Chương 17: Thương em, mèo nhỏ !

Chiều ngày hôm đó, Phạm Hương quay về trong một trạng thái vô cùng thấp thỏm, có chút bối rối và nóng giận.

Thấp thỏm vì sợ con mèo nhỏ biết rồi sẽ buồn, sẽ nghĩ mình hết thương nàng ấy. Nhưng mà Lan Khuê làm gì suy nghĩ được nhiều như thế ? Thế mà vẫn sợ nàng buồn.

Bối rối vì sợ Lan Khuê biết được mình còn cảm giác với Lan Ngọc, ơ, nhưng mà mình với Lan Khuê có là gì với nhau đâu ? Tại sao phải áy náy ? Nhưng vẫn áy náy.

Nóng giận vì thái độ bình thường của Lan Ngọc, bỏ đi 5 năm, trở về, nói một câu nhẹ nhàng như chưa có chuyện gì xảy ra. Chị ta coi như chuyện bỏ mình đi chỉ vừa mới hôm qua sao ? Chị ta quá xem nhẹ Phạm Hương này rồi. Cho dù là 5 năm trước cô có yêu chị ta say đắm nhưng chị ta đã đành lòng dứt bỏ cô, thì cho dù bây giờ có năn nỉ ỉ ôi hay giải thích như thế nào cô cũng nhất định sẽ không tha thứ cho chị ta. Muốn đi là đi, muốn về là về, dễ vậy sao ?

Phạm Hương bước vào nhà, mở cửa cổng một cách khó khăn. Cô hít một hơi thở dài đầy vẻ muộn phiền rồi lấy lại khuôn mặt tươi tỉnh bước vào nhà. Nhìn thấy Lan Khuê ngồi ở sôpha vuốt ve con Mập thì liền mỉm cười, bước đến gần nàng hơn, tằng hắng vài cái gây sự chú ý.

– Aaaaa, Hương về, Hương, Hương về rồi.

Lan Khuê không thương tiếc quăng con mèo trên người mình sang một bên, kéo tay Phạm Hương ngồi xuống bên cạnh mình. Cười khúc khích.

Nam Em từ trong bếp đi ra thấy một màn tình cảm kia thì nói với Phạm Hương vài câu rồi cũng ra về. Không thể ở đây buôn bán ” bóng đèn “ mãi như vậy.

Khi chỉ còn hai người, Phạm Hương khẽ vuốt tóc Lan Khuê qua một bên cho gọn rồi chăm chú nhìn nàng :

– Lan Khuê, em có thương chị không ?

– Có, thương Hương lắm. – Nàng ôm lấy eo cô, dựa cả người vào ngực cô, ánh mắt đong đầy yêu thương.

– Cho Hương ôm em một chút, một chút thôi.

Phạm Hương xoay lại ôm lấy nàng, ôm cả cơ thể mảnh khảnh vào lòng, đặt cằm lên vai nàng, dụi một chút vào hõm cổ kia rồi nhắm mắt lại hưởng thụ.

Mùi sữa tắm xộc vào mũi cô, hương thơm này, từ bao giờ lại làm cô mê mẩn đến như vậy ? Phạm Hương tham lam hít một hơi thật sâu vào vùng cổ của nàng, làm cho Lan Khuê thoáng rùng mình.

Phạm Hương thôi không ôm nàng nữa, ngồi ngay ngắn đối diện với nàng. Nhưng sao càng nhìn lại thấy Lan Khuê giống với chị ta ? Ngay từ lần đầu gặp mặt đã có cảm giác giống, nhưng thôi cũng không quan tâm làm gì, chỉ là trùng hợp thôi. Có lẽ bản thân vẫn chưa quên được chị, mối tình đầu của cô.

Nhưng cô thừa nhận việc mình chăm sóc, lo lắng, thương yêu Lan Khuê là xuất phát từ thứ tình cảm chân thật, chưa hẳn là tình yêu nhưng chắc chắn không phải là vì nàng giống Lan Ngọc. Chắc chắn không. Phạm Hương khẽ lắc đầu xua đi mấy cái ý nghĩ điên rồ trong đầu, chắc tại hôm nay bị ám ảnh nên nhìn đâu cũng là hình dáng của chị ta.

