Đạo diễn bật cười.
“Thôi được rồi, muộn rồi, em về nhà sớm đi, về đến nhà nhớ nhắn tin báo bình an nhé.”
Phó Thanh Vi dường như có chút xúc động, khẽ đáp: “Vâng.”
Đến 9 giờ tối, tàu điện ngầm vẫn còn hoạt động. Phó Thanh Vi tìm được một chỗ ngồi trống, sau một ngày làm việc mệt mỏi, cơ thể rã rời, nhưng cuối cùng đầu óc cô cũng có thời gian hồi tưởng lại những sự việc xảy ra vào buổi sáng.
Ngôi đạo quán trên núi sâu, chiếc quan tài dường như bị phong ấn, và người phụ nữ bí ẩn mặc đạo bào đỏ.
Cô ta rốt cuộc là ai? Cô ta vẫn còn ở đó chứ?
Có liên quan gì đến những giấc mơ của cô không? Tại sao dưới chiếc khăn voan đỏ lại là gương mặt của chính mình?
Hay là vì cô quá sợ hãi mà vô thức đã đem khuôn mặt người phụ nữ đó vào giấc mơ của mình?
Hình nhân giấy nhỏ trên đầu cô đã choáng váng quay cuồng cả ngày, sắp buồn nôn, nó ủ rũ nằm gọn trong tóc cô, gần như không còn sức lực. Người phụ nữ trong đạo quán nhân từ cho nó nghỉ ngơi nửa tiếng, cắt đứt liên kết với chiếc gương nước.
Trong đạo quán, ánh trăng tỏa sáng như dòng nước, gió đêm thổi nhẹ làm mặt nước gợn sóng, cây cối rì rào, cả ngọn núi chỉ có tiếng gió thổi hiu hiu, vắng lặng.
Tiếng thông báo tàu điện ngầm đến ga kéo Phó Thanh Vi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Lúc này trong toa chỉ còn lác đác vài người. Cô nhìn qua cửa kính đối diện và nhận ra hình bóng của mình đang ngồi ôm chặt chiếc túi vải. Nhìn kỹ, cô thấy bóng mình có chút kỳ lạ.
Ví dụ, trong khi cô đang cầm túi bằng cả hai tay, thì trong bóng của mình, một tay lại đặt trên đùi và đầu cúi xuống.
Phó Thanh Vi nghĩ rằng có thể mình đang bị ảo giác, nên cố nhắm chặt mắt lại.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, tay kia của cái bóng đã giơ lên gần tai và vẫy vẫy như đang chào cô.
Bóng đen đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô, miệng kéo thành một nụ cười kỳ quái.
Phó Thanh Vi giật mình đứng bật dậy.
Ánh sáng trong toa tàu bỗng trở nên sáng rõ, những hành khách còn lại tò mò nhìn về phía cô. Phó Thanh Vi theo bản năng muốn giơ tay chỉ về phía đối diện cầu cứu, nhưng cái bóng trong gương cũng giơ tay lên như cô, tay còn lại cầm túi, không khác gì cô.
“Xin lỗi.” Phó Thanh Vi xin lỗi mọi người, rồi vội vàng bước ra khỏi cửa toa tàu khi cửa mở.
Hành lang nhà ga sáng sủa, nhân viên trực ban dễ dàng nhìn thấy ở khắp nơi, nhịp tim của Phó Thanh Vi dần bình ổn lại — biết vậy cô đã không nghe lời Cam Đường, đêm qua không nên xem phim kinh dị.
Sau đó không có sự việc kỳ lạ nào xảy ra nữa. Phó Thanh Vi an toàn trở về căn nhà thuê của mình.
Cùng lúc đó, hình nhân giấy lại tiếp tục làm việc, và người phụ nữ trên núi mở lại gương nước.
Phó Thanh Vi đã tích góp được một ít tiền tiết kiệm, để có không gian riêng tư của mình, cô thuê một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, một phòng khách, gần ga tàu điện ngầm, có bếp và nhà vệ sinh riêng. Chủ nhà trực tiếp cho thuê, trên mạng nói rằng giá thấp nhất là 1500 tệ, không bớt một xu, nhưng khi gặp cô lại giảm ngay 100 tệ, còn chủ động đề nghị đổi máy điều hòa mới, vì cái cũ tốn điện quá.
Phó Thanh Vi chỉ biết cảm ơn, khi gia hạn hợp đồng, cô còn đặc biệt mua một món quà nhỏ tặng cho chủ nhà.
Phó Thanh Vi đã chuyển ra ngoài từ năm ba đại học, và bây giờ cô đã sống ở đây được một năm. Căn nhà này mang dấu vết cuộc sống của cô, cây cảnh trên ban công, sách vở trên ghế sofa, dụng cụ tập thể dục trong phòng khách. Năm nay, chủ nhà còn tặng cô một chiếc máy chơi game cũ, nói rằng thanh niên thích chơi mấy thứ này, khuyên cô cũng nên thử để thư giãn.
Những sự việc kỳ lạ xảy ra trong ngày, cùng cái bóng quái dị tối nay khiến Phó Thanh Vi vẫn còn cảm giác tim đập nhanh. Khi trở về nhà, cô bật hết tất cả các đèn, rồi ngồi trên ghế sofa.
Cô lật qua lật lại cuốn sách còn dang dở từ hôm qua, thời gian đã trôi đến 11 giờ khuya, khoảng thời gian người ta gọi là giờ Tý.
Phó Thanh Vi kéo hết các rèm cửa lại, tắt đèn phòng khách, trở về phòng ngủ và mở tủ quần áo.
Tiếng móc treo gỗ vang lên khi cô lấy bộ đồ ngủ xuống, rồi bước vào phòng tắm và mở vòi sen.
Cô đưa tay lên nắm lấy vạt áo, một cách thành thục cởi nó ra. Cùng lúc đó, người phụ nữ đang chia sẻ ngũ cảm với cô cảm nhận được luồng khí lạnh trong không gian.
Tại sao đột nhiên lại lạnh thế?
Nàng nhanh chóng bước ra khỏi quan tài, đi về phía gương nước, đập vào mắt là hình ảnh một cánh tay trắng muốt, mượt mà, với một sợi dây mỏng nhỏ giống như dây của nội y.
Phó Thanh Vi gấp gọn bộ nội y vừa thay ra, đặt lên chiếc ghế nhỏ, rồi tiếp tục cởi lớp quần áo cuối cùng chạm tới nơi đàn hồi trên cơ thể.
Người phụ nữ trong đạo quán hiếm khi thay đổi sắc mặt, bất ngờ thốt lên: “Dừng lại!!”
Phó Thanh Vi hoàn toàn không hề hay biết, một chân đã nhấc lên, mảnh vải cuối cùng rơi xuống đất.
…
Phó Thanh Vi đặt gọn gàng bộ đồ đã thay ra lên chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, rồi bước vào khu vực tắm vòi sen.