Chương 33: Minh Châu
- Năm tháng nữa là đến cuộc thi liên bang? Sau đó là thi đại học. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ba người Nguyễn Quân và hai cha con Phạm Ngọc đang trên đường về nhà. Con đường cả ba đi khá vắng vẻ. Nguyễn Quân bỗng lên tiếng hỏi.
Phạm Ngọc đang chìm đắm trong một mớ kinh nghiệm mới mẻ. Cha hắn bên cạnh thì vẻ mặt đầy tự hào cùng hạnh phúc.
Lúc nói chuyện với Tư soái, ông mới biết Liên minh sẽ vẫn trả một triệu Vũ trụ tinh cho nhiệm vụ vừa rồi của Phạm Ngọc. Đó coi như một khoản bồi thường của hội đồng. Phạm Ngọc sau khi biết lập tức chuyển khoản thanh toán số nợ cho cha. Khi đó ông cực kì xúc động. Nếu không có chút cố chấp của đàn ông, ông đã rơi nước mắt.
- Ừ, đúng là nhanh thật.
Phạm Ngọc nghe thế thuận miệng trả lời. Trong lòng thì thực ra không nghĩ vậy.
Con người ở địa cầu này tuổi thọ rất ngắn. Có lẽ vì vậy nên họ rất quý trọng thời gian. Trong kí ức kia hắn thấy chứa đầy những khoảng thời gian. Điều đó rất mới mẻ với hắn.
- Lên đại học chắc tôi và cậu sẽ không còn học chung nữa? Cậu có dự định gì không?
Nguyễn Quân tiếp tục hỏi. Hắn là người đôn hậu, dễ gần tuy vậy cũng chỉ có Phạm Ngọc là bạn thân.
- À, tới đâu hay tới đó. Chưa thi mà.
Phạm Ngọc thản nhiên trả lời.
- Ừm, cũng đúng. Phần thi trí năng tôi rất tự tin nhưng phần kỹ xảo chiến đấu thì chưa nắm chắc lắm. Thật lo quá.
- Hai đứa đừng lo. Đại học Đông Hải chính là trường đại học lấy điểm dễ thở nhất. Tiêu chí của bọn họ là Thứ nhất xét tiềm năng, thứ hai xét kết quả mà.
Cha Phạm Ngọc bỗng lên tiếng. Ngày trước ông không thi đại học nhưng cũng biết chút ít về nó.
- Vâng, cảm ơn bác. À còn chuyện của cậu và cô nàng Minh Châu thì sao hả?
Nguyễn Quân nghe được thế thấy hết lo lắng phần nào. Hắn quay qua trêu Phạm Ngọc.
- Minh Châu? Chuyện gì chứ?
Phạm Ngọc ngạc nhiên trả lời. Hắn cũng không có ấn tượng gì nhiều về cô bạn học này. Một người con gái mà theo học chiến sĩ thể năng, khá kỳ lạ.
- Ặc, cậu còn giấu nữa. Bọn tôi đều biết Minh Châu ngầm thích cậu. Nói cho cậu biết một tin mật. Tôi từng thấy cô ấy đi xe bay hiệu Lạc Hồng. Cậu biết xe bay hiệu Lạc Hồng không? Ba mươi triệu Vũ trụ tinh đột chiếc đó. Trời ạ, tôi ngay cả nằm mơ cũng không dám mơ đi xe đó một lần. Thường ngày cô ấy đi bộ đi học tại vì biết cậu rất ghét bọn khoe của thôi. Người tốt thật sự đó. Tiến tới đi.
Nguyễn Quân hồ hởi nói. Chiếc xe bay Lạc Hồng đó không có nghĩa là gia đình cô ta rất giàu có. Nó còn biểu thị cho danh vọng quyền lực. Ngay cả mấy vị cấp trên của ba hắn cũng còn chưa có tư cách xài thứ đó.
- Ồ, vậy à. Tôi chẳng có cảm giác gì hết.
Phạm Ngọc bâng quơ trả lời. Hiện tại hắn chỉ quan tâm đến học đạo thôi. Còn tình cảm nam nữ. Bản Đại Tôn còn nợ Vân nữ trả chưa xong nữa mà. Hắn nghĩ vậy.
