ nhìn Tuyết Nữ với ánh mắt thèm thuồng rồi liền bỏ đi.

Phàm trần ngồi trước cửa nhà than thở, cuộc sống thật là khó a! Thời đại nào cũng vậy, cũng luôn có bất công, nhưng phải cố gắng lạc quan mà sống!

Phàm trần ở lại thôn Đoài bốn năm mưu sinh, cách một khoảng thời gian bọn quan sai trong Xích Nhai Thành lại đến gây khó dễ, nhưng hắn vẫn chịu đựng và làm ra vẽ mặt vô tội xin xỏ.

Biết tình thế này không ổn, Phàm trần vội thu xếp đến gặp trưởng làng viện lý do ở quê có việc nên dẫn theo vợ con rời đi qua hôm sau. Mọi người trong làng đưa tiển. Ngô Đại Nương và A Thu chuẩn bị ít bánh ngọt cùng khoai luộc cho Phàm trần mang theo phòng khi đói, những gì trong căn nhà phàm trần nhờ mẹ con Ngô Đại Nương trông coi, phàm trần chỉ dắt theo con lợn Sơ Không

Hai người một quỷ một heo vừa ra khỏi thôn Đoài về hướng Bảo Liên Sơn Trang khoảng năm dặm là có một tốp người đuổi đến.

Tên quan sai cầm đầu bước lên trước mặt phàm trần nói: Ta nghi ngờ ngươi cấu kết quân phản loạn mau theo ta về thành chịu tội. Phàm trần quỳ xuống mặt mếu máu nói. Xin quan trên xót thương, phụ mẫu ở quê nhà lâm cơn bạo bệnh, tiện dân phải dắt theo vợ con về thăm nom chăm sóc, tiện dân buôn bán kiếm ăn mấy năm nay quan trên cũng biết, tiện dân đâu quen biết ai mà quan trên nói vậy oan ức cho tiện dân quá ! Xin quan trên xót thương mà tha thứ. Tên Quan Sai nói. Ngươi cứ theo bọn ta về thành, đúng sai gì sẽ rõ. Người đâu bắt hết bọn chúng lại cho ta. Phàm trần hét lên Nương Tử màng mau dắt con chạy đi, đừng lo cho ta. Lập tức một khung cảnh xảy ra nhanh như chóp. Tuyết Nữ cùng Minh Nha chạy không thấy tâm hơi, ngay cả Sơ Không là con lợn mà nó chạy một mạch không quay đầu nhìn lại chủ nhân một cái. Phàm nhân đứng hình trong ba giây. Kêu chạy cái chạy trốn thiệt, hazzx đúng là hèn hạ không có nhân tính. Bọn quan sai gông cỗ Phàm trần bắt trói áp giải về Xích Nhai Thành giam vào nhà lao.

Bên trong đại lao âm u đen kịt, ánh sáng le lói. Đại lao này được xây cất rất kiên cố, giam giữ đủ thể loại, từ dân trộm gà, trộm chó, đến ma tộc ma tu. Phàm trần bị ném vô một phòng góc chót. Tên sai nha cười nham hiểm còn nói sẽ nhanh chóng bắt được hai nữ tử kia, ngươi đợi đấy!

Bị bỏ đói ba ngày, phàm trần tay chân bủn rủn, hắn cuối cùng đã hiểu ra chuyện gì. Trời đất quỷ thần ơi! Đúng là hồng nhan họa quỷ. Nguyên lai là công tử Cao Cầu con của trấn thủ sứ Cao Hữu Cát đã nghe thuộc hạ mật báo nói tên bán củi bán khoai ở thôn Đoài có thê tử rất đẹp, giai nhân trong phủ không ai bằng. Thế là hắn kêu bọn hạ nhân làm khó làm dễ tìm cách ghép tội để cướp mỹ nhân về làm ấm giường mỗi đêm. Ôi! hỡi cao xanh ơi! Phàm trần đại gia ta chỉ nghĩ đơn giản là cứu độ nữ quỷ dạy cho cô ta sống một kiếp người vui vẻ. Mà chỉ có mỗi phàm trần và Minh Nha đầu biết Tuyết Nữ là nữ quỷ, còn trong mắt thiên hạ cô ta là tuyệt sắc giai nhân.