Phạm Hương xoa xoa hai gò má của nàng rồi nắm chặt lấy bàn tay của nàng kéo đứng dậy :

– Lên phòng, em tưới cây chưa đó ?

– Chưa nữa, em đợi Hương về, tưới cây với em.

– Vậy mình đi.

Vậy là Lan Khuê líu ríu đi theo Phạm Hương đi lên lầu, đôi tay luôn nắm chặt lấy cánh tay cô.

Cửa phòng mở toang, Phạm Hương đi vào nhà tắm múc nước vào bình tưới cây rồi đưa cho nàng dặn dò :

– Nè, em tưới đi, Hương đi tắm cái đã. Thúi quá rồi.

– Dạ, Hương đi đi, thúi thiệt.

Phạm Hương xám mặt đi vào phòng tắm, hửi hửi, ừ thì thúi thiệt, đi làm cả ngày rồi còn gì. Ơ, mà người ta đi làm cực khổ nuôi em, em còn dám chê người ta thúi, đồ con mèo………đồ con mèo………đáng yêu. Hừ….!

Khi Phạm Hương bước ra khỏi phòng tắm thì thấy nàng đã nằm yên ổn ở giường, nghịch điện thoại, cô chợt mỉm cười, định lao đến ôm nàng một cái cho thỏa thích. Không biết từ lúc nào Phạm Hương lại thích thú với mấy việc ôm ấp, nựng má, hôn hít mang tính sến rện này nữa.

Nhưng chưa kịp lao tới đã nghe tiếng điện thoại réo. Cô lấy khăn vắt trên vai rồi đi thẳng đến bật đện thoại lên, là Lan Ngọc. Theo phản xạ, cô ngước nhìn về phía con mèo đang nằm trên giường, thấy nàng không có bận tâm nên khẽ thở phào rồi lưỡng lự một chút, cuối cùng quyết định bắt máy.

– Alo, em đã ngủ chưa ?

– Chưa.

– Hương, đừng có như vậy mà, đừng có giận nữa, chị đã nói khi trở về sẽ giải thích cho em mọi việc.

– Chị nói tôi không giận là tôi không được giận ? Với lại đừng có gọi Hương thân mật như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi và chị thân thiết lắm đó.

– Haizzzz, cái đứa ngốc cứng đầu này, đã nói không như em nghĩ đâu. – Lan Ngọc khẽ thở dài, giọng nói có phần nhường nhịn.

– Hươnggggggg ơi, Hương……….Tự dưng một giọng nói nhỏ nhẹ yểu xìu vang lên.

Phạm Hương giật mình thót tim một cái, nhìn lại phía giường, Lan Khuê ngồi đó nhìn cô ngây ngốc.

– Ai vậy Hương ? – Lan Ngọc hỏi, nghe giọng có vẻ gấp gáp lắm, ai lại gọi Hương một cách tình cảm như thế.

– Không phải chuyện của chị. Tôi nói lại, đừng có gọi tôi thân mật như vậy.

* Tút tút * Phạm Hương tắt điện thoại sau đó quăng nó vào túi xách, đi đến bên giường, ngồi cạnh Lan Khuê, xoa xoa mái tóc nàng cho rối bù lên :

– Sao vậy ? Chị đây, gọi chị như vậy, đau tim chết mất.

– Hươnggggggg, Khuê buồn ngủ quớ ờ. – Nàng tiếp tục dùng cái giọng nhão nhoẹt đó gọi cô, làm ngực trái cô nhảy lên mấy lần.

Phạm Hương sờ sờ má nàng, ngắc ngắc cưng nựng. Khi nãy nghe chị ta gọi mình một tiếng Hương liền cảm thấy chán ghét, sao bây giờ nghe cùng một chữ nhưng từ miệng con mèo nhỏ này phát ra lại cảm thấy dễ chịu đến thế ?

