Hàn Lập hồi tưởng đến đây, trên mặt khẽ lộ ra nét cười.
Hắn và Trương Thiết ở đây hơn nửa năm, nhân vì tính khí tương đồng và có hoàn cảnh xuất thân giống nhau, cho nên rất tự nhiên, hai người trở nên thân mật với nhau một cách rất tự nhiên.
Hàn Lập từ từ duỗi thẳng hai chân ra, dùng tay xoa bóp bàn chân. Ngồi đả tọa lâu như vậy, chân hắn có chút tê rần, huyết mạch cũng không thể lưu thông tốt được.
Xoa bóp một lúc, cảm thấy chân mình đã hoàn toàn khôi phục lại tri giác, Hàn Lập mới từ từ đứng dậy. Theo thói quen, hắn đưa tay lên người phủi phủi tro bụi, sau đó đẩy cửa thạch môn đi ra ngoài.
Quay đầu lại nhìn một chút căn phòng luyện công của mình, Hàn Lập trên mặt thoáng hiện ra một tia cười mỉm.
Gian phòng này hoàn toàn được dựng nên từ đá hoa cương Bích đào không. Cửa phòng sử dụng một phiến đá màu xanh lớn chế thành, người bình thương chớ có nghĩ có thể tiến vào căn phòng này từ bên ngoài, bởi nếu không phải sử dụng khai sơn cự phủ bổ vào một thời gian thì đừng có mơ tưởng tiến vào trong.
Loại căn phòng yên tĩnh như vậy để luyện công tại Thất huyền môn chỉ dành cho những người có thân phận, địa vị như môn chủ, trưởng lão, đường chủ sử dụng mà thôi, ngoài ra, ngay cả đến hạch tâm đệ tử Thất tuyệt đường cũng không thể tùy tiện có được. Loại phòng thạch thất chuyên dụng này được thiết kế dành cho những người tu tập nội công thâm hậu, phòng ngừa bọn họ trong quá trình luyện công bị ngoại nhân quấy nhiễu, trách bị tẩu hỏa nhập ma. Cũng không biết Mặc đại phu dùng phương pháp gì mà bức được mấy vị trưởng lão đồng ý làm ra một gian luyện công như vậy trên vách núi trong thần thủ cốc.
Gian thạch thất này vừa hoàn thành, Mặc đại phu liền chỉ định giao cho Hàn Lập một mình sử dụng, quyết định này vừa được đưa ra, đã cấp cho Hàn Lập không ít kinh hãi, có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Mặc đại phu đối đãi với đồ đệ thật sự là quá tốt, từ ngày hắn trở thành đồ đệ của lão, Mặc đại phu mỗi ngày đều cấp cho hắn một số loại dược vật bất đồng để phục dụng, trong đó có một số loại mà Hàn Lập không rõ tên. Tuy hắn không hề nhận thức được công dụng của những loại dược vật này, nhưng mỗi khi thấy Mặc đại phu đưa hắn phục dụng những loại dược vật này, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của lão xuất hiện một cỗ tiếc nuối thần thái, điều này làm cho hắn biết rằng những thứ thuốc này vô cùng trân quí.
Hiển nhiên loại ngoại lực này rất có tác dụng, tốc độ tu luyện của Hàn Lập được đề thăng lên mấy lần. Tại cách đây không lâu, hắn cuối cùng cũng đã quá quan thành công, luyện thành đệ nhị tầng của bộ khẩu quyết vô danh này.
Tại đúng lúc trùng quan, có mấy kinh mạch xuất hiện điểm phá liệt, làm cho hắn bị một ít nội thương, không nặng cũng không nhẹ. May mà Mặc đại phu y thuật cao minh, với lại chỗ nội thương không mấy nghiêm trọng, chỉ cần chịu khó uống thuốc, sau này mới không bị di chứng gì nữa.
Sau khi biết Hàn Lập thụ thương, Mặc đại phu biểu hiện khẩn trương còn lớn hơn cả hắn. Trong quá trình y trị cho hắn đến ngồi cũng không yên. Cho đến khi nhìn ra vết thương có chuyển biến tốt, lão mới thở một hơi thật dài.
Loại biểu hiện này của Mặc đại phu, có phần vượt quá tình cảm thầy trò thông thường, làm cho Hàn Lập trong lòng ẩn ước xuất hiện một vài tia cảm giác bất an. Nếu không phải Hàn gia chỉ có Tam thúc đi ra ngoài, mà còn có người khác nữa, Hàn Lập không chừng sẽ tưởng rằng Mặc đại phu và mình có quan hệ thân thích cũng nên.
Hàn Lập bước ra khỏi thạch thất, xoay người vặn người mấy cái rồi mới chậm rãi quay về chỗ ở của mình. Từ sau khi trở thành đệ tử chính thức, Hàn Lập và Trương Thiết đã trao trả căn phòng lúc đầu hai người ở, sau đó cả hai đều được phân một căn phòng nhỏ của riêng mình.
Khi đi vào căn phòng của Trương Thiết, Hàn Lập tùy ý liếc mắt khắp phòng.