- Ặc, đồ đầu đất. Loại người như cậu chỉ biết có tu luyện đánh đấm. Rồi cậu sẽ tiếc cho mà xem. Năm tháng nữa cô ta cũng phải dời đi thôi. Thôi, nói cậu cũng như không. Chào Bác Vũ, chào cậu. Cháu phải rẽ vào lối này rồi.
Nguyễn Quân lắc đầu tiếc nuối rồi vẫy tay đi vào. Cả ba vừa dừng lại trước một khu vực dân cư cao cấp nổi tiếng nhất thành Long Đỗ. Khu dân cư Trăng Khuyết. Trong khu này, biệt thự sang trọng, phong cảnh Sơn Thuỷ đẹp đẽ. Nó là nơi sống của những người có địa vị cao và giàu có. Khu này cũng rất gần các khu tiện ích trong thành phố cùng các nơi quan trọng như trường học, Uỷ ban hội đồng thành Long Đỗ...
Phạm Ngọc nhìn kỹ những ngôi nhà đẹp như vẽ rồi quay sang nhìn cha. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một quyết tâm mới. Hắn sẽ tìm cách cho cha mẹ vào đây ở. Coi như đó là chút đền bù cho Phạm Ngọc trái đất kia. Nghĩ vậy tay hắn khẽ nắm chặt.
Thấy Nguyễn Quân rẽ vào một lối đi nhỏ rồi mất hút. Cả hai cha con hắn tiếp tục sải bước về khu dân cư cấp thấp của họ.
...
- Loạt xoạt.
Nguyễn Quân bước đi trên con đường đầy lá khô. Trời đang vào mùa thu. Nhà của hắn nằm ở một vị trí khá đẹp bên cạnh một hồ nước nhân tạo rất lớn.
Khoảng cách đến nhà của hắn cũng rất gần nhưng Nguyễn Quân quyết định đi lòng vòng.
Từ lúc rẽ vào đây hắn có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình. Tuy hắn không đi theo con đường tu luyện thể năng nhưng cảm giác của hắn hẳn không sai. Vì thế Nguyễn Quân mới quyết định đi vòng qua vòng lại để xác định. Không ngờ lại đúng như hắn nghĩ.
- Là ai? Không phải kẻ ác chứ?
Nghĩ vậy Nguyễn Quân bỗng thấy sờ sợ. Nhưng sau khi xem lại hắn bình tâm hơn. Đây là khu dân cư cao cấp, an ninh vốn rất an toàn. Nên nhớ ở đây còn có rất nhiều gia quyến của những chiến sĩ cường đại cỡ như Tư soái, mấy vị tướng trong Quân đội. Ai dám giở trò cơ chứ?.
Hắn tiếp tục bước đi.
Đi đến một góc hẻm, Nguyễn Quân đột ngột dừng lại vẻ mặt trở nên cứng rắn.
- Ai vậy? Theo tôi với mục đích gì.
Nguyễn Quân lạnh nhạt nói. Tuy hắn cứng miệng nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi bất an.
- Đồ nhát gan. Là tôi đây.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, tiếp theo đó là một bóng dáng uyển chuyển đi đến phía sau Nguyễn Quân.
- A, là tiểu thư, làm tôi hết hồn.
Nghe được giọng nói quen thuộc đó Nguyễn Quân bỗng thở phào một tiếng quay đầu lại.
Người mới đến chính là Minh Châu nhưng khác với lúc trước. Lúc này cô trông rất thanh tú và cao sang. Như tiểu thư của một nhà quyền quý điển hình. Nàng mặc một chiếc váy mềm mại, đôi chân như ngọc đi một đôi hài nhỏ xinh. Khuôn mặt trắng không tỳ vết.
Nguyễn Quân phía đối diện nhìn như mất hồn.
- Hừ, tên mọt sách nhà cậu thật to gan. Ai cho cậu nói với hắn?
Minh Châu thấy vậy bỗng nhíu mày lên tiếng mắng. Trong lòng thì lại cười thầm. Tên mọt sách này cũng có hoa tâm cơ à.
- Ặc, tôi... tôi chỉ lỡ miệng thôi. Tại tôi cảm thấy cứ để như vậy thì tên đầu đất kia sẽ vẫn mãi như thế.
Nguyễn Quân lúng túng biện bạch.
