Chương 21: Em ấy có việc gì, đừng mong tôi tha cho chị.

Lan Ngọc mò mẫm đi xuống nhà dưới, bắt gặp Phạm Hương đang đút súp cho Lan Khuê ăn, ứa gan thật. Bên cạnh còn có một phần dư, chắc thuận tay làm cho Lan Ngọc. Chán ghét thật nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười :

– Chào buổi sáng, làm phiền em rồi, vài hôm chị sẽ trở về nhà ngay. À, hôm nay em không đến công ti à ?

– À, không, được nghỉ một tuần, hồ sơ tài liệu đều đem về nhà làm hết. Chị ngồi xuống ăn sáng luôn đi. – Phạm Hương nhàn nhạt trả lời chị.

Trái tim cô vẫn bình thường, cô cảm nhận được khi nói chuyện với chị, chứng tỏ cái gì ? Chứng tỏ việc cô thổn thức khi gặp chị trở về chỉ là kí ức 5 năm trước hiện về khiến cô có chút đau lòng, chứ không phải là yêu. Không, cô đã hết yêu chị. Cô chỉ yêu…….con mèo nhỏ ngồi đối diện đang mè nheo kia kìa.

– Hươngggg, Khuê hông ăn nữa, no quớ ờ.

– Ngoan, ăn một chút, nếu không sẽ đói. – Phạm Hương vừa dỗ ngọt vừa vỗ vỗ lưng cho nàng.

Màn yến yến oanh oanh đó làm Lan Ngọc mắt hằn tia máu, cố nở nụ cười gượng gạo :

– Hay đưa Lan Khuê đi chơi đi, nghe nói ở ngoại ô rất đẹp, có trồng rất nhiều hoa, còn có trái cây tươi.

– 3 chúng ta ? – Phạm Hương nhìn chị, hỏi một cái.

– Thì……có sao đâu, đi một lát là về rồi. Lâu rồi cũng không có đi ra ngoại ô, muốn đi một chút. Mà 3 chúng ta thì có vấn đề gì sao ?

– Ơ…không, nhưng thấy hơi bất tiện.

– Em thấy bất tiện khi đi với chị.????

– Không có. Lan Khuê, em có thích đi chơi không ? – Phạm Hương nhìn Lan Khuê hỏi một tiếng, cũng không thèm nhìn chị lần nào.

Lan Khuê trơ trơ nhìn Phạm Hương rồi gật đầu, nghe nói đi chơi đã thấy thích rồi, vả lại còn có hoa và trái cây. Mới nghe qua như sét đánh ngang tai…………..à nhầm, mới nghe qua đã thấy thích thú vô cùng.

Phạm Hương vuốt tóc nàng rồi nhướn nhướn mày :

– Vậy ngoan ăn hết súp, sẽ đưa em đi.

– U moaaaaa….aaaa – Lan Khuê ngoan ngoãn há miệng ra ăn.

***************

Cả 3 yên ổn trên xe. Phạm Hương có chút miễn cưỡng vì cái không khí ngột ngạt trên xe, ngồi với Lan Khuê và Lan Ngọc, thấy sao kì kì. Y như mình đi nɠɵạı ŧìиɧ công khai vậy. Nhưng mình và chị đã cắt đứt rồi, còn gì mà áy náy. Cơ mà vẫn ngượng ngượng. Bất quá Lan Khuê thích nên cô không từ chối, sẽ đưa nàng đi chơi cho khuây khỏa. Nhốt trong nhà hoài cũng không tốt.

Ngoại ô cách chỗ họ cũng không xa lắm, chạy xe tầm 20p.

– Oa, đẹp quá Hương ơi, đẹp quá.

Lan Khuê chăm chú nhìn cánh đồng hoa trước mặt mình, reo lên thích thú. Phạm Hương trông nàng nhảy cẫng lên thì phì cười một cái rồi nhìn sang Lan Ngọc, chị với khuôn mặt lạnh lẽo nhìn về phía Lan Khuê, chợt cô thấy có điều gì đó bất an, nhưng cũng không biết là điều gì. Chắc là do bản thân yêu con mèo ngốc kia quá nên nhìn đâu cũng thấy những mối đe dọa xung quanh nàng, là bản thân đa nghi thôi.

Thôi, không nghĩ nữa, an ổn nhìn nàng nhảy nhót bên cánh đồng hoa, trên tay còn cầm mấy quả táo cô vừa mua cho nhai nhóp nhép, miệng cười hớn hở. Lần đầu tiên Phạm Hương thấy nụ cười thuần khiết đến như vậy, một nụ cười không toan tính.