Quả nhiên hiện giờ Trương Thiết không có trong phòng, phỏng chừng đã đến dưới thác nước luyện công rồi.
Sau khi trở thành chính thức đệ tử của Mặc đại phu thế nhưng lão không hề có ý tứ sẽ truyền cho hắn công phu mà vẫn bắt hắn tu luyện bộ khẩu quyết vô danh nọ. Mà cũng để cho hắn an tâm, Mặc đại phu truyền hết y bát của lão về y thuật cho Hàn Lập, tịnh không bảo lưu chút gì. Đối với những nghi vấn về y thuật của Hàn Lập, Mặc đại phu cũng nhất nhất trả lời, làm cho hắn hài lòng mãn ý, ngoài ra còn cho hắn thoải mái tới y phòng đọc sách.
Nhưng đối với Trương Thiết, Mặc đại phu theo lời đã nói từ trước, truyền thụ cho hắn một bộ công phu rất thực dụng và lợi hại.
Môn công phu Trương Thiết luyện tập rất kỳ lạ, theo những lời Mặc đại phu nói thì đó là môn công phu rất hiếm gặp trên giang hồ, có tên là
"Tượng giáp công". Môn võ công này theo lão nói thì vô cùng hiếm gặp, thậm chí có nhiều người còn chưa nghe đến tên nó bao giờ, chứ đừng nói đến có người tu luyện nó.
Bộ võ công này cùng những bộ võ công khác lưu truyền trong giang hồ có nhiều điểm bất đồng. Những môn võ công bình thường tu luyện đều là từ dễ mới đến khó, càng luyện đến tầng cao thì càng khó luyện, mà phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể tiếp bước được trên con đường tu luyện. Nhưng môn võ công này, phân làm chín tầng, ba tầng đâu rất dễ luyện, cùng những môn công phu phổ thông khác không có gì khác biệt lắm. Bắt đầu đặt đến tầng thứ tư, thì đột nhiên trở lên vô cùng khó khăn, nó còn làm cho người luyện chịu đựng những thống khổ không thể tưởng tượng nổi. Có rất nhiều người không thể chịu được sự dày vò, chịu đựng những nổi khổ phi nhân như vậy, liền ngừng luyện tập, tu vi do đó cũng ngừng trệ, không thể tiến triển được. Càng không muốn nói đến tầng thứ năm, thứ sáu nỗi thống khổ còn tăng lên gấp bội.
Nhưng là môn võ công này, chỉ sau khi đột phá tầng thứ sáu thì còn đường tiếp theo vô cùng thoải mái, dễ dàng. Chỉ là mỗi tháng vẫn còn một vài ngày chịu đựng những đau khổ sống đi chết lại mà thôi.
Nhưng chuyện này làm cho những người muốn tu luyện môn công phu này phải dừng bước. Và đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến môn công phu này gần như thất truyền.
Một công phu này đúng là rất kỳ lạ, đạt tới cao tầng thì uy lực thực sự kinh nhân. Nghe nói, luyện đến tầng thứ chín, người luyện môn công phu này giống như mặc bảo giáp, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất cận chứ đừng nói đến chưởng kình hay quyền kình có thể đả thương được hắn.
Càng để làm người ta nóng mắt chính là, sau khi luyện môn công phu này, người bình thường sẽ từ từ có được sức lực khỏe như voi, luyện đến những tầng sau thì sức lực càng lớn, có thể bắt sống ác lang, xé xác hổ báo, lợi hại vô bỉ.
Môn võ công này đúng là làm người ta vừa sợ vừa thích, trừ ra vị cao nhân đã sáng tạo lên bộ công pháp này, cho đến nay không có người nào luyện bộ võ công này lên đến tầng thứ chín. Truyền thuyết nói rằng vị cao nhân đó bẩm sinh đã không biết đến cảm giác đau đớn, mà có thể sinh tạo ra một bộ biếи ŧɦái võ công như vậy, cho nên đã mang bộ võ công này phát huy đến tận cùng uy lực của nó.
Mặc đại phu lúc đầu mặc dù định nói cho Trương Thiết biết lợi hại của bộ võ công này, nhưng Trương Thiết đối với những điểm lợi, hại đến thân thể cũng không coi vào đâu, chỉ là khi nghe đến chỗ lợi hại của
"Tượng giáp công" liền không do dự đáp ứng tu luyện. Mà bộ võ công này cũng rất thích hợp với hắn, chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, hắn đã luyện tầng thứ nhất đạt tới đỉnh phong.
Trương Thiết thời gian gần đây, vì để đột phá bình cảnh tầng thứ nhất
"Tượng giáp công" đã theo lời đề nghị của Mặc đại phu, chiều nào cũng vậy, hắn đều ngồi tại chân thác nước cao mấy chục thước, chịu đựng sự trùng kích của thác nước nhằm tăng cường hiệu quả luyện công.
Theo những lời Trương Thiết nói, phương pháp này mang lại cho hắn hiệu quả rất lớn, hắn hiện giờ cách đệ nhị tầng một chút mà thôi, chỉ cần gia tăng tốc độ tu luyện thì sẽ có thể đột phá được bình cảnh.