Nhìn cây kem trên tay Lan Khuê đã hết dần, Phạm Hương đứng dậy nhìn nàng nói :
– Về thôi !Lan Khuê nghe cô nói về thì liền đứng phắt dậy. lon ton đi theo sau Phạm Hương, bỗng dưng lại đi nhanh hơn một chút để nắm lấy bàn tay cô. Phạm Hương hơi khựng lại một chút, nhìn hai bàn tay đang được đan chặt vào nhau, có chút thích thú, môi tự nhiên cong lên.
– Phải nắm tay, nếu không sẽ lạc. Nãy Hương nói với Khuê vậy mà. – Lan Khuê ngốc nghếch khi thấy cô nhìn nàng chằm chằm thì liền giải thích như vậy.
– Ừ. – Phạm Hương chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi nắm bàn tay nàng dắt đi ra ngoài.
Trung tâm thương mại được một trận reo lên vì hai cô nàng này. Một người soái khí ngời ngời với sơmi trắng và quần rách gối đi trước, còn nắm tay một gái xinh đẹp kiều diễm đi phía sau. Như một cặp tình nhân. Có vài người còn tò mò đem điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đó.
*******
– Hương ơi, đói quá. Đang ngồi trên xe để trở về nhà, Lan Khuê liên tục xoa xoa cái bụng mình rồi mè nheo như thế, khuôn mặt phụng phịu trông đáng yêu chết người.
Phạm Hương nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 17h rồi. Hóa ra việc mua sắm đã ngốn của cô hơn 4 tiếng đồng hồ. Cô lên tiếng dỗ nàng như dỗ con nít :
– Được rồi, Hương dẫn em đi ăn, đừng quấy nữa. Ngoan.Lan Khuê nghe đến sẽ được đi ăn, mặt mày liền sáng rỡ, vỗ tay reo hò hú hét, làm Phạm Hương phải phì cười một cái.
Cô tắp vào một quán ăn nhỏ ở bên kia sông Sài Gòn, gần công ti của cô, ở đây có một tiệm mì đã cũ. Vì không có chỗ đậu xe nên Phạm Hương đành gửi xe ở công ti rồi dắt Lan Khuê đi bộ đến quán. Vừa đi vừa nói cho nàng nghe về đồ ăn ở đó.
Đúng như Phạm Hương nói, đây là một quán mì không quá lớn, có phần cũ kĩ nhưng khách ăn rất đông. Nhất là xế chiều và về đêm, quán lại càng đông đúc hơn. Phạm Hương kéo nàng đi vào trong, loay hoay mãi cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi ưng ý. Cô đặt nàng ngồi ngay ngắn ở ghế, không quên dặn nàng không được đi đâu mất, còn bản thân đi đến chỗ quầy gọi hai tô mì lớn, một tô bình thường, còn tô kia cho thịt bằm vào. Vì cô biết cái của nợ kia mà thấy miếng thịt to nhất định sẽ không chịu ăn mà bắt cô xé nhỏ ra, cô thì không ngại gì nhưng huống hồ đây là quán ăn, nếu cô xé ra cho nàng thì sợ người ta dòm ngó nên gọi thịt bằm là đúng rồi. Xong xuôi lại quay lại bên nàng, ngồi xuống bên cạnh.
Mùi nước lèo bay ra khỏi nồi, quyện vào không khí rồi bay xộc vào mũi Lan Khuê, làm cái bụng trống rỗng kia hư hỏng mà kêu ọt một cái hơi lớn. Lan Khuê mắc cỡ nhìn Phạm Hương rồi cúi mặt xuống.
– Ui, em cũng biết mắc cỡ à ? – Đói chớ bộ. – Lan Khuê chu chu miệng lên cãi với cô, người ta có muốn đâu, tại đói mà.
Mấy phút sau, chủ quán bê ra hai tô mì nghi ngút khói, đặt lên bàn cho cả hai, rồi nhẹ nhàng gật đầu đi vào trong.