– Em trông em ấy chơi đi, chị hơi mệt, chị lên xe. – Lan Ngọc đưa tay rịn mồ hôi rồi bước lên xe.

– Ừm. Chị lên xe đi, cho em ấy chơi một chút rồi trở về. – Phạm Hương nhàn nhạt gật đầu trả lời, mắt nhìn về phía Lan Khuê không rời.

” Reng reng “, tiếng điện thoại reo. Phạm Hương nhìn dãy số hiện lên màn hình, không có tên. Là ai được nhỉ ?

– Alo, cho hỏi ai vậy ? – Phạm Hương tìm một góc khuất một chút nghe điện thoại.

– Alo, là Phạm Tổng đây mà. – Một giọng nam trầm vang lên.

– Ai vậy ?

– Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết tôi đang rất ưa thích sủng vật nhỏ nhà cô, có thể trao đổi không ?

– Anh là ai ?

Một chiếc xe chạy qua ngang qua trước mặt Phạm hương, nhưng cô không để tâm đến làm gì. Chỉ quan tâm đến cuộc trò chuyện này.

– Phạm tổng, trao đổi đi, tôi cho cô một số cổ phần, cô đem sủng vật nhỏ kia cho tôi, tôi hứa chỉ dùng một đêm thôi, sẽ trả cho cô ngay. Hahaha.

– Điên. – Phạm Hương buông một câu rồi tắt máy.

Phạm Hương hừ lạnh, là tên điên nào không biết, dẹp điện thoại vào túi. Khuôn mặt đầy tia máu, sủng vật nhỏ kia bộ muốn trao đổi là đổi à ? Cổ phần của anh có bao nhiêu mà muốn đổi ? Thứ điên khùng. Phạm Hương tạch lưỡi, quay sang gọi :

– Lan Khuê, về th……..

Ánh mắt cô chợt tối sầm, trước mặt cô là cánh đồng hoa đẹp đẽ nhưng trống không, còn con mèo cưng của cô đâu ? Phạm Hương nhìn quanh, nhíu mày, chạy đến gõ cửa :

– Lan Ngọc, Lan Khuê đâu ?

– Hả ? Hả ? Không phải em ấy ở cùng với em sao ? Sao lại hỏi chị ?

– Mất rồi trời ơi. Lan Khuê ơiii. À, nãy giờ chị có thấy ai chạy qua đây không ?

– Ừm……..không biết, không để ý.

Phạm Hương thở một hơi nặng nề, cố nhớ lại, phải rồi, khi nãy lúc nghe cuộc gọi điên khùng kia cô đã thấy một chiếc xe chạy qua, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ lo tập trung nói chuyện, bây giờ nghĩ lại quả thật có chút bất thường. Phạm Hương leo lên xe, rồ ga đi.

– Đi đâu vậy ?

– Tìm em ấy chứ đâu. -Cô bực mình vì thái độ dửng dưng của Lan Ngọc.

– Ờ.

– Là chị muốn ra đây chơi, em ấy có chuyện gì đừng mong tôi tha cho chị.

– Em…….

– CÂM ĐI.

Phạm Hương nóng giận rồ ga càng dữ, làm Lan Ngọc một phén hú hồn, nhưng cũng không dám hó hé tiếng nào.

” Ting “- điện thoại Lan Ngọc hiện lên một tin nhắn, chị mở máy lên xem.

[ Tôi đã giải quyết xong cô ta, máu ra rất nhiều, tầm nửa tiếng nữa không tìm thấy e rằng không toàn mạng. Tôi đã nhận được tiền của cô. Tạm biệt. ]

Nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo của Lan Ngọc.

****************

Lan Khuê nằm trên một vũng máu ở trong một khu rừng cách chỗ cánh đồng hoa kia không xa, nhưng nếu không tìm kĩ cũng sẽ không tìm thấy. Hơi thở Lan Khuê yếu dần, miệng phả ra khí lạnh, mấp máy :

– Cứu……..tôi……….!!

Rồi lại mơ màng bất tỉnh, trong cơn mơ, Lan Khuê nghe rõ có tiếng gọi mình :

– Lan Khuê, Lan Khuê, là em phải không, anh tìm thấy em rồi, em tỉnh lại đi, anh đưa em đi bệnh viện, đừng làm anh sợ, Lan Khuê, tỉnh lại đi emmmmmm.

#Moon

* Vỗ tay * 😌😌😌