– Rồi rồi, Hương ôm em ngủ, ngoan, nằm xuống. Ơ mà nè, ngày nào Hương cũng ôm em ngủ, pha sữa cho em, nấu đồ ăn sáng cho em, mua kem cho em, sao em lời quá vậy, Hương chịu thiệt quá trời, bù đắp cho người ta đi chớ. – Không biết điều gì thôi thúc mà Phạm Hương lại có thể nói mấy câu này, khi nói hoàn toàn nghĩ rằng mình đang nói chuyện với một người bình thường.

– Bù đắp là sao ? Vậy giờ Khuê phải làm sao ? – Lan Khuê trưng ra cái mặt ngốc ngốc nhìn cô, bù đắp là phải làm như thế nào nhỉ ?

– Cho Hương hôn em. – Lấy hết dũng khí ” trai tráng “, Phạm Hương nói một câu thật dứt khoát.

– Hôn hả ? Hương thích hôn Khuê hả ?

* Gật đầu lia lịa *

Lan Khuê tuy không biết hôn sẽ như thế nào nhưng nếu Phạm Hương đã thích thì nàng sẽ ngoan ngoãn cho cô hôn, tuyệt đối không chống cự đâu.

– Dạ, vậy Hương hôn đi.

– Vậy nhắm mắt lại đi.

– Ủa hôn là phải nhắm mắt lại hả ?

– Ừ, như vậy mới cảm nhận được nụ hôn tuyệt vời như thế nào .

– Vậy tại sao phải hôn ạ ?

– Vì……vì Hương thương em.

– Vậy mai mốt ngày nào Hương cũng hôn em nha.

– Ừ, ngày nào cũng hôn.

Lan Khuê ngốc nghếch nghĩ rằng nếu hôn là còn thương, vậy thì ngày nào cũng phải bắt Phạm Hương hôn mình, như vậy Hương sẽ thương mình hoài luôn. Ngốc nghếch.

Phạm Hương đưa tay vòng qua gáy nàng, đặt nàng nằm xuống, bản thân đè lên người nàng, đôi môi vừa đặt lên cánh môi anh đào kia thì……..

– Hức…..hức…..đừng, Hương, Khuê không muốn, đừng vậy nữa.

Lan Khuê mới nãy chấp nhận để cô hôn, vì không biết hôn sẽ là cái dạng gì, ai ngờ lại bị Phạm Hương đè lên, giống như hôm Phạm Hương say rượu đã đè nàng ở sôpha. Nàng nhớ lại khi đó Phạm Hương đã mυ"ŧ lấy môi mình, không có một tí oxi nào để thở, sau đó còn cắn vào cổ mình rất đau, đến bây giờ vẫn còn vết hồng nhàn nhạt ở cổ. Bây giờ lại muốn cắn tiếp sao ? Rất đau đó. Thì ra hôn là như vậy, không muốn đâu. Mặc dù thương Phạm Hương nhưng ” hôn ” kiểu đó thật sự rất đau, rất đau.

Phạm Hương thấy nàng giãy giụa rồi còn la lên thì hoảng hốt lăn sang một bên, ngồi dậy, xốc nàng dựa vào người mình :

– Sao vậy ? Sao lại khóc ?

– Hương, đừng hôn, em không muốn, đau lắm.

Phạm Hương thở dài, chắc nàng còn ám ảnh chuyện hôm đó. Là lỗi của mình, làm em sợ đến như vậy. Cô khẽ tạch lưỡi rồi hôn lên trán nàng, đặt nàng lại dưới giường, cúi xuống hôn một cái nữa phớt qua môi nàng rồi nằm yên ổn kế bên, ôm chặt lấy cơ thể kia thì thầm :

– Ngủ ngon. Thương em !

#Moon

Thịt mèo không có mà hửi, đừng nói đến chuyện ăn. T cho ăn chay quanh năm suốt tháng. Đợi nyc về rồi ăn nyc cho ngon miệng. Thịt mèo khó ăn lắm crush à.