– Em ăn đi, Hương nói người ta để thịt bằm cho em đó. – Phạm Hương cầm lấy cái muỗng đưa cho nàng rồi nói như ra lệnh.
– Hông.– Sao vậy ? – Hương đút Khuê ăn, giống hồi trưa ở nhà ó.– Thôi, đây là ở ngoài đường mà. – Phạm Hương hơi khó chịu dòm ngó xung quanh.
– Có đâu, ở đây là ở trong quán mà. – Lan Khuê cãi lí, rõ ràng đây là quán mà Phạm Hương dám nói là ở ngoài đường, Phạm Hương thật ngốc mà.
Phạm Hương cãi không lại đành cầm lấy cái muỗng, tay phải cầm đôi đũa gắp một ít mì và thịt để lên muỗng, thổi thổi vài cái rồi đưa lên miệng nàng. Lan Khuê ăn xong muỗng mì đó liền hét lên :
– NGON QUÁ HƯƠNG ƠIIIII.Phạm Hương thật sự muốn lấy quần trùm lên đầu hết sức, đây là quán ăn, mà nàng lại la lớn như vậy, cho dù là khen đi chăng nữa thì nó cũng lôi kéo biết bao nhiêu ánh nhìn đang nhìn chằm chằm cả hai kia kìa. Nhưng cũng có một vài người thấy nàng có vẻ ngáo ngáo nên liền nở nụ cười giã lã rồi quay lại phần ăn của họ.
– Nè, sau này ở trong quán em không được la lớn như vậy nghe chưa ? – Phạm Hương đút cho cô muỗng thứ hai rồi dặn dò một cái.
–
DẠ NGHE RỒIIIIIIIIIII. – Lại một tiếng ” dạ ” thân thương và nhỏ nhẹ nữa vang lên thu hút bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn về đây.
Phạm Hương thở dài vội vàng đút cho nàng ăn cho mau rồi đi về, ở đây nữa chắc không dám nhìn ai luôn. Mà sau này có lẽ chắc cô cũng không quay lại quán mì này nữa đâu. Nhục muốn chết.
Ăn xong cũng là chuyện của 20p sau, vì Lan Khuê cứ hỏi hết cái này tới cái kia nên ăn uống mới lâu như vậy đó. Vừa mới ra khỏi quán, Lan Khuê đã ghị chặt tay cô lại, chỉ sang bên kia đường :
– Hương, lấy cái đó cho Khuê đi, đẹp quá !Phạm Hương nhìn theo hướng tay nàng, à thì ra bên kia đường người ta bày bán hoa, là mấy chậu cúc họa mi. Là loài hoa nhỏ có những cánh trắng ngần, mang vẻ đẹp dịu dàng, mấy cánh hoa trắng tinh có nhụy vàng.
– Em thích sao ? * Gật gật *
– Thích mấy thể loại bông bàn thờ vậy đó hả ? Trêu nàng một cái rồi thôi, cũng cưng chìu dẫn đi sang bên kia đường mua cho. Phạm Hương nắm tay cô ngồi chồm hổm chọn lựa. Ở đây người ta bán theo bó, bán theo chậu. Phạm Hương để nàng tự lựa chọn, vui vẻ ngồi kế bên đợi.
Cuối cùng nàng chọn được một chậu cúc họa mi nhỏ, trên chậu in hình một con mèo đang vờn con ong bé bé xinh xinh.
– Con mèo là Khuê, con ong là Hương.- Nàng thấy Phạm Hương liên tục nhìn chằm chằm vào chậu hoa thì liền nói.
Phạm Hương bật cười rồi mua thêm một bó cúc họa mi, định bụng khi về sẽ cắm vào lọ để ở phòng bếp. Khẽ tạch lưỡi, không biết từ bao giờ mình lại thích mấy chuyện sến súa này. Khẽ mỉm cười tính tiền rồi dẫn nàng đi.
#MoonFic ngọt nên nhạt vl.