Từ khi biết thân phận thật sự của Minh Châu, hắn thấy vừa sợ vừa ngưỡng mộ bà cô này. Minh Châu rất đẹp nhưng tính cách thì lại khá mạnh mẽ. Cũng không trách cô ta được. Sống trong một gia đình như bọn họ đâu có thể mềm yếu được. Nguyễn Quân vì vậy mới muốn giúp cô nói với Phạm Ngọc.
- Ồ, cảm ơn cậu. Nhưng tôi không cần giúp đỡ.
Minh Châu nghe vậy lạnh nhạt nói. Trong đôi mắt đẹp thoáng hiện ra nét buồn nhưng mất đi rất nhanh.
- Cậu mau nói cho tôi biết, hắn đã đi đâu? Các người vừa làm gì trong Quân doanh Hồng Hà?
- Đâu có!
Bị hỏi bất ngờ, Nguyễn Quân la lên. Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Minh Châu, hắn đành kể, ánh mắt thì dáo dác nhìn quanh xem có ai không.
Một lúc sau.
- Chuyện là như thế đó.
Nguyễn Quân dưới cái nhìn chăm chú của Minh Châu kể một hồi. Những gì hắn kể bao gồm Phạm Ngọc đi làm nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm kia cùng với việc hắn đã đạt tới cấp Tinh Vân chiến tướng.
Minh Châu nghe kể xong thì tâm tình phức tạp. Cô bèn ngồi xuống một cái ghế đá bên cạnh trầm tư. Nguyễn Quân thấy thế không dám làm phiền đành chuồn đi mất.
- Chú Tư, hắn thật là giỏi nhưng cũng thật là ngốc đúng không?
Đang ngồi mơ màng Minh Châu bỗng hỏi bâng quơ. Xung quanh không có ai cả.
- Ừ, với hoàn cảnh cực khổ của hắn mà đạt được như thế thì đúng là giỏi. Đáng tiếc hắn nếu như sinh ra trong môi trường tốt hơn sẽ tiến xa.
Từ phía đối diện tự dưng xuất hiện giọng của một người đàn ông. Ông ta mặc đồ trắng, đứng ở góc tường. Trời đã bắt đầu nhá nhem nên không nhìn rõ khuôn mặt.
- Sao chú biết? Sao mọi người có thể khẳng định? Cháu tin hắn có thể làm được.
Minh Châu tức giận phấn kháng lại. Đôi mắt khi nghĩ về người đó không giấu nổi sự tự hào.
- Haha, xem cháu nổi giận kìa. Giống như đã gả cho người ta rồi không bằng.
- Chú...lại trêu chọc cháu nữa. Cháu giận chú.
Thấy Minh Châu thẹn thùng người đàn ông càng cười lớn.
- Minh Châu, chú coi cháu như con. Nhưng cháu cũng biết, cháu là niềm hy vọng của cả dòng họ. Sẽ rất khó đấy. Chú biết cháu luôn tin tưởng nhưng cũng vì thế mà chú sợ một ngày kia cháu sẽ suy sụp. Chỉ có ba năm nữa thôi.
Sau khi cười lớn, người đàn ông bỗng nghiêm túc nói. Minh Châu thấy vậy cũng biết điều lắng nghe.
- Cháu biết chứ chú. Chính vì vậy cháu không nói với hắn đến giờ. Cháu rất buồn nhưng cháu sẽ không bao giờ hối hận. Cháu tin vào ánh mắt của mình. Còn nếu như không được, cháu cũng không làm khó mọi người?
Nghe chú Tư nói, Minh Châu buồn bã trả lời. Tuy vậy trong mắt cô niềm tin vẫn long lanh.
- Được rồi, về thôi.
Người đàn ông thấy thế cũng biết cháu mình rất quyết tâm. Ông ta ngoắc tay bảo cô đến giờ về.
- Cảm ơn chú, cháu muốn xem núi Yên Tử. Chú mang cháu đi nhé.
Sau giây lát Minh Châu lại khôi phục vẻ nhí nhảnh. Chỉ với người chú này cô mới thế.
- Được rồi, cô nhóc, chú sẽ đưa cháu đi.
- Haha..
Tiếng cười vang lên, hai người bọn họ đã không thấy bóng dáng.