Oan ức quá mà! Lúc này do có tử tù bị chém đầu nên nha sai đến chuyển phòng giam đổi cho phàm trần thế vị trí phòng tên vừa bị lôi ra chém. Phàm trần chuyển sang nhà lao phòng số ba, phạm tội hϊếp da^ʍ khuê nữ, ngày mai giờ ngọ ba khắc lôi ra chém. Nghe đọc bản tội trạng phàm trần chửi thề! Mụ nội con bà nó, ta từ nhỏ lập chí tu hành, giữ thân như ngọc, tâm thanh tánh tịnh, lòng không nhiễm bụi trần, bây giờ lại bị kết tội là hϊếp da^ʍ con gái nhà người, thật chết không cam tâm. Đang trong lòng buồn bực, được lôi đi đến nhà giam số 3, vừa vào phòng ngồi xuống, vừa đói vừa mệt, chợt vô tình nhìn sang phòng giam số 4 phàm trần vui lên liền. Ồ người quen, không phải quỷ quen mới đúng. Tạ Minh Điền, Bùi Tôn Hiến các ngươi đi đâu đây. Hai tên hộ pháp ma tộc liền nhận ra người vừa gọi mình hết hồn như vừa gặp quỷ. Phàm Môn Chủ, Phàm Tiền Bối, Phàm Thánh Nhân, sao ngài ra nông nổi này. À! À! Chuyện là ta mấy năm nay đi làm thuê kiếm sống lang bạc thương hồ, rồi cũng lập gia đình có thê tử có nhi tử, rồi đi bán buôn, bị kẻ ác vu oan, muốn cướp đoạt thê tử ta...quay sang nhìn hai tên hộ pháp ma tộc, phàm trần hỏi còn các ngươi vì sao vô đây, cũng phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp dân nữ giống ta à! Haha. Bùi Tôn Hiến cùng Tạ Minh Điền nghe phàm trần trình bày xong mà muốn đập đầu hắn cho hắn tỉnh lại, trời ơi! Hắn là ai, một thân cái thế siêu phàm, trận chiến tại Trường Minh Độc Thiên Môn đã làm ma tộc kinh hồn khϊếp đảm, trận chiến tại Bình Chân Thành đã đánh tan âm mưu xâm lược của Ma Tộc. Một tràng mời ăn cơm rồi cung tiển Hữu Hộ Pháp Tạ Minh Điền tại Bảo Liên Sơn Trang làm Ma Tôn xác định phàm trần là thần nhân cái thế, vậy mà bây giờ hắn đi ở đợ làm thuê, còn cưới vợ sinh con rồi còn bị người ta ức hϊếp hãm hại. Chẳng lẽ bọn tiểu nhân kia bị mù bị đui. Hai tên hộ pháp không thể tin được. Phàm trần liên tục hỏi sau nè nói coi chẳng lẽ hai ngươi yếu đến nổi đánh không lại Cao Hữu Cát. Chúng tiểu nhân chưa kịp xuất thủ đã bị bắt cách đây hai ngày, vị đại năng kia chỉ một chiêu liền đánh gục hai bọn ta, thật là quá xui xẻo vốn định bắt Cao Hữu Cát đoạt Xích Nhai Thành lập công với Ma Tôn nào ngờ sụp hố. Đang nói chuyện vui vẻ có tên sai nha hô lên.

Phàm trần có người thăm nuôi. Phàm trần ngạc nhiên hắn đâu quen biết ai trong Xích Nhai Thành. Thì một dáng người quen mắt bước vào tay xách hộp đựng thức ăn bước đến nói triều mến, phụ thân tiểu nhi mang cơm đến cho người. Bọn Bùi Tôn Hiến, Tạ Minh Điền lập tức thất kinh hóa đá. Phàm tiền bối đây là ai! Phàm trần còn định ghẹo bọn này, nên quay sang nói, quên giới thiệu với hai ngươi, đây là con gái ta, Minh Nha Nữ, năm nay vừa tròn 16 tuổi đúng không Minh Nha đầu. Đột nhiên có tiếng đáp! Không đúng!Phàm trần quê một cục. Hắn ho khan rồi nói để tiểu nữ tự giới thiệu cho các ngươi nghe, hắn đưa tay lấy thức ăn trong hộp gỗ ra ăn. Minh Nha Nữ nói, cũng không biết đã qua bao lâu rồi từ thuở hỗn mang tối tâm mờ mịch, Thần Tộc có Bàn Dương Tử, Ma Tộc các ngươi có Huyết Liệp Ma, còn Nhân Tộc có Minh Nha Nữ ta sáng lập, phàm trần đang ăn cơm lập tức phun ra hết. Hai tên hộ pháp ma tộc muốn khùng, làm sao bọn hắn không biết Lão Tổ Ma Tộc Huyết Liệp Ma đã khai sáng Ma Tộc tồn tại hơn một trăm triệu năm, mà nữ tử xinh xắn dễ thương đáng chết người kia sống cùng thời đại với Lão Tổ bọn hắn, hai ngày trước đây chính là cô nương nhỏ này bắt bọn hắn nhốt vào đây. Bùi Tôn Hiến, Tạ Minh Điền biết lần này không ai cứu nổi mình, và bọn hắn cũng biết Phàm Tiền Bối còn thảm hơn khi đắc tội với Lão Tổ Nhân Tộc Minh Nha Nữ.

Phàm trần cố gắng trấn tĩnh. Hắn tự tác mình một cái, hy vọng có gì đó sai sai. Chết mẹ rồi! Không xong rồi Đại Vương ơi! Phàm trần vẫn cố gắng quay sang nhìn thiếu nữ Minh Nha nói, nhi nữ ngoan, con không giận phụ thân đại nhân chứ. Minh Nha Nữ cười nhẹ rồi trợn tròn mắt tay bóp lại răng rắc nhìn hắn nói! Khá khen cho Phàm thúc nhà ta can đảm dám nhận Lão Tổ ta là con gái. Trời đất này xem như ngươi có gan lớn, chết cũng đáng đời.

Ngay cả cậu ngươi là Trường Minh Thiên năm đó thiếu niên ấu trĩ được ta chỉ điểm mới có kỳ ngộ kinh tài, đáng tiếc hắn vắng số là do mệnh không do ta được.

Minh Nha Nữ nhìn phàm trần vẫn tươi cười nói: Phụ thân đại nhân đáng kính, người thích ở tù, nữ nhi sẽ chiều lòng người, nàng còn quay sang nhìn hai tên hộ pháp ma tộc nói tiếp, tuy tiểu nhi giận phụ thân đại nhân, nhưng những ai gây bất lợi cho người, nữ nhi sẽ cắt lỗ tai, nhai lỗ mũi, xỏ dây chuối...

Bùi Tôn Hiến cùng Tạ Minh Điền quỳ xuống khóc lóc nói: Lão Tổ tha mạng, tiểu nhân chỉ là kiến hôi kiến cỏ xin ngài tha mạng.

Phàm trần cũng chạy lên trước ôm chân Minh Nha Nữ nói với vẻ tội nghiệp thương tâm. Minh Nha Lão Tổ từ tâm, kẻ hèn chỉ là tiều phu đốn củi, thôn dã bán khoai, xin Lão Tổ đừng so đo với kẻ hèn. Phi! Ta khinh! Mấy cái trò ấu trĩ của ngươi chỉ rảnh đi dụ bọn người ngu ngốc ngoài kia, còn Lão Tổ ta sống đến niên kỷ này ngươi nghĩ chắc ta bị ngu. Nói xong Minh Nha Nữ quay người định rời đi, phàm trần nắm tay lôi lôi kéo kéo nói, Lão Tổ đáng kính của ta ơi! Có thể cho ta ít nước tắm gội được không. Ở đây luôn cũng không sao, nhưng phải tắm gội. Minh Nha liếc hắn một cái rồi nói Đừng có mơ!

Lúc này chỉ còn lại ba người. Phàm trần nói với hai tên hộ pháp ma tộc. Ta đề nghị chúng ta nên treo cổ tự xác, tránh để bị nữ nhân kia hành hạ. Hai tên hộ pháp khóc rống lên như con nít. Còn phàm trần ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Đại trượng phu dù có chết cũng phải ăn cơm. Phàm trần vừa ăn vừa la lớn

" Thân thể ở trong lao

Tinh thần ở ngoài lao

Muốn nên sự nghiệp lớn

Tinh thần càng phải cao"